Quan Gia
Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
Chương 1090: Mời chào
Nhóm dịch: PQT
Nguồn: metruyen
Trịnh Hiểu Yến tự mình đứng ở cửa khu vực làm việc cục Giám sát chờ đón Hạ Cảnh Cường.
Lại nói tiếp, hiện giờ Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước ở bên trong tất cả các bộ và uỷ ban trung ương quốc gia, có thể nói là “ghê ghớm”. Trong tay vừa có quyền lại có tiền, cán bộ lãnh đạo chủ chốt địa phương, đều đổ xô vào Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước. Gần như cứ cách một hai ngày, sẽ có quan lớn địa phương nào là Chủ tịch tỉnh, Phó chủ tịch thường trực tỉnh tự mình đến nhà, thăm hỏi đồng chí lãnh đạo chủ chốt bên Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước. Về phần Bí thư Thành ủy Chủ tịch thành phố bên thành phố cấp 3, lại càng nhìn mãi quen mắt. Không cần nói phải tự mình ở cửa Chánh văn phòng cục Giám sát chờ đón, cho dù yêu cầu gặp Phó cục trưởng Lưu, cũng cần hẹn trước. Lỗ mãng tìm tới cửa, thì khả năng ăn không ngồi chờ rất cao. Thậm chí Phó chủ tịch tỉnh phân công quản lý bình thường, muốn gặp Lưu Vĩ Hồng, thì cũng cần hẹn trước, hơn nữa tuyệt đối không đảm đương nổi sự khách khí của Trịnh đại tiểu thư
Trịnh Hiểu Yến tự hạ mình, đương nhiên là vì thể diện của bốn chữ “đại thiếu gia Hạ”
Hạ Cạnh Cường tới cực nhanh, Trịnh Hiểu Yến vừa mới ở lầu hai cầu thang đứng chưa đến một phút, thì tiếng bước chân lên cầu thang gỗ lộc cộc vang lên, Hạ Cạnh Cường thân mặc áo sơ mi trắng tay dài, quần tây đen, xuất hiện ở hàng lang
- Xin chào, Chủ tịch thành phố Hạ.
Trịnh Hiểu Yến cười dài mở miệng chào
Trịnh Hiểu Yến không phản cảm đối với đại thiếu gia Hạ, quan hệ Trịnh gia và Hạ gia cũng tàm tạm, Trịnh Hiểu Yến “đứng đầu” trong giới con ông cháu cha, có quan hệ với Hạ Vi Cường nhị thiếu gia họ Hạ còn thân thiết hơn. Trước khi chưa có quan hệ tốt với Lưu Vĩ Hồng, Trịnh đại tiểu thư thường thường sẽ trở thành thượng khách của nhị thiếu gia họ Hạ, cả đám nâng cốc vui vẻ
Trên thực tế, chồng trước Trịnh Hiểu Yến cùng Hạ Vi Cường chính là bạn thân
Nếu đổi một chỗ khác, mà không ở khu vực làm việc của Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước, chỉ sợ Trịnh Hiểu Yến cũng sẽ không gọi “Chủ tịch thành phố Hạ”, sẽ trực tiếp kêu “đại thiếu gia Hạ”
- Ha hả, Linh Linh, đã lâu không gặp, cô càng ngày càng đẹp ra đấy
Hạ Cạnh Cường lúc này dừng lại, giơ tay bắt tay cùng Trịnh Hiểu Yến, quan sát cô từ trên xuống, mỉm cười khích lệ nói, bày ra dáng vẻ anh cả. Y cũng quả thật lớn hơn Trịnh Hiểu Yến vài tuổi.
Trịnh Hiểu Yến cười nói:
- Đại thiếu gia, làm tôi vui thôi, Tuệ Ngữ nhà anh mới là xinh đẹp nhất?
Hạ Cạnh Cường cười gật đầu, không nói thêm về đề tài này
Chỉ bàn diện mạo, Lý Tuệ Ngữ vẫn chưa bằng Trịnh Hiểu Yến, nhưng Hạ Cạnh Cường thân là chồng, tự nhiên sẽ không trước mặt người ngoài hạ thấp vợ mình. Huống chi Lý Tuệ Ngữ tự có ưu điểm và sở trường của Lý Tuệ Ngữ, sao có thể chỉ vì diện mạo bên ngoài mà vơ đũa cả nắm.
