Quan Gia
Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
Chương 1067: Canh gác cẩn mật
Nhóm dịch: PQT
Nguồn: metruyen
Share by:
Bấm nút "Thu gọn" để thu gọn nội dungThu gọn
Thời gian thảo luận của cuộc họp Bí thư lần này khá dài. Lúc Lưu Vĩ Hồng rời khỏi ký túc xá số một Tỉnh ủy thì đã hơn mười một giờ tối, gần rạng sáng rồi.
Vừa tới đại sảnh ký túc xá số một Tỉnh ủy, một viên thiếu tá bước nhanh tới, cúi chào Lưu Vĩ Hồng, nói lớn:
- Chào thủ trưởng!
Lưu Vĩ Hồng lập tức đáp lễ:
- Xin chào!
- Báo cáo thủ trưởng, tôi là Nhạc Tảo Tinh, tham mưu Bộ Tư lệnh Trung đoàn cảnh sát vũ trang tỉnh Liêu Trung, nhận nhiệm vụ đưa thủ trưởng về. Xin chỉ thị!
Sĩ quan thiếu tá khoảng chừng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, rất oai phong.
Không thể nghi ngờ, chuyện này do Trịnh Quảng Nghĩa sắp xếp. E là đường đến tòa nhà Tỉnh ủy cũng đã được bố trí như vậy. Dù trong mắt Trịnh Quảng Nghĩa, Hàn Vĩnh Quang chẳng là gì cả, nhưng không ai lại không thấy dưới tay gã còn có hơn một ngàn kẻ liều mạng. Giờ Hàn Vĩnh Quang đã bị bắt, Sở Công an Tỉnh lập tức sẽ truy bắt thành viên nòng cốt trong băng đảng lưu manh của Hàn Vĩnh Quang.
Việc này do Lưu Vĩ Hồng mà ra, Trịnh Quảng Nghĩa đề phòng đồng bọn của Hàn Vĩnh Quang chó cùng rứt giậu, trả thù Lưu Vĩ Hồng và thành viên Cục Giám sát.
- Được, cảm ơn.
- Xin đừng khách sáo! Mời thủ trưởng!
Dưới sự hướng dẫn của Nhạc Tảo Tinh, Lưu Vĩ Hồng lập tức lên chiếc xe jeep quân dụng của đội cảnh sát vũ trang. Nhạc Tảo Tinh ngồi phía sau với Lưu Vĩ Hồng, phía trước, trên ghế lái phụ là một viên cảnh sát vũ trang đầu đội mũ sắt, cầm súng trong tay, tập trung cảnh giới.
Xe jeep chạy như bay về phía khách sạn Xuân Thành.
Khách sạn Xuân Thành vẫn đèn đuốc sáng trưng, nhưng không còn phồn thịnh như ngày trước, ngược lại còn có vài phần tiêu điều. Nguyên nhân không hẳn vì ngay trước cánh cửa rực rỡ của khách sạn, có bốn chiến sĩ cảnh sát mang súng đứng nghiêm trang. Bằng trực giác, Lưu Vĩ Hồng có thể biết được từ một nơi bí mật nào đó, còn có một nòng súng bóng loáng.
Nghĩ đến việc dưới tay Hàn Vĩnh Quang có hơn một ngàn tên lưu manh, chi đội cảnh sát vũ trang không thể chỉ phái một vài chiến sĩ như bề ngoài.
Trên thực tế, vừa mới đến gần cửa đại sảnh là đã nhìn thấy một bên cửa đã đỗ bốn năm chiếc xe jeep quân dụng, ít nhất cũng có một chi đội cảnh sát vũ trang hạng nặng làm nhiệm vụ bảo vệ.
Chiếc xe jeep mà Lưu Vĩ Hồng ngồi vừa mới ngừng lại trước cửa, vừa bước xuống xe thì đám người Long Vũ Hiên và Trịnh Hiểu Yến đã đồng loạt ra đón. Họ đã chờ trong đại sảnh từ trước trong đại sảnh.
Nhìn thấy Trịnh Hiểu Yến, mày Lưu Vĩ Hồng hơi chau lại, ra vẻ không hài lòng.
Không phải hắn đã kêu cô về tòa nhà Thường vụ Tỉnh ủy ở mấy ngày rồi sao? Sao lại chạy đến khách sạn Xuân Thành thế này?
