"Nương cũng không rõ vì sao lại có truyền thuyết như vậy, chỉ có người thu thập đủ Vô Gian Lệnh mới có thể biết rõ."
Trong mắt Lam Nguyệt lóe lên khiếp sợ, trong Huyền Nguyên Thiên này, nàng cũng chỉ nghe thế lực ba đại tông môn là khổng lồ nhất, lần đầu được nghe thế lực có thể khiến Tam tông khiếp sợ.
"Năm đó ta phụ thân con vô tình có được Vô Gian lệnh hoàn chỉnh, nhưng lại chia ra hai nơi cất giữ. Ta chỉ biết một nơi là ở Hoàng cung là do ta đưa Long Vân Ngạo cất giữ, còn một mảnh là Thiên hắn cất giữ. Hiện tại mảnh ở
Hoàng cung đã bị đánh cắp, không biết mảnh còn lại được hắn ở nơi nào."
Lam Nguyệt hơi rũ mắt, chẳng lẽ chiếc hộp nàng tìm được trong không gian đào hoa chính là nửa còn lại của Vô Gian lệnh ? Bọn họ tấn công không gian Đào Hoa là muốn lấy Vô Gian Lệnh ? Bọn họ đang muốn tìm Vô Gian lệnh?
Chuyện này tạm thời không thể để mẫu thân biết, bà hiện tại đã không còn tu vi, biết chuyện này chỉ khiến bà càng thêm nguy hiếm.
"Con cũng không rõ, phụ thân qua đời cũng không để lại bất kỳ thứ gì."
Dung Tuyết hơi thở dài, vuốt ve gương mặt của nàng nói:
"Không sao, nếu mất rồi... thì cũng không cần tìm nữa. Nương chỉ muốn con sống thật tốt."
Hai người không nói gì nữa đến khi về đến Vương phủ. Lam Nguyệt đem nàng đưa về Thính Tuyết Viện, liền xoay người rời đi. Nàng cất bước chậm rãi rời khỏi viện, lại không biết từ lúc nào lại đi đến Thanh Lâm Viện. Nói đến nàng từ khi ở trong phủ, đây là lần thứ hai tiến đến viện của Phượng Lâm Thiên.
"Tiểu Nguyệt Nhi, ngươi đang có tâm sự ?"
"Chi Chi"
Tiểu Mao tựa hồ cảm nhận được cảm xúc của nàng, từ không gian chui ra, cọ cọ vào lòng Lam Nguyệt. Nàng rũ mắt, sờ sờ bộ lông mềm mại của nó, tâm tình bất giác tốt lên một chút.
"Không có, không phải tâm sự gì. Chỉ là muốn biết Phượng Lâm Thiên năm xưa dùng cách như vậy bảo hộ ta, liệu có hối hận không ?"
Dù là nàng hiện tại, hay là nửa hồn phách yếu đuối trước khi của nàng. Hắn bảo hộ nàng, cuối cùng vẫn không thể nào bảo hộ nàng chu toàn.
Quân Vô Nhai hừ một tiếng, nói.
"Hừ, phàm nhân tâm tư phức tạp.
Nếu nàng không từ dị giới xuyên qua, đại khái Phượng Lam Nguyệt đã sớm không trụ được, ba năm trước đã chết trên tay Phượng Lam Thanh. Nàng thực sự muốn biết, rốt cuộc là thế lực nào lại có thể ép hắn đến mức dùng cách cực đoan như vậy để mang danh bảo vệ. Phượng Lâm Thiên từng là cường giả đỉnh cấp của Huyền Nguyên Thiên, nàng không tin hắn không biết thể chất của nàng là Thánh Linh Tiên Thể.
Lúc này, hoa tai trên tai Lam Nguyệt đột nhiên hơi nóng lên, nàng có chút giận mình đưa tay sờ sờ.
Kỳ lạ, vừa rồi có cảm giác như hắn đang bên cạnh nàng, mọi suy nghĩ lo lắng trong lòng lập tức biến mất.
Hiện tại suy nghĩ nhiều cũng vô dụng, binh tới tướng cản, nước tới đất ngăn, thứ nàng cần quan tâm lúc này là tăng lên tu vi, nhanh chóng đến Thượng Thiên giới tìm hắn.
'Được rồi, tiểu Mao, trở về tu luyện thôi."
"Chi Chi !"
