Quan Gia
Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
Chương 1015: Xa cách lâu năm
Nhóm dịch: PQT
Nguồn: metruyen
Nửa năm đã qua đi, chốn quan trường ở thành phố Cửu An, đã trở nên ngày càng hỗn loạn.
Một số các vị lãnh đạo có thực quyền ở Thành phố bao gồm cả những nhân vật cốt cán ở những cơ quan trực thuộc thành phố và các khu vực quận huyện, trong thời gian này bọn họ hầu như ai cũng kiếm cớ để chạy về tỉnh diện kiến các vị lãnh đạo, hẹn gặp bạn cũ, hoặc tìm trăm phương nghìn kế để lợi dụng các mối quan hệ, dò hỏi tình hình, đưa ra những đối sách.
Vụ Hàn Kim Tỏa đã chính thức do Ủy ban Kỷ luật thành phố tiếp quản.
Cấp bậc của Hàn Kim Tỏa không cao, chỉ là trưởng phòng mà thôi. Nhưng những người mà gã quan hệ cùng thì cấp bậc lại không hề nhỏ chút nào. Hắn có mối giao hảo với Tân Minh Lượng và một số lãnh đạo chủ chốt ở thành phố, chỉ riêng như vậy Ủy ban Kỷ luật khu Hỏa Cự đã không đủ để gánh vác vụ án này rồi.
Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật khu Hỏa Cự Hồ Ngạn Bác chủ động giao nộp các mâu thuẫn lên trên. Mạc Ngôn cũng không hề khước từ, lập tức tiếp nhận, không cần biết có kiêng kị gì không, đích thân đảm nhiệm chức Tổ trưởng Tổ chuyên án vụ Hàn Kim Tỏa, bắt đầu mở rộng cuộc điều tra. Hiện đã có vài cán bộ cấp Cục trưởng đã bị Ủy ban Kỷ luật hẹn ngày nói chuyện.
Theo lý thì những vụ như thế này có thể liên lụy đến một cán bộ cấp Giám đốc sở tư cách lâu năm như Tân Minh Lượng, nó cũng có thể liên lụy đến các vị lãnh đạo cao cấp khác của thành phố Cửu An. Ủy ban Kỷ luật thành phố Cửu An không thể chuyên quyền, mà phải báo lên Ủy ban Kỷ luật tỉnh, mời nhân viên của Ủy ban Kỷ luật tỉnh chủ trì điều tra vụ án.
Nhưng không biết là Mạc Ngôn chưa trình vụ án này lên cấp trên, hay các vị lãnh đạo của Ủy ban Kỷ luật tỉnh còn có suy nghĩ gì khác mà lần này Ủy ban Kỷ luật tỉnh lại án binh bất động, không có ý định nhúng tay vào vụ án này.
Cũng kể từ đó, các vị cán bộ của thành phố Cửu An lại càng hoang mang hơn.
Ngoại trừ Lưu Vĩ Hồng và Trương Hiệu Liêm là những cán bộ mới được điều đến, Mạc Ngôn không có chút ấn tượng gì cả đối với các vị lãnh đạo cấp thành phố khác. Nào ai biết gã sẽ chặt đầu ai cơ chứ?
Những người này chỉ còn cách là tự cứu mình mà thôi, hy vọng Mạc Ngôn sẽ mở lòng từ bi chứ không còn cách nào khác.
Chăm chỉ chạy về tỉnh nhất là Chủ tịch tỉnh Lục Mặc, còn có cả vợ của Tân Minh Lượng là Hàn Xảo Trân. Tân Minh Lượng vốn trọng thể diện nên không tiện chạy đi chạy lại ở tỉnh, hơn nữa giờ đây thân phận của gã cũng đã vô cùng mẫn cảm. Có khá nhiều các vị lãnh đạo ở tỉnh không thích gặp mặt gã nữa, nên gã đành phải để bà xã lên đường.
Trong lúc mọi người đều chạy về tỉnh, thì đồng chí phó Bí thư Thành ủy kiêm Bí thư Đảng ủy Công an thành phố Cửu An Lưu Vĩ Hồng cũng đi Đại Ninh. Chỉ có điều lần này Bí thư Lưu đi Đại Ninh không phải để chạy chọt mối quan hệ mà là ra sân bay Đại Ninh.