- Linh Linh, mấy tháng nay ở cục Giám sát, công tác khá bận nhỉ?
Hạ Cạnh Cường không vội vã đi gặp Lưu Vĩ Hồng, đứng ở nơi đó, mỉm cười cùng Trịnh Hiểu Yến hàn huyên.
Trịnh Hiểu Yến nể mặt tấm bảng vàng của Đại thiếu gia Hạ, tự mình đón chào, mặt mũi cho đủ mười phần, Hạ Cạnh Cường tinh thông đạo lí đối nhân xử thế, tự cũng không thể thản nhiên tiếp nhận, thật sự xem Trịnh Hiểu Yến là Chánh văn phòng cục Giám sát để đối đãi, bày ra tư thế giải quyết việc chung. "Trịnh đại tiểu thư" bốn chữ này, trong giới con ông cháu cha Bắc Kinh, cũng là danh tiếng lẫy lừng.
- Tàm tạm, tuy nhiên so với khi ở ủy ban Kế hoạch, quả thật công tác bận hơn hẳn
- Công tác bận là chuyện tốt, ngày tháng mới qua được phong phú
- Cũng phải, trước kia ở ủy ban Kế hoạch, ngày tháng thật sự là rất thanh nhàn…
Trịnh Hiểu Yến thuận miệng trả lời, lập tức như nói giỡn nói:
- Chủ tịch thành phố Hạ, lời này tốt nhất là đừng nói ra ngoài, nếu như bị bác Hoa biết được, không chừng sẽ phạt tôi mất!
Người được gọi là bác Hoa, tất nhiên là chỉ Chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch Quốc gia Hoa Viễn Thành. Trịnh Hiểu Yến điều đến Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước, liền lập tức “chỉ trích” ngày tháng của Ủy ban Kế hoạch Quốc gia quá thanh nhàn, không phải là đang phê bình Hoa Viễn Thành không biết cách trị quân sao?
Hạ Cạnh Cường cười ha hả, mang theo giọng điệu thưởng thức nói:
- Linh Linh, tính cách của cô vẫn giống y như trước kia, quá ư lạc quan sáng sủa, không hề thay đổi
- Phải không? Vậy thật sự là quá tốt. Nếu thay đổi, chẳng khác nào nói tôi gìa rồi. Đây cũng không tốt
Hạ Cạnh Cường cười đến càng vui vẻ, nói:
- Yên tâm đi, cô đó, đức hạnh bẩm sinh, cho dù hai mươi năm ba mươi năm, cũng vẫn luôn trẻ trung xinh đẹp như trước.
- Hì hì, vậy không phải thành lão quái…
Trịnh Hiểu Yến cười nói, đôi mắt quyến rũ lại liếc Hạ Cạnh Cường một cái. Nghe đồn, Hạ Cạnh Cường là một người vô cùng nghiêm túc trầm ổn, là một trong mấy vị con cháu cách mạng đời thứ ba kiệt xuất ở Bắc Kinh được chú ý nhất, tác phong làm việc của Hạ Cạnh Cường rất vững vàng, ông cụ non, cùng Lưu nhị thiếu gia sắc bén vô cùng, là hai loại người hoàn toàn khác biệt. Không ngờ hôm nay lại cùng cô pha trò cười.
Xem ra thế sự vô thường
- Chủ tịch thành phố Hạ, mời! Phó cục trưởng Lưu đang chờ ở văn phòng
Hàn huyên vài câu, Trịnh Hiểu Yến hơi thu lại vẻ tươi cười, giơ tay mời.
- Được, cảm ơn!
Hạ Cạnh Cường mỉm cười gật đầu, dưới sự dẫn dắt của Trịnh Hiểu Yến, chậm rãi bước chân đi đến văn phòng Phó cục trưởng thường trực
Trịnh Hiểu Yến mặc trang phục Chanel, uốn éo di chuyển, phong thái yểu điệu. Hạ Cạnh Cường trong đầu âm thầm cảm thán, con ông cháu cha Lưu gia năm xưa, thật sự thành nhân vật, đến Trịnh Hiểu Yến cũng cam tâm tình nguyện theo hắn
Đúng là bản lĩnh tốt.
Cửa chính văn phòng Lưu Vĩ Hồng, đang rộng mở.
- Phó cục trưởng Lưu, Chủ tịch thành phố Hạ đã đến
Trịnh Hiểu Yến đứng ở cửa, nhẹ nhàng gõ gõ cửa.