Có điều ngay trước mặt mọi người, Lưu Vĩ Hồng không tiện mở miệng răn dạy Trịnh Hiểu Yến. Có lẽ trong lòng Trịnh Hiểu Yến hiện giờ cũng không thoải mái. Tuy Hàn Vĩnh Quang còn chưa động được đến nửa móng tay cô thì đã bị bắt rồi, nhưng bị một tên lưu manh khốn khiếp không bằng heo chó kia đùa giỡn thô tục, chỉ cần Trịnh đại tiểu thư nhớ đến sẽ cảm thấy ghê tởm.
Nhạc Tảo Tinh lại cúi chào Lưu Vĩ Hồng lần nữa, nói:
- Báo cáo thủ trưởng, thủ trưởng trung đoàn có chỉ thị, mời thủ trưởng và các đồng chí trong Cục Giám sát tạm thời đến nhà khách Kim Tinh nghỉ ngơi. Nhà khách Kim Tinh là nhà khách của trung đoàn chúng tôi, hoàn cảnh cũng khá u tĩnh.
Sự sắp xếp thế này của trung đoàn cảnh vũ trang cũng cần thiết.
Dù sao, khách sạn Xuân Thành cũng là khách sạn sang trọng nhất thành phố An Bắc, suốt mười tám tầng, ngày thường người ra kẻ vào tấp nập. Nếu phải phái các chiến sĩ vũ trang tiến hành cảnh giới ở khách sạn Xuân Thành để bảo vệ an toàn cho các cán bộ trong Cục Giám sát thì thứ nhất là ảnh hưởng đến việc kinh doanh của khách sạn Xuân Thành, thứ hai là lực lượng cảnh sát cần thiết cũng không ít, phải gia tăng gánh nặng cho trung đoàn cảnh sát vũ trang. Đi thẳng đến nhà khác của trung đoàn ở, riêng về mặt bảo vệ an toàn cũng sẽ thuận tiện hơn rất nhiều. Đám lưu manh dưới tay Hàn Vĩnh Quang kia, bình thường cũng không dám tùy tiện tới nghỉ ở nhà khách Kim Tinh mà không nảy sinh một cảm giác sợ hãi. Chúng lại không quen thuộc địa hình của nhà khách Kim Tinh, nếu đúng là muốn xuống tay với Lưu Vĩ Hồng cũng không phải dễ dàng gì.
Lại nhìn thấy các giỏ hành lý bên người của mấy người Long Vũ Hiên và Trịnh Hiểu Yến, có thể thấy được họ cũng đã được thông báo từ sớm, dọn dẹp hành lý xong xuôi rồi mới chờ Lưu Vĩ Hồng về để quyết định.
- Được, vậy thì tới nhà khách Kim Tinh.
Lưu Vĩ Hồng cũng chẳng do dự gì, lập tức nhận lời.
- Dạ! Mời thủ trưởng!
Lưu Vĩ Hồng lại xoay người ra xe jeep quân dụng. Mấy người Long Vũ Hiên và Trịnh Hiểu Yến cũng lên mấy chiếc xe jeep đậu ở đó chờ, phần phật rời khỏi khách sạn Xuân Thành, biến mất trong bóng đêm của thành phố An Bắc. (.
Đoàn người Lưu Vĩ Hồng mới vừa rời khỏi, các chiến sĩ cảnh sát vũ trang đảm nhiệm cảnh giới ở khách sạn Xuân Thành cũng lập tức rút lui.
Nhà khách Kim Tinh cách khách sạn Xuân Thành cũng không xa, nằm giữa trụ sở Tỉnh ủy và tòa nhà Thường vụ Tỉnh ủy. Bộ Tư lệnh trung đoàn cảnh sát vũ trang và chi đội cơ động cũng đóng quân ở đây, tất nhiên là để dễ dàng xuất quân, bảo vệ an toàn cho Trụ sở Tỉnh ủy và Thường vụ Tỉnh ủy.