Tiết trời tháng sáu khá oi bức, Bí thư Lưu mặc một chiếc áo thun trắng cộc tay, một chiếc quần sooc thể thao màu trắng, đi đôi giày thể thao hiệu Nike cũng màu trắng, đội mũ lưỡi trai Nike màu trắng, trông vô cùng đẹp trai, phong độ. Ai nhìn cũng không thể nào có thể liên tưởng được anh chàng đẹp trai, bảnh bao này lại là Cục trưởng Lưu của Cục Công an thành phố Cửu An.
Lưu Vĩ Hồng lẫn trong đám đông những người đang chờ chuyến bay, trên mặt hắn lộ ra nét cười thản nhiên, lãnh đạm. Dường như đang có chút gì đó vui vẻ.
5 giờ chiều, mặt trời dần chìm ở phía tây, chuyến bay từ Giang Khẩu đến Đại Ninh từ từ hạ cánh. Hành khách trên chuyến bay lục tục sắp xếp hành lý xuống máy bay. Trong đám đông nhốn nháo đó có một cô gái khoảng hai mươi bảy tuổi, dáng người thanh tú, mặc một chiếc áo lụa màu đen, quần tây màu đen, đi đôi giày bóng màu đen đang kéo một vali hành lý, bình thản đi trong đám người đó. Mái tóc đen hơi xoăn cứ lúc lắc theo từng bước chân của cô ta. Thêm vào đó là một cái kính gọng đồi mồi tinh xảo, nhìn cô ta rất có khí chất của một nhà tri thức.
Chuyến bay đến Đại Ninh này có khá đông hành khách, nhưng Lưu Vĩ Hồng chỉ cần liếc mắt đã nhìn thấy Chu Ngọc Hà đang đứng lẫn trong đám đông đó.
- Này!
Lưu Vĩ Hồng cười, giơ tay lên vẫy vẫy.
Kỳ thật không cần hắn phải giơ tay vẫy mà Chu Ngọc Hà đã nhìn thấy hắn từ lâu rồi. Trong đám đông người từ trên máy bay bước xuống, trông Lưu Vĩ Hồng không khác gì là con hạc lạc giữa bầy gà.
Nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng, nét mặt vốn thản nhiên của Chu Ngọc Hà cũng lộ rõ vẻ tươi cười. Cô bước nhanh đến, hai người đối diện nhau. Lưu Vĩ Hồng đưa mắt ngắm Chu Ngọc Hà một lượt từ trên xuống dưới một lúc rồi mới giang tay ra nhẹ nhàng ôm lấy cô ta, thầm thì nói:
- Nhớ anh phải không?
Chu Ngọc Hà lặng lẽ gục đầu lên bờ vai rắn rỏi của hắn, hai tay cũng đưa ra ôm lấy eo hắn, nhẹ nhàng gật gật đầu.
- Nói đi nào, có nhớ không?
Lưu Vĩ Hồng cũng hiểu Chu Ngọc Hà, biết cô hay ngại, nếu không, với tính cách của Bí thư Lưu, chắc chắn hắn đã ôm lấy cô ta xoay vòng tròn ngay giữa thanh thiên bạch nhật này rồi. Xa nhau ngần đấy năm, thật sự Lưu Vĩ Hồng rất nhớ Chu Ngọc Hà.
- Có!
Chu Ngọc Hà vẫn vậy, vẫn trầm mặc ít nói.
- Ha ha, em ấy à, chẳng thay đổi gì cả. Nước Mỹ quả là thất bại (vì không làm em thay đổi gì – giải thích của BTV)!
Bí thư Lưu cười ha hả, buông Chu Ngọc Hà ra, đưa tay đón lấy thùng hành lý của cô ta, nắm lấy bàn tay có chút lạnh lẽo đi ra ngoài phòng chờ.
Khuôn mặt Chu Ngọc Hà có vẻ nhợt nhạt nay cũng đã ửng lên sắc hồng. Bộ ngực phập phồng theo hơi thở và theo nhịp bước chân. Có thể thấy cô ta đang rất vui mừng.
Cái người này cũng thật là. Vừa gặp mặt đã chê nước Mỹ người ta.
