“Ưm…”
Lúc mở cửa, Phương Niên vặn vẹo trong ngực anh, hừ nhẹ như một con mèo nhỏ.
Giang Ngộ đá cửa ra, ôm cô đặt lên giường, sau đó chuẩn bị trở về phòng mình.
Vừa đến cửa lại nghe thấy giọng nói nũng nịu của cô sau lưng: “Giang Ngộ, anh đừng đi.”
Anh hơi cứng người, sau khi đứng yên tại chỗ vài giây, cuối cùng vẫn chịu thua trái tim mình, xoay người lại.
“Em vừa nói gì?”
“Giang Ngộ, em rất nhớ anh.”
Người trên giường dường như say mà không phải say, giống như tỉnh mà không phải tỉnh.
Cô nhìn anh, mỉm cười duyên dáng, tưởng như cô và cô gái ngồi trên bàn cơm hai giờ trước là hai người khác nhau.
Quỷ thần xui khiến, anh lại đến trước giường, yên lặng nhìn cô.
“Em say rồi.”
“Không, em không say.”
Phương Niên ngồi quỳ xuống, cánh tay duỗi ra ôm lấy cổ anh, khiến anh phải cúi đầu xuống.
Sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc của anh,cô ngẩng đầu hôn lên môi anh.
Nụ hôn này khác với nụ hôn một tháng trước.
Khi đó, cô là Lệ phi, còn anh là hoàng đế, họ đang thử vai.
Nhưng giờ phút này, cô càng lớn mật hơn, cũng càng mê người hơn.
Đôi môi cô được thoa một lớp son mỏng, giữa hơi thở còn mang theo hương rượu nồng đậm.
Giang Ngộ biết mình nên từ chối, thế nhưng không thể nào tự chủ được thân thể.
Anh để mặc cô đưa đầu lưỡi tiến vào, quấn lấy lưỡi anh, nhiệt tình dây dưa.
Âm thanh môi lưỡi giao nhau vang rõ trong phòng, hôn một lúc cô bắt đầu rên rỉ: “Giang Ngộ, chạm vào em…”
Phương Niên nắm lấy tay anh, đặt lên trước ngực mình.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo len cổ chữ V màu vàng nhạt, da cô trắng, mặc những màu sáng thế này càng làm nổi bật làm da trắng nõn nà, mềm mại.
Vừa rồi những cô gái trong phòng bao đều ăn mặc trang điểm lộng lẫy, bộ ngực sữa lộ ra một nửa, nhưng Giang Ngộ liếc mắt một cái đã trông thấy cô, chỉ nhìn mỗi mình cô.
Trên cổ cô vẫn là sợi dây chuyền năm ấy anh tặng.
Sợi dây mỏng manh càng làm nổi bật xương quai xanh thon thả, gợi cảm.
Giờ phút này, bên dưới sợi dây chuyền kia là khe ngực tuyết trắng như ẩn như hiện, khiến người ta phát cuồng.
Yết hầu Giang Ngộ nhấp nhô lên xuống, anh khàn giọng hỏi: “Niên Niên, em biết mình đang làm gì không?”
Năm đó, sau khi cô nói chia tay, anh cũng đã hỏi câu này.
Lúc đó cô nói: “Em biết, Giang Ngộ, em xin lỗi.”
Mà giờ khắc này, cô lại dịu dàng nói: “Em biết, Giang Ngộ, em muốn anh chạm vào ngực em, muốn dương vật của anh tiến vào em.”
Giang Ngộ, Giang ảnh đế, cho dù đối mặt với hàng chục ngàn khán giả cũng chưa từng gợn lên chút sợ hãi, giờ phút này bởi vì một câu nói của cô mà đầu óc nổ tung, hô hấp lập tức trở nên nặng nề.
Anh vội vàng kéo áo len của cô xuống dưới vai, để lộ bộ ngực lớn nằm e ấp trong áo ngực.
Mấy năm trôi qua, cho dù cô gầy đi đôi chút, nhưng bộ ngực mà anh yêu nhất vẫn lớn như vậy, trắng như vậy, ngạo nghễ như vậy.
Trên nền vải ren đen, hai bầu ngực sữa trắng nõn tưởng chừng như muốn bức người ta phạm tội.
Giang Ngộ luồn tay vào trong áo lót, nắm chặt chúng thoải mái vuốt ve, vừa nhào nặn vừa nhìn phản ứng của cô.
Cô cũng không phụ mong đợi của anh, hai tay chống ra sau lưng, ưỡn bộ ngực cao ngất về phía anh, không ngừng yêu kiều rên rỉ.
“A… Giang Ngộ… A…”
Cái miệng nhỏ hơi hé ra, khuôn mặt nhuốm đầy dục vọng.
Xoa nhẹ một hồi, Giang Ngộ kéo áo ngực của cô xuống, ngắm nhìn hai bầu ngực mềm mại đang lộ ra.
Hai quả anh đào đã lâu rồi anh không nhìn thấy vẫn hồng hào như cũ, giống hệt như trong giấc mơ của anh.
Bộ ngực không có áo ngực nâng đỡ, vẫn ngạo nghễ đứng thẳng như thường,
Giang Ngộ vô cùng hài lòng.
Anh cúi đầu xuống, ngậm lấy một bên vú cô.
“A…”