Nhà khách Kim Tinh thực tế tọa lạc trong khu đóng quân của Bộ Tư lệnh trung đoàn cảnh sát vũ trang. Muốn vào nhà khách trước hết phải thông qua trạm gác quản lý quân sự. Toàn bộ nơi đóng quân của Bộ Tư lệnh trung đoàn cảnh sát vũ trang đất đai rộng lớn. Trong khu đóng quân thì cây cối sum suê, chim chóc véo von, có vẻ rất thanh tĩnh. Nói về hoàn cảnh tốt, thì nơi này vượt xa khách sạn Xuân Thành, nhưng trang hoàng bên trong thì tất nhiên phải kém hơn.
Bên trong nhà khách, tình hình chung là cũng không mở rộng cửa, chủ yếu là tiếp đãi khách khứa trong hệ thống cảnh sát có vũ trang.
Nhà khách Kim Tinh là một tòa lầu năm tầng. Dù không được xa hoa như khách sạn Xuân Thành, nhưng không kém hơn nhà khách Sở Giang của thành phố Cửu An. Bên trung đoàn cảnh sát đã nhận phòng cho Lưu Vĩ Hồng. Theo lời giới thiệu của nhân viên phục vụ nhà khách, đây là phòng tốt nhất của nhà khách Kim Tinh, chỉ sử dụng khi tiếp đãi lãnh đạo cấp trên.
Tất cả cán bộ trong Cục Giám sát đều tập trung ở lầu bốn. Nhạc Tảo Tinh sắp đặt trạm gác ở đầu cầu thang lầu bốn, cửa nhà khách cũng có trạm gác, ngoài ra còn bố trí trạm gác di động và trạm gác ngầm.
Những việc đó tất nhiên là bố trí tạm thời. Sau khi giải trừ được đại bộ phận thành viên nòng cốt trong băng lưu manh của Hàn Vĩnh Quang thì sẽ giảm bớt cấp bậc cảnh giới, không cần thiết phải thế nữa.
Sau khi sắp xếp xong, Trịnh Hiểu Yến kéo một va li vào phòng số một của Lưu Vĩ Hồng.
Đây là hành lý của Lưu Vĩ Hồng, Trưởng phòng Trịnh kiêm Chánh văn phòng Cục Giám sát, đương nhiêm nên làm tốt công tác hậu cần. Quần áo giày dép của Lưu Vĩ Hồng cũng do chính Trịnh Hiểu Yến thu dọn.
- Hừ, mệt muốn chết…
Trịnh Hiểu Yến kéo xong chiếc va li kia bèn ngã xuống đi văng trong phòng khác, mặt hướng lên trời, la lối ồn ào.
Lưu Vĩ Hồng nhìn Trịnh Hiểu Yến, lại nhìn cái va li kia, vẻ mặt đầy nghi ngờ. Ra vẻ cái va li cũng không lớn, chủ nhiệm Trịnh đường đường ngũ đẳng Judo, tuy không nói đến Judo Nhật Bản đi nữa thì cũng không bị cái va li như vậy làm ệt chết chứ?
- Đừng nhìn em như vậy nữa, mệt lắm.
Trịnh Hiểu Yến liền hung dữ trợn mắt lên.
Lưu Vĩ Hồng không khỏi bật cười:
- Sao mệt mỏi như vậy?
- ôi chao, còn không phải là chủ ý đáng ghét của anh sao? Em đã nói không về nhà, anh lại càng muốn em về. Kết quả vừa về đến nhà, đã bị mẹ em kéo lại thẩm vấn, suýt chút nữa đã điều tra ra toàn bộ về chúng ta. Cũng may là bổn tiểu thư thông minh, bằng không thì lộ hết rồi.
Lưu Vĩ Hồng lập tức đen hết cả trán:
- Không phải chứ, cô Quách muốn kiểm tra anh à?
Trịnh Hiểu Yến tức giận nói:
- Không kiểm tra anh thì kiểm tra ai? Em là con giá gia giáo, em có tâm sự gì, có thể giấu diếm được mẹ em sao? Lúc trước em đã nói, bảo anh đừng đến Liêu Trung trả miếng cha em. Anh cố tình không nghe, còn nói phải đi đến cùng. Bà không nghi ngờ anh thì nghi ngờ ai?
Dù là phó Cục trưởng Lưu, cơ trí phi phàm, nhưng nghe xong những lời này cũng chỉ có thể nghẹn họng, nuốt nước miếng nhìn trân trối.
Phụ nữ trước giờ đã không nói đạo lý.
Tất nhiên, Trịnh đại tiểu thư phóng khoáng tự tại cũng không ngoại lệ.