Lưu Vĩ Hồng ngồi sau bàn làm việc, đang xem văn kiện, nghe vậy lập tức đứng dậy, từ sau bàn làm việc đi ra, cười nói:
- Chủ tịch thành phố Hạ, hoan nghênh hoan nghênh!
Hạ Cạnh Cường hơi tăng nhanh bước chân, đi vào vị trí giữa phòng làm việc, cùng Lưu Vĩ Hồng bắt tay.
- Phó cục trưởng Lưu, mạo muội quấy rầy, xin thứ lỗi
- Ha hả, Chủ tịch thành phố Hạ quá khách khí. Cục Giám sát chúng tôi, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh Chủ tịch thành phố Hạ hạ cố ghé qua, chỉ điểm công tác cho chúng tôi
Lưu Vĩ Hồng và Hạ Cạnh Cường bắt chặt tay, khẽ cười nói.
- Chỉ điểm thì không dám, nói thật, Phó cục trưởng Lưu, tôi hôm nay là đến đây cầu viện.
Hạ Cạnh Cường mỉm cười như cũ, giọng điệu vô cùng bình thản, giống như y cùng Lưu Vĩ Hồng là bạn bè nhiều năm, tất cả không cần phải nói
- Chức trách công tác của Cục Giám sát, chính là hiệp trợ doanh nghiệp nhà nước làm tốt công tác thay đổi chế độ. Xin Chủ tịch thành phố Hạ yên tâm, chỉ cần chúng tôi có thể giúp được, nhất định sẽ giúp… Chủ tịch thành phố Hạ, mời ngồi!
- Cảm ơn
Hai người ở khu sô pha khách, phân chủ khách ngồi xuống.
- Chủ nhiệm Trịnh, cô cũng ngồi đi
Lưu Vĩ Hồng liếc mắt nhìn Trịnh Hiểu Yến một cái, cười nói
Trịnh Hiểu Yến hơi hơi sửng sốt, cũng không nói gì, lúc này ngồi xuống ở bên phải Lưu Vĩ Hồng. Trần Khải Hoa dâng trà lên cho các lãnh đạo, nhẹ nhàng lui ra ngoài, đóng lại cửa văn phòng
- Chủ tịch thành phố Hạ công tác Bình Nguyên khai triển thế nào rồi?
Lưu Vĩ Hồng cầm lấy thuốc lá trên mặt bàn, kính dâng Hạ Cạnh Cường một điếu, thuận miệng hỏi.
Hạ Cạnh Cường vội tiếp lấy điếu thuốc, cười nói:
- Tổng thể mà nói, coi như thuận lợi, chính là hoàn cảnh địa lý Bình Nguyên khá phức tạp, phương tiện cơ sở khá lạc hậu, quan niệm tư tưởng của cán bộ và quần chúng, tương đối bảo thủ một chút, một số công tác khi thúc đẩy, khó khăn vẫn phải có.
Lưu Vĩ Hồng tự tay mồi lửa cho Hạ Cạnh Cường, gật gật đầu, nói:
- Đúng vậy, Bình Nguyên là địa khu đất liền, giao thông không tiện, tin tức cũng tương đối khá bế tắc, quan niệm tư tưởng cán bộ quần chúng lại bảo thủ, là địa khu đất liền, nhất là bệnh chung của địa khu phía tây. Sự chênh lệch của đông và tây, không nói đến vị trí địa lý, riêng ở một mặt tư tưởng quan niệm, có thể là kém một thế hệ
Hạ Cạnh Cường liên tục gật đầu, cảm thán nói:
- Đúng là tình huống này. Muốn thay đổi phương tiện phần cứng, thì khá dễ dàng. Chỉ cần có tài chính, có dự án, vùi đầu vào làm dăm ba năm, ắt sẽ có đổi mới. Nhưng chuyển biến quan niệm tư tưởng này, quả thật không dễ dàng. Nhưng mà điểm này, lại là mấu chốt nhất. Quan niệm tư tưởng không thay đổi, tầm mắt sẽ không thể mở rộng, trước sau so với người khác cũng chậm mất một nhịp
Trịnh Hiểu Yến mỉm cười ngắt lời nói:
- Chuyển biến quan niệm tư tưởng, đơn thuần dựa vào tuyên truyền giáo dục, có lẽ hiệu quả không mấy lý tưởng. Mấu chốt vẫn là trong công tác thực tiễn, làm cho bọn họ không nhận thức được, dần dần nhận ra quan điểm và sự vật mới
Hạ Cạnh Cường lập tức gật đầu nói:
- Cách nói này rất có đạo lý. Chuyển biến một số quan niệm, không nằm ở thuyết giáo, mà ở việc làm thực tế. Tỷ như cục Giám sát thời gian trước công tác ở Liêu Trung, liền có hiệu quả rõ ràng, trực tiếp đem xoong chảo chum vại đập nát, đẩy tới trọng điểm. Quan niệm tư tưởng không chuyển biến cũng không được. Ha ha, đây cũng là tác phong trước sau như một của phó cục trưởng Lưu, nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán, hiệu quả rõ rệt.
