Lam Nguyệt mặc dù đứng lên, nhưng ánh mắt cũng nhìn thẳng Thái hậu, cũng không có biểu hiện gì là cung kính hay khiếp sợ. Thái hậu nhìn thái độ của nàng, nhíu mày:
"Quận chúa đúng là tâm cao khí ngạo, không khác lời đồn ai gia nghe là mấy."
Hắn ở đây chính là chỉ Phượng Lâm Thiên, dù mẫu thân nàng cũng là cường giả, nhưng khi đến Đông Nhạc Quốc luôn sống rất khép kín, chưa từng thể hiện thực lực. Mười lăm năm trước nàng sinh ra, dị tượng đáng sợ như vậy cũng có thể xóa sạch không để lại chút dấu vết, đủ thấy nương nàng vì ẩn nấp bản thân đã che giấu đến mức
nao.
Nhìn ánh mắt của Thái hậu, Lam Nguyệt không khó phát hiện ra một tia chán ghét.
Là ghét nàng, vẫn là ghét gương mặt này ?
"Thái hậu quá khen."
Lam Nguyệt không chút hoang mang mỉm cười đáp lại. Châm chọc nàng, lão yêu bà còn chưa có năng lực khiến nàng nổi giận đâu.
Thái hậu: ".."
Thái hậu trừng mắt tức giận, ánh mắt chuyển sang người bên cạnh nàng, Dung Tuyết, cười như không cười nói:
"Vị bên cạnh đầy phải chăng là..."
Dung Tuyết hơi rũ mắt, từ chỗ ngồi đứng lên, hướng Thái hậu làm một lễ đơn giản, nàng lên tiếng:
"Phù Dung gặp qua thái hậu nương nương."
Ánh mắt Lam Nguyệt hơi lóe, Thái hậu không thể nào không nghe tin mẫu thân nàng còn sống quay về, dù sao lời đồn đều truyền khắp Đế Đô, lời này thốt ra không khỏi quá mức giả tạo.
Thái hậu lúc này lại ồ một tiếng, giọng điệu không nghe ra bất kỳ cảm xúc nào.
"Hóa ra là Phù Dung sao, thật không ngờ ngươi vẫn còn sống, nói đến ông trời cũng thật trêu ngươi, A Thiên vừa mất không lâu, ngươi liền quay về."
A Thiên ? Thái hậu đối với Phượng Lâm Thiên tựa hồ rất yêu thích. Cũng phải, dù sao trước đây hoàng đế và cha nàng cũng là huynh đệ tốt, Thái hậu hẳn rất thích hắn. Nhưng đối với Dung Tuyết tựa hồ không giống vậy.
Thái hậu nói một câu như vậy, rõ ràng là chất vấn mẫu thân vì sau mười năm không một tung tích, hiện tại lại trở về. Lại ở giữa yến tiệc như này, rõ ràng muốn làm khó nương.
Mi mắt Dung Tuyết hơi run rẩy, tựa hồ đang rất xúc động, thanh âm vang lên lại bình tĩnh hơn bất kỳ ai.
"Mẫu hậu, sao người có thể nói như vậy. Là Thiên hắn bội ước với Phù Dung trước, sao có thể trách nàng."
Lời này nói ra, Lam Nguyệt cũng không khỏi có chút sửng sốt, không khí yến tiệc lúc này cũng yên tĩnh vô cùng.
Hoàng để vậy mà nói như vậy !
Bí mật của Phượng gia, cũng chỉ có nàng và hoàng đế biết rõ. Người ngoài nhìn vào đương nhiên là Phượng Lâm Thiên cưới một phòng thiếp thất, con cái trong phủ không ít. Chuyện năm xưa hẳn cưới Phù Dung quận chúa, từng thể thốt đời này chỉ có một thê tử. Nhưng khi Phù Dung quận chúa mất tích, thời gian trôi qua hẳn không chỉ không tìm kiếm mà còn có một phòng thiếp thất !
Nhưng Hoàng đế rõ ràng biết, hắn đều biết ! Người ngoài có thể trách Phượng Lâm Thiên, nhưng hắn thì không có quyền đó!
"Bệ hạ, Thái hậu nương nương, đây là chuyện riêng của gia đình thần, hai vị ở giữa yến tiệc bàn tán như vậy, thứ lỗi cho mẫu tử chúng thần không thể nào tiếp lời."
Thanh âm Lam Nguyệt lạnh lẽo, khí thế sắc bén mang theo uy áp cường giả Thiên Dương cảnh khuếch tán ra xung quanh.