Đi ra làm thủ tục, Lưu Vĩ Hồng tự nhiên không lái chiếc xe Nissan Bluebird đó mà lấy chiếc xe Audi từ chỗ của Lý Hâm. Lưu Vĩ Hồng hỏi:
- Đi đâu ăn cơm bây giờ nhỉ? Đến Câu lạc bộ Duy Đức hay nhà hàng Thiên Hoa?
- Tùy anh, em cũng không muốn ăn lắm…
- Không muốn ăn thì đi ăn nhẹ vậy, được không?
Đã lâu không gặp lại nên Bí thư Lưu rất vui, cũng vì từ trước đến nay hắn chưa từng có kiên nhẫn như vậy, nên cười hì hì nói.
- Vâng!
Chu Ngọc Hà khẽ gật đầu.
Lưu Vĩ Hồng khởi động xe, chẳng mấy chốc đã rời xa sân bay.
- Ai chà, em có chuyện gì vậy? Sao lâu đến như vậy mới về một chuyến? Theo anh thấy chắc là em đã phải lòng một thằng cha da trắng nước Mỹ nào rồi, vứt anh Lưu này sang nước Java rồi thì phải…
Lưu Vĩ Hồng vừa lái xe vừa tán chuyện.
Chu Ngọc Hà liền trừng mắt nhìn hắn, không thèm để ý đến hắn. Cái con người này vẫn thế. Cứ gặp mặt cô là lại thích tán hươu tán vượn như thế.
Chu Ngọc Hà theo học tiến sĩ tâm lý học nên cô đã rõ như lòng bàn tay đối với những trò đùa dai mà Lưu Vĩ Hồng thích đùa với cô. Người này có lúc giống như trẻ con vậy, nếu như thấy bản thân cô không thích nói lại thì chắc chắn anh ta sẽ lại càng thích đùa, dường như không biết mệt.
Chỉ có điều đã hơn 1 năm không gặp mặt, trong lòng Chu Ngọc Hà quả thật rất nhớ hắn.
Trường đại học ở Mỹ không có những quy củ, nghiêm ngặt giống như các trường đại học ở trong nước. Phong cách học của họ rất tự do, đặc biệt là hệ theo học tiến sĩ như Chu Ngọc Hà lại càng tự do hơn. Không có quy định nghiêm ngặt về kỳ nghỉ hè, mà chỉ cần học đủ các học phần, bảo vệ xong luận văn tốt nghiệp là có thể tốt nghiệp, có văn bằng, chứng chỉ. Chính vì thế mà khi học tập tại Mỹ, Chu Ngọc Hà rất tự do, tự tại.
Lần này, trong điện thoại Lưu Vĩ Hồng không ngừng nài nỉ, dỗ ngon dỗ ngọt. Tiến sĩ Chu cũng cảm thấy xao xuyến nên cắn răng bỏ bài vở từ bờ Đại dương xa xôi kia bay về đây.
Cách ăn mặc hôm nay của Lưu Vĩ Hồng cũng vì là để nghênh đón Chu Ngọc Hà. Hắn biết cô ở nước Mỹ đã khá lâu rồi, quen với phong cách tự do, thoải mái, sợ nhìn thấy một phong cách quá nghiêm túc, đứng đắn, già dặn của Bí thư Lưu.
Đối với phố lớn, ngõ nhỏ của tỉnh Đại Ninh, Bí thư Lưu không hề xa lạ. Ít nhất thì ở đâu có chỗ ăn ngon, hắn cũng rành rọt. Lúc trước khi còn làm nhân viên nghiên cứu của Viện Khoa học Nông nghiệp, Lưu Vĩ Hồng vẫn còn độc thân, nên thú vui duy nhất, đó là đi dạo vòng quanh Đại Ninh, tìm kiếm những món ăn vặt độc đáo.
Chiếc Audi lập tức đến một ngõ nhỏ khu Thiên Mã.
Nơi này là một góc nhỏ của khu phố cổ thành phố Đại Ninh, các cửa hàng cứ san sát nhau, đại đa số là những nhà hàng ăn nhỏ.
Khi ánh mặt trời khuất núi, hai bên phố mọi người dựng lều, căng bạt. Các chủ nhà hàng bắt đầu bày ra những bộ bàn ghế cũ kỹ trước cửa, bắt đầu lên tiếng chào mời những khách đi qua.
