Quan Gia
Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
Chương 1066: Cuộc họp hội ý các Bí thư (2)
Nhóm dịch: PQT
Nguồn: metruyen
Share by:
Bấm nút "Thu gọn" để thu gọn nội dungThu gọn
Cổ Phượng Anh và Điền Hưng Khải thấy tình hình đó đành phải thuận theo tỏ thái độ cần phải nghiêm khắc xử lý Hàn Vĩnh Quang và động bọn của y.
Trịnh Quảng Nghĩa gật gật đầu nói:
- Nếu mọi người đều thống nhất thì cứ quyết định thế đi, nghiêm khắc điều tra! Tôi đề nghị là tỉnh ủy nên thành lập chuyên án điều tra, mời đồng chí Bảo Thành và đồng chí Hưng Khải đứng ra phụ trách chuyên án này.
Mọi người lại gật đầu tán thành.
- Đông chí Hưng Khải, căn cứ theo miêu tả vừa rồi của đồng chí Lưu Vĩ Hồng thì thành viên băng đảng lưu manh của Hàn Vĩnh Quang không ít, phải đến hơn 1000 người. Bây giờ Hàn Vĩnh Quang bị bắt có lẽ những thành phần lưu manh đó đều sẽ hoảng loạng như rắn mất đầu mà tháo chạy tứ tung. Công tác truy bắt xin đồng chí hãy tự tay chỉ đạo, điều động các chiến sĩ tinh nhuệ từ Sở công an tỉnh lập tức tiến hành vây quét, hạn chế tối đa khả năng để bọn tội phạm trốn thoát.
Trịnh Quảng Nghĩa nhìn sang Điền Hưng Khải, trầm giọng ra lệnh.
- Vâng thưa Bí thư Trịnh!
Điền Hưng Khải thẳng người lên cao giọng đáp.
Trịnh Quảng Nghĩa lại nhìn sang Ngụy Căn Long nói:
- Đồng chí Căn Long, thành phố An Bắc là địa bàn hoạt động chủ yếu của Hàn Vĩnh Quang, các đồng chí ở Cục công an thành phố có lẽ sẽ nắm rõ tình hình của hắn ta hơn. Tuy rằng La Trường An đã bị bại hoại cấu kết với Hàn Vĩnh Quang để làm việc xấu, nhưng tôi tin tưởng vào các đồng chí ở Cục công an thành phố phần lớn vẫn sẽ tôn thờ chính nghĩa. Đồng chí lập tức phái người nắm bắt cục diện trong thành phố, phối hợp với các đồng chí trên sở cùng hành động.
- Rõ! Bí thư Trịnh, chúng tôi nhất định kiên quyết quán triệt chỉ thị của Bí thư Trịnh. Phối hợp với các đồng chí ở Sở công an tỉnh để hoàn thành tốt công tác lần này.
Ngụy Căn Long vội đáp, lòng thầm thở phào.
Rõ ràng Trịnh Quảng Nghĩa làm vậy là muốn trấn an hắn ta, cũng có thể cho đây là một điều ưu ái mà Trịnh Quảng Nghĩa dành cho hắn ta.
Trịnh Quảng Nghĩa tôi đã cho anh cơ hội rồi, anh muốn phối hợp hay không thì tùy ở anh thôi.
Nếu không thì Trịnh Quảng Nghĩa cũng có thể lấy cớ này mà trực tiếp phái một đồng chí ở Sở công an tỉnh xuống đảm nhận chức Cục trưởng thành phố An Bắc để tiến hành nắm giữ thành phố. Lấy địa vị Cục trưởng Cục công an thành phố An Bắc để đổi lấy sự dựa dẫm của Ngụy Căn Long cũng vẫn rất hợp lý.
Thân là Bí thư tỉnh ủy, Trịnh Quảng Nghĩa chủ yếu là muốn nắm tổng thể.
Đương nhiên đến bây giờ vẫn chưa rõ Hàn Vĩnh Quang rốt cục đã qua lại với những vị quan chức nào của tỉnh nên Trịnh Quảng Nghĩa tạm thời cũng chỉ có thể sắp xếp như thế. Nếu chẳng may trong quá trình điều tra lại nảy sinh thêm vấn đề gì thì đến lúc đó xử lý vẫn chưa muộn.
Cho dù có bắt giữ và thẩm vấn thế nào thì chủ yếu vẫn là do Sở công an tỉnh quyết định. Mọi sự chủ động vẫn là do Điền Khải Hưng trực tiếp nắm giữ, tuy Ngụy Căn Long là Phó bí thư tỉnh ủy, cấp bậc trong hàng ngũ đảng ủy đứng trên Điền Khải Hưng, nhưng lời nói của Điền Khải Hưng vẫn có trọng lượng hơn.
