Quan Gia
Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
Chương 1091: Thư tố cáo có hàm ý
Nhóm dịch: PQT
Nguồn: metruyen
Bấm nút "Thu gọn" để thu gọn nội dungThu gọn
Hạ Cạnh Cường ở trong Cục Giám sát không lâu lắm, khoảng chừng nửa giờ liền đứng dậy rời đi. Lưu Vĩ Hồng đích thân đưa tới cửa, còn Trịnh Hiểu Yến thì đưa đến thang lầu mới vẫy tay từ biệt Hạ Cạnh Cường.
Đến khi Trịnh Hiểu Yến quay lại văn phòng Lưu Vĩ Hồng thì hắn đang ngồi sau bàn làm việc xem thư tố cáo. Nhưng cách Cục trưởng Lưu xem thư tố cáo cũng khá đặc biệt, không hề lấy thư ra, mà xem phong bì từng bức, từng bức thư tố cáo.
Trịnh Hiểu Yến cười nói:
- Phó Cục trưởng Lưu, xem ra anh gặp đối thủ ngang tài ngang sức rồi. Hạ đại thiếu gia quả nhiên co được, giãn được, quả là sắc sảo.
Lưu Vĩ Hồng liếc nhìn cô, không hé răng, ánh mắt lại tập trung vào thư tố cáo trước mặt.
Liên quan đến chuyện nhà họ Lưu và họ Hạ bất hòa, cùng “mối hận cướp vợ” của Hạ Cạnh Cường và Lưu Vĩ Hồng, ở Bắc Kinh ai cũng biết, vì thế, mọi người tự nhiên xem Hạ Cạnh Cường và Lưu Vĩ Hồng thành “đối thủ”.
Nhưng trên chính đàn, bạn hay thù có thể phân biệt được rõ ràng sao?
Nhà họ Hạ quả thật không ít lần ngáng chân Lưu Vĩ Hồng, nhà họ Lưu cũng không ngồi yên, vô cùng “chú ý” đến Hạ Cạnh Cường. Đây cũng là thái độ đấu tranh chính trị bình thường. Nhưng điều này cũng không có nghĩa là giữa Lưu Vĩ Hồng và Hạ Cạnh Cường tuyệt đối không thể hợp tác. Chỉ cần có đủ lợi ích, sinh tử đại thù đều có thể hợp tác chứ đừng nói đến mức độ thù oán kiểu này.
Nhưng lời của Trịnh Hiểu Yến cũng không hẳn là vô lý.
Hạ Cạnh Cường đích thân đến nhà chào hỏi, có thể hiểu được y có yêu cầu đề xuất trợ giúp, lại mời Lưu Vĩ Hồng ăn cơm, có thể nói là vận tác vô cùng đúng chỗ. Trịnh Hiểu Yến nói y co được giãn được, lòng dạ quá sâu đúng là không sai.
Cho đến giờ, Lưu Vĩ Hồng cũng chưa từng xem nhẹ Hạ Cạnh Cường.
Nhưng đề tài này, Lưu Vĩ Hồng sẽ không bàn sâu thêm với Trịnh Hiểu Yến ở văn phòng. Nếu muốn nói, cũng là lúc ở trên giường, là lúc tương đối thẳng thắn thành khẩn.
Được một lúc, Trịnh Hiểu Yến đột nhiên phát hiện được “bí mật” của Lưu Vĩ Hồng, không khỏi bật cười:
- Làm gì thế? Anh không xem thư, lại xem phong bì làm gì? Trên đó có nội dung bí mật sao?
- Cũng gần như vậy.
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười nói.
- Ồ? Vậy phải chỉ cho em!
Trịnh Hiểu Yến lập tức thấy hứng thú, bước tới, ghé vào trên bàn làm việc, nhìn xuống Lưu Vĩ Hồng. Cổ áo cô hơi rũ, lộ ra một khe sâu hun hút trắng mềm kinh người.
Lưu Vĩ Hồng tiện tay lấy hơn mười phong thư trên bàn, đưa cho Trịnh Hiểu Yến nói:
- Tự em nhìn kỹ xem.
