Mà nữ diễn viên tuy danh tiếng không tốt nhưng lại vô cùng xinh đẹp - Phương Niên kia, sau khi bị mọi người thúc giục cũng vội vàng đứng lên đi về.
Tô Yên đành phải ngậm ngùi, sự hung hãn chợt lóe lên rồi biến mất trong đáy mắt.
Trời thu ban đêm lạnh hơn ban ngày rất nhiều.
Phương Niên uống rượu, vừa ra ngoài thì bị cơn gió lạnh ập tới, cô cảm thấy đầu mình đau như búa bổ.
Những bộ phận khác trêи cơ thể không sao, riêng chân trần đã bị nổi hết da gà.
Giang Ngộ liếc cô một cái, anh khẽ nhíu mày.
Lúc sau lên xe, anh nói với tài xế: “Làm phiền anh mở điều hòa hộ tôi.”
Sau khi nghe xong Phương Niên ngẩn ra, từ xưa tới nay Giang Ngộ luôn là một người không sợ lạnh, hơn nữa hôm nay anh mặc cũng không ít, đây là vì cô sao?
Điều hòa bắt đầu tỏa nhiệt, chẳng mấy chốc bầu không khí trong xe ấm dần lên.
Phương Niên chỉnh lại váy, cô nhỏ giọng nói với anh: “Cảm ơn anh.”
Giang Ngộ của cô, cho dù đã chia tay, vẫn rất dịu dàng quan tâm, thử hỏi làm sao cô không yêu anh cho được?
Có lẽ anh nghe được, hoặc có lẽ là không, tóm lại anh lại không trả lời mà quay đầu lặng lẽ ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài.
Bên ngoài cửa xe, khung cảnh về đêm của phim trường dần dần hiện lên rồi lui dần về phía sau.
Trêи ô cửa kính, khuôn mặt Phương Niên trở nên rõ ràng hơn giữa loạt ánh sáng ngả vàng phản chiếu nhấp nháy.
Đã bao nhiêu năm rồi hai người mới có thể ngồi gần nhau đến như vậy?
Mặc dù chính giữa cách nhau một lối đi nhỏ, nhưng chỉ cần duỗi tay là có thể dễ dàng chạm lên gương mặt cô.
Yên tĩnh hồi lâu, Giang Ngộ phát hiện không ngờ cô cứ thế tựa lưng vào ghế mà ngủ mất.
Anh có chút tức giận, nếu không biết uống rượu, sao còn uống nhiều như vậy làm gì?
Mười phút sau, xe dừng lại, tài xế quay đầu lại nhìn Phương Niên còn đang ngủ say rồi hỏi ông chủ nhà mình: “Anh Giang, có cần đánh thức cô ấy dậy không ạ?”
“Không cần, cậu cứ đem đồ đạc về phòng của tôi đi.”
Đợi tài xế rời đi, Giang Ngộ nhẹ nhàng bế Phương Niên xuống xe.
Đêm khuya, bãi đậu xe không có người, Giang Ngộ nhìn thẻ phòng của Phương Niên rồi bế cô vào trong thang máy.
Người đang nằm trong lòng anh còn nhẹ hơn năm năm trước rất nhiều, bế lên thật nhẹ nhàng, nhẹ tựa một tờ giấy mỏng manh vậy.
Nhìn khuôn mặt ửng đỏ của Phương Niên, anh khẽ nỉ non: “Nếu em đã hao tổn tâm tư để rời xa anh, tại sao lại còn hành hạ bản thân mình như thế này?”
“Giang Ngộ, chúng ta chia tay đi.”
Năm năm trước, khi anh nhận được danh hiệu ảnh đế, muốn nhanh chóng trở về chung cư để cầu hôn cô thì lại đổi lấy được một câu như vậy.
“Vì sao?” Giây phút ấy anh giống như ngã từ thiên đường xuống địa ngục.
“Giang Ngộ, em mệt mỏi lắm, anh cũng rất mệt đúng không?”
Cô mặc áo ngủ, đôi mắt lệ nhòa, trêи khuôn mặt rõ ràng thể hiện sự không muốn, nhưng những lời cô nói khiến cho cả hai đều tan nát cõi lòng. “Một năm nay, tổng cộng thời gian hai ta ở bên nhau không quá hai tháng, đôi khi trong điện thoại em không biết phải nói gì với anh. Nếu đã cạn tình, vì sao còn không thể buông tay?”
“Cạn tình?”
Giang Ngộ hoàn toàn bị chọc giận, anh giận đến mức bước đến ôm lấy Phương Niên, đẩy cô ngã xuống giường.
Anh cởi bỏ áo ngủ, hung hăng mà tiến vào, nhìn nơi giữa hai chân cô bắt đầu chảy nước tràn lan, nhìn cô ở dưới anh mà rêи rỉ, anh lạnh lùng chất vấn: “Cạn tình, vậy sao em còn lên giường với anh?”