- Đồng chí Bảo Thành, xin đồng chí hãy tự mình điều hành tổ điều tra chuyên án này. Hãy điều tra kĩ lưỡng xem cuối cùng có những cán bộ nào, đặc biệt là các vị cán bộ ở vị trí lãnh đạo có qua lại mật thiết với cánh Hàn Vĩnh Quang La Trường An. Với những phần tử tham ô hối lộ bại hoại này chúng ta nhất định phải điều tra và trừng phạt thật nghiêm khắc, nếu như nương tay với bọn chúng thì sẽ thành có lỗi lớn với muôn dân.
Trịnh Quảng Nghĩa quay sang Hoắc Bảo Thành, nghiêm khắc nói.
Vẻ mặt Hoắc Bảo Thành cũng rất nghiêm túc nói:
- Xin Bí thư Trịnh yên tâm, bọn họ sẽ không thoát được đâu!
Thật ra thì tính cách cứng nhắc như Hoắc Bảo Thành cũng không phải là mẫu người mà Trịnh Quảng Nghĩa thích. Con người Hoắc Bảo Thành này có chút độc đoán, hệ thống Ủy ban Kỷ luật lại làm việc tương đối độc lập. Bí thư tỉnh ủy cũng không thể nắm giữ hoàn toàn Hoắc Bảo Thành và Ủy ban Kỷ luật tỉnh Liêu Trung, đương nhiên chẳng có mấy vị Bí thư tỉnh ủy thích điều này rồi.
Tuy nhiên đối với Trịnh Quảng Nghĩa mà nói thì bây giờ ông ta rất cần Hoắc Bảo Thành mạnh tay đứng ra mở đường. Trịnh Quảng Nghĩa mới nhận chức Bí thư tỉnh ủy Liêu Trung chưa đến 3 tháng, vẫn còn đang trong giai đoạn thích nghi với tình hình nơi đây. Nếu không phải do Hàn Vĩnh Quang đột nhiên đâm đầu vào chỗ chết thì Trịnh Quảng Nghĩa cũng không vội vã đụng đến cái đám cường đạo ấy. Dù sao cũng phải chờ đến lúc nắm được ít nhiều tình hình, bố cục tạm thời ổn định thì mới có thể tiến hành hành động được.
Nhưng bây giờ lại gặp được cơ duyên thích hợp, Hàn Vĩnh Quang tự nhiên châm ngòi trước nên Trịnh Quảng Nghĩa cũng chẳng việc gì phải do dự nữa.
Vậy cũng tốt!
Trước mắt cứ để Hoắc Bảo Thành điều tra đã, chấn chỉnh được tình hình hỗn loạn trước mắt đã rồi hãy nói. Không cần biết là điều tra ra được bao nhiêu vị cán bộ và lãnh đạo cấp cao đến vụ này thì cũng chẳng liên quan gì đến Trịnh Quảng Nghĩa cả, có khi tình hình càng loạn ông ta càng dễ nắm vững quyền hành cũng nên.
Xử lý hay không xử lý ai, hoặc là xử lý nặng hay nhẹ ai đó thì thái độ của Bí thư tỉnh ủy có tác động hết sức quan trọng. Trận này chỉ cần bắt đầu thì cho dù có phát triển đến đâu đi chăng nữa sau cùng người thu được nhiều lợi nhất vẫn là Trịnh Quảng Nghĩa, bởi lẽ ông ta căn bản chẳng có thân thích nào ở tỉnh Liêu Trung cả, có điều ai cách chức vị cán bộ xấu xa nào thì cũng chả ảnh hưởng gì đến ông ta. Ngược lại loại bỏ được một mầm mống gây họa thì Trịnh Quảng Nghĩa còn có thể tận dụng chỗ trống ấy để cài người của mình vào nữa.
Chỉ có điều là thu được lợi ít hay nhiều mà thôi.
Nghĩ như vậy, vô tình hay cố ý mà ánh mắt của Trịnh Quảng Nghĩa lướt qua mặt Lưu Vĩ Hồng.
Chỉ thấy hắn nâng tách trà lên chậm rãi uống một ngụm, vẻ mặt rất bình tĩnh điềm nhiên. Cái khí thái đó khi ngồi trước các vị lãnh đạo tỉnh ủy đúng là trường hợp hiếm có xưa nay, cứ như thể hắn ta vốn dĩ cũng là một thành phần trong đó vậy.