- Đúng là có bí mật.
Trịnh Hiểu Yến thì thầm nhận lấy mấy phong thư, cẩn thận nhìn. Ngay từ đầu thì hai mắt mờ mịt, nhưng rất nhanh chóng, đôi mắt đen mở to sáng rực.
- A, thật sự là thú vị. Mấy phong thư này thoạt nhìn là ở những nơi khác nhau gửi tới, có cái ở thành phố Bình Nguyên, có cái ở dưới huyện. Nhưng thời gian gửi lại vô cùng giống nhau, đều tập trung trong thời gian hai ngày gần đây. Ha ha, thật thú vị.
Lưu Vĩ Hồng liền cười gật đầu.
Trịnh Hiểu Yến dù sao cũng không phải người ngốc, chỉ vì bình thường không chịu dụng tâm làm việc thôi.
- Nói như vậy, Hạ đại thiếu gia ở Bình Nguyên cũng không tốt lắm. Mọi người ai cũng có thành kiến với y.
Trịnh Hiểu Yến lật tới lật lui mấy phong thư, cười nói.
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói:
- Cũng không nhất định là mọi người đều có ý kiến với y, có lẽ chỉ một hai người có thành kiến với y mà thôi.
- Ừ, cũng có lý. Dù sao mấy cái thư tố giác này cũng không phải phí nhiều sức lực lắm, chỉ tốn chút thời gian, đồng thời thay đổi nội dung một chút đã làm ra mấy chục bức thư. Sau đó kêu hai người đến các bưu điện địa phương gởi đi thì coi như là đã hoàn thành nhiệm vụ.
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu nói:
- Lúc anh ở Cửu An cũng có rất nhiều người cáo trạng anh. Ở tỉnh, Trung ương Đảng ủy Công an và Ủy ban Kỷ luật đều nhận được không ít thư tố cáo, nội dung thì đủ loại.
Trịnh Hiểu Yến cười nói:
- Vậy thì được rồi, không nhận người ghét mình là kẻ tầm thường.
Lưu Vĩ Hồng nhìn cô, thản nhiên nói:
- Tuyển người nghen ghét cũng không chắc là nhân tài.
- Đúng đúng đúng, phó Cục trưởng Lưu đúng là cao kiến.
Trịnh Hiểu Yến đưa ngón cái về phía Lưu Vĩ Hồng, cười nói:
- Chuyện như vậy nhiều lắm, chúng ta không lo hết được đâu. Hay là chúng ta đi ăn cơm rồi nói. Buổi tối đến khách sạn Côn Luân ăn một bữa, sau đó mời phó Cục trưởng Lưu múa bút, ký tên trên báo cáo của bọn họ, đến lúc đó cho họ biết vài khoản tiền, ân tình này xem như xong.
Thật ra Trịnh Hiểu Yến lo rằng Lưu Vĩ Hồng quan tâm đến chuyện không đâu của thành phố Bình Nguyên.
Hai vị dòng dõi cách mạng ba đời tiếng tăm vang dội này đối kháng đúng là quá mức mẫn cảm. Hơn nữa, Lưu Vĩ Hồng chạy đến kiếm chuyện với “chủ đất” Hạ Cạnh Cường, đã đuối lý đến ba phần.
Trịnh đại tiểu thư cảm thấy, hoàn toàn không cần thiết làm chuyện trăm hại mà không có một lợi thế này.
Lưu Vĩ Hồng chẳng ừ hử gì cả. nguồn
Sáu giờ rưỡi tối, Trịnh Hiểu Yến lái xe BMW, cùng Lưu Vĩ Hồng đến khách sạn Côn Luân.
Trần Kiếm, Hạ Cạnh Cường và hai người đàn ông trung niên khác đang đứng ngoài cửa khách sạn Côn Luân đón.
Lưu Vĩ Hồng vừa bước xuống xe, Trần Kiếm lập tức bước nhanh đến, đưa cả hai tay bắt tay Lưu Vĩ Hồng, chào hỏi tưng bừng.