Một tháng trôi qua, Long Vân Ngạo có tìm đến Lam Nguyệt vài lần, bị nàng lấy cớ bế quan từ chối vào cung. Vài lần như vậy, hắn cuối cùng cũng từ bỏ. Lam Nguyệt hằng ngày ở Phượng Thương vương phủ bế quan tu luyện, gần như không hề rời khỏi phủ. Tiết Thanh Hàn và Kiến Tâm cũng đã quay lại, mỗi ngày trải qua cũng vô cùng nhàn nhã. Kiến Tâm suốt ngày ở bên ngoài dạo hết Đế Đô, hiện tại không phải làm Phượng Lam Thanh nữa, nàng ta ngược lại là bộc lộ bản tính. Tiết Thanh Hàn thì hoàn toàn trái ngược, chỉ chìm đăm trong tu luyện, thỉnh thoảng lại tìm lam Nguyệt luận bàn một chút.
Cuối cùng Lam Nguyệt đã thực hiện lời hứa, ở lại dự đại hôn của Ninh Hạo và Phượng Lam Vũ cũng đến. Ninh Hạo là thế tử hầu phủ địa vị ở Đế Đô không thấp, lại nói Phượng Lam Vũ lại là thành viên của Hiệp Hội Luyện đan sư.
"Tiểu Vũ, hôm nay ngươi từ Vương phủ xuất giá, mặc dù không cùng huyết thống, nhưng ta trên danh nghĩa của là đại tỷ của ngươi. Đây là lễ vật trưởng tỷ tặng ngươi."
Lam Nguyệt đứng bên cạnh bàn trang điểm, nhìn nữ tử một thân hỷ phục đỏ thẫm, trang dung tinh xảo xinh đẹp bên cạnh, mỉm cười nói.
Hai mắt Phượng Lam Vũ rưng rưng, tiếp nhận hộp gấm từ trong tay Lam Nguyệt.
"A tỷ, đa tạ tỷ. Nếu không có Phượng gia cưu mang, Tiểu Vũ cũng không có ngày hôm nay."
Lam Nguyệt mỉm cười, đem nước mắt sắp tràn ra của nàng lao đi.
"Khóc cái gì, trang điểm xinh đẹp như vậy đều bị muội khóc nhòe cả rồi."
Mama vội vàng tiến lên giúp chỉnh trang lại. Lam Nguyệt lùi lại phía sau, cười cười nói:
"Được rồi, nương sắp đến, bà sẽ giúp ngươi đội khăn hỷ. Ta trước ra ngoài xem náo nhiệt.
Lam Nguyệt ở bên ngoài, nàng đứng trên tường thành nhìn xuống đường phố náo nhiệt bên dưới. Đế Đo nhuốm một màu đỏ rực, pháo hoa ăn mừng, bao lì xì khắp nơi, náo nhiệt phi thường. Đến Hoàng gia cũng phái Thái tử đến chúc mừng.
Ngàn dặm hồng trang, chỉ vì thú ngươi làm thê.
Thằng nhóc Ninh Hạo này đúng là phí hết tâm tư a. Hy vọng hai người các ngươi có thể hạnh phúc.
"Đoàn rước dâu có vẻ sắp đến rồi a."
"Chi chi chi chi !!"
Tiểu Mao hôm nay cực kỳ kích động, khắp nơi náo nhiệt như vậy, nó cũng được ăn rất nhiều đồ ăn ngon.
Lam Nguyệt vỗ đầu nó, nói:
"Được rồi, không được vụng trộm ăn, lát nữa chủ nhân cho ngươi ăn đủ."
"Chi chi nha !!"
Lam Nguyệt mỉm cười, từ trên tường thành nhảy xuống, lại chớp mắt biến mất ở dòng người náo nhiệt bên dưới.
"Giờ lành đã đến, mời tân nương lên kiệu !"
Giọng nói lanh lảnh vang lên, tiếng kèn sáo cùng tiếng pháo nổ vang dội, cùng lúc đó Tân nương tử cũng được tân lang dìu lên kiệu.
Đoàn rước dâu cũng dần dần đi xa. Dòng người cũng theo đó từ Phượng Vương phủ kéo đến Ninh Hầu phủ.
Đợi một ngày náo nhiệt trôi qua, sáng hôm sau, Lam Nguyệt đi đến Thính Tuyết Viện tìm Dung Tuyết:
"Nương, con chuẩn bị rời nhà, đi lịch luyện một thời gian."