Con phố vốn nhỏ hẹp, nay lại càng hẹp hơn, chỉ còn lại một lối đi khoảng chừng 3 mét mà thôi. Người qua người lại, cười nói rổn rảng, rất ồn ào náo nhiệt.
Lưu Vĩ Hồng và Chu Ngọc Hà dắt tay nhau đi vào lối nhỏ đó.
Nhìn những vị thực khách ở đây, khá nhiều người giống như hai người bọn họ. Bọn họ cũng đến phố ẩm thực này để thưởng thức mỹ thực, vừa lãng mạn lại vừa thực tế. Nhìn khuôn mặt ai cũng rạng rỡ, tràn ngập hạnh phúc.
Chu Ngọc Hà mỉm cười nói:
- Ừ, như vậy mới đúng là tìm về với hương vị quê nhà.
Lưu Vĩ Hồng cười hỏi:
- Stanford không có phố người Hoa sao?
- Không có, quy mô của thành phố Stanford có khi còn không rộng bằng trường Đại học Stanford.
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu:
- Thế thì hơn 8 nghìn mẫu Anh đất, ba mươi mấy ki – lô – mét vuông làm sao mà sử dụng hết nhỉ. Hơn mười ngàn học sinh, mỗi học sinh có khi xây được một tòa biệt thự ấy nhỉ.
Về tình hình của trường Đại học Stanford, một năm trở lại đây trong điện thoại Chu Ngọc Hà liên tục nhắc đến cho Lưu Vĩ Hồng nghe.
Chu Ngọc Hà nói:
- Em đã đi qua phố người Hoa truyền thống ở San Francisco, ở đó từ lâu cũng đã bị biến đổi nhiều rồi, đã Mỹ hóa phong cách truyền thống Trung Hoa, nên em không thể nào quen được.
- Phố người Hoa đó là thiên hạ của người Lĩnh Nam. Người Sở Nam ở đó, có muốn đốt đèn lồng có khi cũng khó tìm.
Dù sao thì cũng từ năm 94 đó, số người đi du học cũng không nhiều. Hầu hết đều là trào lưu dân di cư, nên vẫn chưa xuất hiện đời thứ hai, đời thứ ba giàu mới nổi.
Giai đoạn này hầu hết đều còn lưu lại trong nước, một số vẫn chưa sinh ra, một số thì vẫn còn đang mang tã. Phải nhiều năm nữa thì các công tử con nhà giàu này mới tạo nên một trào lưu di dân khổng lồ.
Cứ giàu là có thể “di”, còn “nghèo hèn thì không thể di”!
Chu Ngọc Hà cười nhạt nói:
- Cho dù có người Sở Nam, em cũng không tìm thấy. Em không phải đến đó để tìm đồng hương.
Như thế đó!
Với tính cách của Chu Ngọc Hà, người khác muốn trở thành bạn của cô quả thật rất khó.
Việc cô chủ động đi tìm đồng hương đúng là truyện hiếm thấy. Đối với người khác mà nói, cuộc sống buồn tẻ đến khó chịu của lưu học sinh, nhưng đối với Chu Ngọc Hà lại không có ảnh hưởng gì lớn lắm.
Cho dù ở bất cứ nơi nào, cô ta cũng có thể bình tĩnh.
Cũng như Lưu Vĩ Hồng chính là mối “Oan nghiệt” cả đời của cô ta!
- Thế mới ngoan. Đêm nay anh sẽ yêu em! truyện copy từ
Lưu Vĩ Hồng ghé sát đầu vào cái cổ trắng ngần của cô, cợt nhả nói.
Chu Ngọc Hà lập tức đỏ mặt, trừng mắt nhìn hắn.
Hiện tại nếu như trên phố kéo lại một người, nói với họ rằng anh chàng ăn nói hàm hồ, mặt dầy hơn bức tường thành kia là Bí thư Đảng ủy Công an của thành phố Cửu An, có khi còn bị người ta tóm lên Cục Công an vì tội danh lừa đảo.
Lưu Vĩ Hồng vẫn không có chút phật lòng, kéo bàn tay nhỏ nhắn của Chu Ngọc Hà, cười ha hả kéo vào một tiệm ăn lâu đời trong phố.