Buổi chiều nay Lưu Vĩ Hồng mang sổ sách đến giao cho Trịnh Quảng Nghĩa, buổi tối Hàn Vĩnh Quang đã vội vàng tự chui đầu vào rọ, mọi chuyện đều diễn ra hết sức tự nhiên như chuyện nước chảy thành sông vậy.
Trịnh Quảng Nghĩa thậm chí còn nghi ngờ mọi việc là do Lưu Vĩ Hồng đã sớm sắp đặt trước, giờ hắn chỉ chờ đến thời khắc này mà thôi.
Tại sao Lưu Vĩ Hồng lại chọn tỉnh Liêu Trung làm điểm điều tra đầu tiên trên toàn quốc, bây giờ có lẽ trong lòng mọi người đều đã có đáp án rồi.
Một vị cán bộ cấp Phó giám đốc sở mà dám thách đấu với các vị lãnh đạo sừng sỏ trên khắp cả nước, cứng đầu đối mặt đương nhiên là hạ sách. Cho dù là có Phó thủ tướng Hồng là chỗ dựa thì khả năng dành được phần thắng cũng rất nhỏ, mà cho dù có thắng đi nữa thì Lưu Vĩ Hồng cũng “thương tích tả tơi” rồi. Giả sử như lần này Lưu Vĩ Hồng đến tỉnh Liêu Trung điều tra, nếu như đơn độc đối đầu với cánh Cao Thụ Sơn, Ngụy Căn Long và cán bộ đứng đầu tỉnh, nói thẳng ra chỉ như lấy trứng chọi đá, tỉ lệ thắng lợi là rất rất nhỏ. Sau cùng còn phải nhờ Phó thủ tướng Hồng ra mặt phái vài nhân viên kiểm toán của Quốc vụ viện đến sớm để giúp đỡ.
Nhưng bây giờ Lưu Vĩ Hồng lại dễ dàng đẩy quả bóng trách nhiệm sang cho Trịnh Quảng Nghĩa.
Theo như tình hình bây giờ thì đối đầu với Cao Thụ Sơn là Trịnh Quảng Nghĩa chứ chẳng phải Lưu Vĩ Hồng.
Là người có địa vị thế lực ngang hàng với Cao Thụ Sơn!
Trong nháy mắt Lưu Vĩ Hồng đã hoàn thành cái “mở đường tiên phong” rồi chuyển thành “ngư ông”. Sự chuyển biến này vô cùng quan trọng ở chỗ mục đích của Lưu Vĩ Hồng và Trịnh Quảng Nghĩa khá giống nhau, thậm chí nhu cầu của Trịnh Quảng Nghĩa còn bức thiết hơn cả hắn. Tuy nhiên có thể nắm bắt được điểm này để dễ dàng đẩy quả bóng trách nhiệm sang cho Trịnh Quảng Nghĩa rồi bản thân mình ngồi chờ hưởng lợi thì chứng tỏ hắn là một người rất nhạy bén. Thủ đoạn cao tay như vậy khiến Trịnh Quảng Nghĩa không thể không thầm khen ngợi hắn.
Chả trách hắn dám đưa Trịnh Hiểu Yến đến tỉnh Liêu Trung, khi mà Trịnh Quảng Nghĩa trừng mắt hắn cũng chả sợ phải “đón bão”. Cũng chả trách Trịnh Hiểu Yến nói với Quách Lan là Lưu Vĩ Hồng chẳng phải là loại con nít ranh như mọi người tưởng tượng.
Con người này quả thật có tư cách ngồi ở trong phòng họp này, khí phách ổn định, ung dung ngồi nhìn hổ tranh đấu.
Tuy nhiên Trịnh Quảng Nghĩa cũng chẳng định để Lưu Vĩ Hồng ung dung tự tại chẳng điếm xỉa gì đến mọi chuyện như vậy, tránh để hắn khinh thường anh hùng thiên hạ.
- Đồng chí Lưu Vĩ Hồng, bây giờ xin đồng chí hãy nói xem, Cục giám sát của các đồng chí những ngày này ở trong tỉnh đã điều tra được những gì rồi? Tôi nghe cấp dưới báo cáo lại Hàn Vĩnh Quang không phải dạng lưu manh thông thường, hắn ta còn có công ty riêng, quy mô không hề nhỏ. Nghe nói cũng có dính dáng đến vài phương diện trong việc cải cách chế độ xã hội doanh nghiệp nhà nước, uy hiếp đánh chửi các đồng chí trong tổ tiến hành cải cách khi bọn họ đưa ra những ý kiến phản đối. Đồng chí đã tìm hiểu qua tình hình này chưa?
Trịnh Quảng Nghĩa chậm rãi nói.
Lưu Vĩ Hồng liền than thầm một tiếng.
ông cụ này chẳng phúc hậu gì hết!