Lưu Vĩ Hồng liếc mắt nhìn Hạ Cạnh Cường một cái, mỉm cười nói:
- Có vài công tác có thể từng bước một mà đến, có vài công tác thì chờ không được, cần phải nắm bắt nhanh thời gian giải quyết, giải quyết được càng sớm càng tốt.
- Là thế. Doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ, là vấn đề lớn mang tính toàn cục, chúng ta ném đá vượt sông, cũng có hai ba năm, cứ kéo dài thêm nữa, chỉ sợ có chút vấn đề sẽ tích lũy tới mức độ vô cùng nghiêm trọng, sau này cho dù muốn sửa cũng sửa không được. Tình hình Bình Nguyên, chính là như thế. Bình Nguyên tuy rằng là một thành thị nông nghiệp truyền thống, doanh nghiệp nhà nước có quy mô không nhiều lắm, nhưng vẫn là có một vài cái. So với ba tỉnh miền Đông Bắc, tình huống doanh nghiệp nhà nước Bình Nguyên, có khả năng càng thêm không xong, thiết bị lạc hậu biến chất, nặng gánh, lại nhiều trọng trách, rất nhiều sản phẩm hoàn toàn không có sức cạnh tranh. Muốn làm tốt công tác doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ của thành thị đất liền như Bình Nguyên này, khó khăn càng lớn . Ha hả, phó cục trưởng Lưu, tôi đây cũng không phải là than thở với cậu, tình hình thực tế là như thế. Cho nên tôi rất kỳ vọng phó cục trưởng Lưu và đồng chí lãnh đạo khác bên Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước, có thể cung cấp vài trợ giúp cho Bình Nguyên chúng tôi
Hạ Cạnh Cường khẽ cười nói.
- Đây là đương nhiên, chỉ cần chúng tôi có thể làm được, nhất định toàn lực ứng phó
Lưu Vĩ Hồng cũng không chút do dự biểu lộ thái độ.
Hắn cùng với Hạ Cạnh Cường quan hệ thế nào, là một chuyện, ủng hộ công tác của thành phố Bình Nguyên, lại là một việc khác. Công và tư phải rõ ràng.
- Vậy thật tốt quá. Phó cục trưởng Lưu, chủ nhiệm Trịnh, đêm nay có rảnh không? Nếu có thời gian, cùng tới khách sạn Thời Đại ăn một bữa cơm, bí thư Trần Kiếm và vài vị đồng chí khác trong bộ máy chúng tôi, rất muốn giáp mặt thỉnh giáo một vài tri thức có liên quan về doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ với Phó cục trưởng Lưu
Hạ Cạnh Cường lập tức đưa ra lời mời.
Không đợi Lưu Vĩ Hồng trả lời, Trịnh Hiểu Yến liền lập tức nói:
- Chủ tịch thành phố Hạ, nghe nói khách sạn Côn Luân mời một vị đầu bếp mới rất có đẳng cấp, tay nghề không tồi.
Trịnh đại tiểu thư trong đầu rất rõ, Phó cục trưởng Lưu rất không muốn lộ diện ở khách sạn Thời Đại. Về phần khách sạn Côn Luân có mời được đầu bếp mới đẳng cấp hay không, đó không phải là chuyện Trịnh đại tiểu thư quan tâm.
Trong mắt Hạ Cạnh Cường hiện lên một vẻ kinh ngạc, trên mặt trở lại tươi cười như cũ:
- Được, nếu chủ nhiệm Trịnh đã nói tay nghề ông ta không tồi, vậy khẳng định là rất tuyệt, tôi cũng rất muốn đi nếm thử