- Phó Cục trưởng Lưu, hoan nghênh, hoan nghênh. Cảm ơn phó Cục trưởng Lưu đã dành thời gian đến chung vui cùng các cán bộ cấp dưới chúng tôi, thật nể tình quá, xin cảm ơn. Ha ha ha…
Nhìn qua, Trần Kiếm quả là một điển hình của người đàn ông Quan tây, tính cách hào sảng, trong lời nói đã đặt Lưu Vĩ Hồng ở một vị trí rất cao.
Hơn nữa, những lời này của Trần Kiếm không phải là khách sáo, mà xuất phát từ cảm tình. Trước kia Trần Kiếm ít qua lại với các bộ và ủy ban trung ương để chạy dự án, mấy ngày nay lại như ngựa không dừng vó không ngừng lui tới các bộ và ủy ban trung ương. Người ta thường nói các bộ và ủy ban trung ương “cửa khó vào, mặt khó coi” cũng không phải vô căn cứ, Trần Kiếm hoàn toàn chứng thực được.
Dù ông ta là Bí thư thành ủy thành phố cấp 3, đường đường là nhân vật số một ở thành phố Bình Nguyên, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, nghiễm nhiên là một “hoàng đế”, cho dù chỉ là thân phận chư hầu ở tỉnh Lũng Tây, nhưng đi lên tỉnh, các lãnh đạo cơ quan ở tỉnh vẫn khá khách khí. Nhưng lên đến trung ương thì mọi chuyện lại khác hẳn. Đừng nói là mời cơm các nhân vật số một trong các Vụ, Cục trong các bộ và ủy ban trung ương, cho dù chỉ mời một vị trưởng phòng nho nhỏ ra dùng bữa cơm cũng đã không dễ dàng, còn phải xem tâm trạng người ta như thế nào, có vui hay không mới nể mặt.
Tình hình một Bí thư Thành ủy ăn không ngồi chờ trong các bộ và ủy ban trung ương, chờ một vị trưởng phòng nho nhỏ “tiếp kiến” nhìn mãi đã quen mắt, Trần Kiếm cũng thấy được không ít.
Lưu Vĩ Hồng là nhân vật số một của Cục Giám sát, có quyền nhưng vẫn nhận lời mời mà tới, quả thật rất nể tình.
Đương nhiên, Trần Kiếm cũng biết, e là Lưu Vĩ Hồng nể mặt Hạ Cạnh Cường. Trần Kiếm trong mắt Lưu nhị thiếu gia chắc là chẳng có bao nhiêu phân lượng.
Nhưng không cần phải lo.
Nếu hôm nay Lưu Vĩ Hồng không đến, thì Trần Kiếm cũng chẳng có chuyện gì, nhưng Lưu Vĩ Hồng đã đến đây, thì Trần Kiếm nhất định không chịu làm vai phụ. Hạ Cạnh Cường bắc cầu cho ông ta, Trần Kiếm nhất định sẽ tranh thủ kéo gần quan hệ với Lưu Vĩ Hồng.
Gần như mỗi cán bộ cấp cục huyện có thực quyền đều có khả năng thiên phú “đánh rắn chọn gậy”. Có thể nói, mỗi con đường lên chức của từng cán bộ là kết quả của một quá trình siêng năng tạo quan hệ. Nghĩ hết cách để không ngừng mở rộng mạng lưới quan hệ. Nếu đúng thời điểm và hoàn cảnh, không chừng “quý nhân” ấy sẽ vươn tay đỡ anh lên một bước.
Dù thế nào, Trần Kiếm cũng nhân vật số một, là Bí thư Thành ủy thành phố Bình Nguyên. Chỉ cần có ông ta, trong hầu hết trường hợp, mọi người phải phục tùng ông ta.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Bí thư Trần quá khách sáo rồi, chúng tôi làm việc ở các bộ và ủy ban quốc gia, nếu nói về vất vả thì không thể so với các đồng chí được. Bí thư Trần và Chủ tịch thành phố Hạ mới thật là vất vả.
- Ha ha, phó Cục trưởng Lưu thật khiêm tốn. Vị này chính là….