- Này, cậu hai Lưu, em dựa hết vào anh. Anh hại em phải ly hôn. Từ nay về sau, nếu anh có điểm nào không tốt với em, thì xem em quậy anh thế nào!
Trịnh Hiểu Yến nói xong, lại thu đôi chân dài lót xuống dưới mông mềm mại của mình, mỉm cười như có như không nhìn Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng cười khổ nói:
- Giờ anh hối hận có còn kịp không?
- Không còn kịp rồi.
- Bổn tiểu thư đêm nay ở lại phòng số một không đi.
Trịnh Hiểu Yến duỗi người, lười biếng nói, cũng không có vẻ gì đặc biệt. Dường như bất cứ khi nào cô ở trong phòng Lưu Vĩ Hồng cũng không đi là điều đương nhiên.
Lưu Vĩ Hồng không thèm nhìn đến, lập tức ngồi xuống cái ghế sô pha đơn, châm một điếu thuốc, nói:
- Đi pha cho anh một chén nước trà.
Lúc hắn nói chuyện với Trịnh Hiểu Yến, cho tới giờ cũng không quá cân não. Nếu mỗi câu Lưu Vĩ Hồng đều phải lưu ý thì đầu hắn đã sớm nổ tung, làm sao có thể còn sống sót đến giờ.
Chuyện quan hệ với Trịnh Hiểu Yến, Lưu Vĩ Hồng luôn cho rằng chuyện hai người kết hợp với nhau cũng là chuyện không thể không có, dường như là nước chảy thành sông. Nhưng đêm nay, thời cơ không thích hợp, Trịnh Hiểu Yến có lẽ cũng hiểu rất rõ ràng.
Trịnh Hiểu Yến hung hăng trừng mắt nhìn hắn, Lưu Vĩ Hồng vẫn bất động.
Được một lúc, Trịnh Hiểu Yến thản nhiên cười, nhảy từ sô pha xuống, đi pha trà cho Lưu Vĩ Hồng.
Bản chức Chánh văn phòng làm việc, vẫn cần phải làm tốt.
- Mấy người họp cũng không được uống nước trà sao? Đồng chí Trịnh Quảng Nghĩa không tiết kiệm như vậy chứ?
Trịnh Hiểu Yến pha trà xong mang tới tận tay Lưu Vĩ Hồng, nói nhỏ.
Lưu Vĩ Hồng cố ý hút thuốc, không để ý đến cô.
- Này, cuộc họp quyết định thế nào?
Trịnh Hiểu Yến nghiêng người ngồi ghé vào tay vịnn chiếc ghế đơn, cúi vào tai Lưu Vĩ Hồng, hỏi nhỏ.
- Còn có thể định thế nào được nữa? Bí thư Trịnh hoàn toàn nắm quyền chủ động. Ở tỉnh thành lập tổ chuyên án Hàn Vĩnh Quang do Hoắc Bảo Thành đích thân dẫn đầu, Điền Hưng Khải và Ngụy Căn Long hỗ trợ bắt người suốt đêm.
Lưu Vĩ Hồng nhả một hơi thuốc, chậm rãi nói.
Trịnh Hiểu Yến “ồ” lên một tiếng, kêu to:
- Đội hình này cũng thật khổng lồ. Hàn lão thất này cho dù chết cũng không tiếc nuối.
Ai nói không phải chứ?
Hai phó Bí thư Tỉnh ủy, một Thường vụ Tỉnh ủy đích thân ký tên đầu tiên trong văn kiện để đối phó với một tên trùm lưu manh, có lẽ trong lịch sử nước cộng hòa còn chưa có phần tử tội phạm nào được “tôn vinh đặc biệt” như thế.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Anh đoán có lẽ Hàn thất tình nguyện không cần được tôn vinh như thế.
- Anh xấu thật, người ta còn chưa đụng được tới ngón tay bạn gái anh, anh đã ra tay độc ác như thế…
Trịnh Hiểu Yến cười, “xì” một tiếng, nhẹ nhàng đánh Lưu Vĩ Hồng. Bộ ngực mềm mại căng tròn của cô, theo từng hơi thở, khiến bả vai Lưu Vĩ Hồng không kìm nổi, cảm thấy hơi tê tê.
Đầu của phó Cục trưởng Lưu lại ong lên.