Người ta đã dâng một phần đại lễ cho ông rồi mà ông vẫn chưa chịu buông tha cho người ta à.
Trịnh Quảng Nghĩa nói câu đó thật ra hoàn toàn có thể dùng thân phận của hắn để nói, đằng này lại cố tình dùng thẳng tên Lưu Vĩ Hồng khiến hắn lại phải ra mặt thêm lần nữa, rõ ràng là muốn dìm hắn xuống nước đây mà, hợp lực lại để hoàn thành cái “công cuộc điều chỉnh” này rồi.
Bị Trịnh Quảng Nghĩa chỉ đích danh, Lưu Vĩ Hồng đành phải đặt tách trà xuống khẽ gật đầu nói:
- Được, Bí thư Trịnh, các vị lãnh đạo, vậy tôi xin báo cáo một chút về tình hình điều tra tỉnh Liêu Trung của Cục giám sát Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước.
ánh mắt của năm vị Phó bí thư ngay lập tức liền hướng về phía Lưu Vĩ Hồng.
- Về cơ bản thì Cục giám sát chúng tôi cũng đã tìm hiểu tình hình này và khá nhất trí với những gì Bí thư Trịnh vừa nói. Hàn Vĩnh Quang quả thật có nhúng tay vào quá trình cải cách chế độ xã hội các doanh nghiệp nhà nước. Lấy nhà máy cơ khí hạng nặng số 2 của Thành phố An Bắc làm ví dụ, Hàn Vĩnh Quang đã cấu kết với hầu hết các vị lãnh đạo chủ chốt của nơi này, nội ứng ngoại hợp để mua thấp bán cao, thậm chí trực tiếp thu thập sản phẩm từ các xưởng sản xuất ở nhà máy cơ khí hạng nặng số 2 mà không trả một đồng nào. Sau khi bán thì chỉ đưa lại cho Quản đốc xưởng một số tiền nhỏ cho có lệ, còn chủ yếu đều bị bọn họ chia nhau hết. Đây là những tổn thất vô cùng to lớn diễn ra nhiều năm liền ở nhà máy cơ khí hạng nặng số 2 và là nguyên nhân dẫn đến việc sau cùng các vị lãnh đạo phải tuyên bố phá sản. Hàn Vĩnh Quang có một công ty bất động sản Đại Giang, quy mô rất lớn, là doanh nghiệp đứng đầu An Bắc, bọn họ nhắm vào mảnh đấu màu mỡ của nhà máy cơ khí hạng nặng số 2 nên chờ sau khi nhà máy phá sản đóng cửa liền tìm cách chiếm đoạt mảnh đất của nhà máy cơ khí hạng nặng số 2 tiến hành buôn bán khai thác hòng kiếm lời phi nghĩa. Bây giờ đã lấy danh nghĩa phải cầm cố cho ngân hàng để tiến hành đóng cửa đuổi hết công nhân viên chức của nhà máy cơ khí hạng nặng số 2 ra khỏi ký túc xá nhà máy, chuẩn bị xây dựng nơi buôn bán sản phẩm.Ngoài ra việc nhà máy nồi hơi Huy Thành đóng cửa cũng không khác gì tình trạng của nhà máy cơ khí hạng nặng số 2, đều là do trong ngoài cấu kết với nhau cả.
- Hừ! Hắn thật sự nghĩ mình là Chủ tịch ngầm của thành phố An Bắc à?
Trịnh Quảng Nghĩa hừ một tiếng, sắc mặt tỏ vẻ rất không hài lòng.
- Vấn đề này rất quan trọng, không thể ngồi yên giương mắt nhìn được, nó có liên quan đến quyền lợi của hàng vạn công nhân viên chức doanh nghiệp nhà nước, phải xử lý thận trọng. Chủ tịch tỉnh, có lẽ phải để UBND tỉnh ra đối sách ứng phó ngay. Đối với một số nhà máy có vấn đề nghiêm trọng thì lập tức xin ý kiến của Phòng kiểm toán và Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước lập tức tiến hành điều tra để ngăn chặn tình trạng tiếp tục tổn thất tài sản quốc gia. Phải làm rõ cuối cùng tên Hàn Vĩnh Quang này rốt cuộc đã gây ra bao nhiêu tội ác!
Chốt lại một câu lại là phải siết chặt cái tên Hàn Vĩnh Quang khiến cho Cao Thụ Sơn hoàn toàn không thể kiến nghị biện pháp nào khác.
- Được, để tôi sắp xếp việc này.
Cao Thụ Sơn trả lời một câu.
Trịnh Quảng Nghĩa gật gật đầu, lại liếc mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng lại nâng tách trà lên…