Trần Kiếm bắt tay Lưu Vĩ Hồng thật chặt, lay động vài cái, mới xoay qua nhìn Trịnh Hiểu Yến đang từ chiếc BMW bước xuống, lập tức hai mắt sáng rực, đủ biết là đã bị hoa mắt.
Trịnh đại tiểu thư thật là xinh đẹp.
Thế nên, Trần Kiếm gần như hiểu lầm Trịnh Hiểu Yến là bạn bè của Lưu Vĩ Hồng. Trần Kiếm đã công tác trong cơ quan Đảng nhiều năm như vậy, cũng vô số lần chạy tới các bộ và ủy ban trung ương, nhưng chưa bao giờ gặp được nữ cán bộ xinh đẹp như Trịnh Hiểu Yến vậy.
- Bí thư Trần, vị này là đồng chí Trịnh Hiểu Yến, Chánh văn phòng Cục Giám sát chúng tôi. Chủ nhiệm Trịnh, vị này là Bí thư thành phố Bình Nguyên, đồng chí Trần Kiếm.
- Chủ nhiệm Trịnh, xin chào, xin chào!
Trần Kiêm vội vã bắt tay Trịnh Hiểu Yến, trong đầu suy nghĩ không ngừng. Vị Chủ nhiệm Trịnh này rốt cuộc có thân phận thế nào? Vì sao Lưu Vĩ Hồng đến dự tiệc lại không dẫn các đồng sự khác theo, mà chỉ có mỗi cô Chánh văn phòng xinh đẹp này? Tuy nói Chánh văn phòng luôn phục vụ lãnh đạo Cục, nhưng Trần Kiếm lại cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy.
Nhưng những chuyện như thế đều nghẹn trong lòng Trần Kiếm, ngoài mặt tuyệt đối không biểu hiện ra. Hơn nữa ông ta cũng hiểu chuyện, bèn khẽ bắt tay Trịnh Hiểu Yến rồi buông ra.
Trần Kiếm luôn tuân thủ nghiêm ngặt một nguyên tắc: luôn cẩn thận ba phần với những người đẹp trong quan trường.
Vì anh vốn không thể biết, người sau lưng cô ta rốt cuộc là ai. Có lẽ không chỉ một người mạnh mẽ đứng sau lưng làm chỗ dựa cho cô ấy đâu.
Bên cạnh Trịnh Hiểu Yến không phải là Nhị thiếu gia nhà họ Lưu đang đứng đó sao?
Chào hỏi Trần Kiếm xong, Trịnh Hiểu Yến lại bắt tay Hạ Cạnh Cường, thần thái vô cùng tự nhiên. Trần Kiếm trong lòng chớp động. Xem dáng vẻ này, Trịnh Hiểu Yến và Hạ Cạnh Cường cũng là chỗ quen biết cũ, chẳng lẽ lại là một tiểu thư nhà thế gia?
Khả năng này rất cao.
Hạ Cạnh Cường dường như hiều thấu được sự nghi ngờ trong lòng Trần Kiếm, mỉm cười nói:
- Bí thư Trần, Hiểu Yến và tôi là bạn cũ. Cha cô ấy là Bí thư Trịnh Quảng Nghĩa ở Liêu Trung.
- à, hóa ra là thiên kim tiểu thư của Bí thư Trịnh, khó trách khí chất cao nhã như thế, quả thật là có được cội nguồn giáo dục. Phải có gia đình như thế mới nuôi dưỡng được khí độ tốt như vậy.
Trần Kiếm chấn động, chuyện này thật không nghĩ ra, chả trách Lưu Vĩ Hồng dẫn cô đến cùng ăn cơm. Cục Giám sát của Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước này quả thật ngọa hổ tàng long.
Nhung Trần Kiếm thấy chuyện lớn đã quen, đã trải qua sóng to gió lớn, sau khi giật mình thì lời nịnh hót tuôn như sóng triều, khen ngợi Trịnh đại tiểu thư không ngớt. ông ta đứng bên cạnh vị thiếu gia nhà họ Hạ quyền quý cũng không chịu thế hạ phong.