Hiện tại ở Huyền Linh đại lục này, nàng chính là cường giả Thiên Dương cảnh đếm được trên đầu ngón tay, nàng có gì phải sợ ? Hoàng quyền thì sao? Có giỏi liền gọi Thái Thượng trưởng lão của hoàng thất ra, nàng cũng có thể chiến một trận!
Không khí nháy mắt càng thêm trầm trọng, mọi người lập tức dự lên phòng hộ linh lực, chống lại uy áp, chỉ riêng
Thái hậu tu vi quá thấp, hoàn toàn không kịp chống đỡ, bị uy áp ép tới sắc mặt trắng bệch. Long Vân Ngạo lập tức ra tay, đánh thẳng vào uy áp Lam Nguyệt phát ra, trầm trọng quát:
"Đủ rồi, Nguyệt Nhi !"
Ánh mắt Lam Nguyệt lạnh lẽo, cười lạnh một tiếng:
"Tho Yen nay cua be ha, mau tu chung ta khong co phic ding roi, than nu cing mau than xin phep cao ti."
Lam Nguyệt kéo lấy Dung Tuyết, xoay người liền rời khỏi điện. Phượng Vân Tường thấy tình thế này, hơi do dự một chút cũng đứng lên, chắp tay nói:
"Bệ hạ thứ lỗi, chuyện của Phụ vương là nghịch long trong lòng Nguyệt Nhi, nàng đã thất lễ, thần cũng xin phép lui xuống."
Sắc mặt Long Vân Ngạo lúc này cũng không tốt, hẳn phất tay, người của Phượng Gia đều rời đi. Thái hậu lúc này được hoàng đế truyền linh lực, cơ thể đã đỡ hơn trong chốc lát, tức giận đến mức đem chén trà ném xuống đất:
"Phản rồi ! Phản rồi ! Nó còn biết Thiên hạ này là của ai không hả ! Có đem hoàng tộc để vào mắt không !"
Hoàng đế lúc này đã biết bản thân vừa rồi lỡ lời, chọc tới Lam Nguyệt, hiện tại lại nghe Thái hậu quát mắng, trong lòng càng thêm khó chịu:
"Đủ rồi ! Người đâu, tới đưa Thái hậu về cung nghỉ ngơi. Yến tiệc đến đây kết thúc, đều giải tán đi !"
Hoàng để nói xong, cũng không nghe Thái hậu nói gì nữa, phất tay áo vội rời đi. Hắn hôm nay là trúng tà rồi, mới có thể nói ra mấy câu đó. Nàng ấy, có lẽ rất thất vọng....
Ngọc quý phi nhìn hoàng đế vội vàng đi theo hướng Dung Tuyết rời đi, ánh mắt hơi lóe, xoay người yểu điệu quay về hướng hậu cung đi đến.
Lam Nguyệt một đường kéo Dung Tuyết rời đi, rời khỏi đại điện tổ chức yến tiệc không xa, Dung Tuyết liền đem nàng kéo ngược lại, trấn an:
"Nguyệt Nhi, Thái hậu kỳ thực không có ác ý. Trước đây bà ấy rất thích nương."
Lam Nguyệt trầm mặc, nàng không biết trước kia bà ta là người như thế nào. Thế nhưng có thể trở thành Thái hậu, người chiến thắng cuối cùng của Hậu cung, lại có thể nói ra những điều ngu ngốc như vậy sao ? Cho dù có như thế nào, bà ta hiện tại làm vậy rõ ràng là cố ý làm người khác khó chịu, còn là dùng phương thức ngu xuẩn nhất.
"Được rồi, nếu Nguyệt Nhi không thích Hoàng cung, sau này chúng ta không đến đây nữa, có được không ?"
Lam Nguyệt do dự một chút, hơi gật gật đầu. Hai người nói chuyện giây lát, đám người Phượng Vân Tường cũng đã đuổi đến. Đoàn người đi đến cửa cung, Lam Nguyệt vừa đỡ Dung Tuyết lên xe ngựa, Hoàng để đã đuổi đến
"Khoan đã, Phù Dung, chúng ta có thể nói chuyện một chút không ?"
Lam Nguyệt hơi nhíu mày, Dung Tuyết đã vỗ nhẹ mu bàn tay nàng, mỉm cười nói:
"Không sao, để nương nói chuyện với hắn. Nương đúng lúc có chút vật muốn đòi lại."
Lam Nguyệt há miệng muốn nói vật đó sớm đã không còn, lại nhìn ánh mắt kia của Dung Tuyết, không nói gì gật gật đầu.
Dung Tuyết và Long Vân Ngạo đi sang một bên nói chuyện, nàng bước lên xe ngựa ngồi chờ. Hai người nói chuyện đại khái nửa nén hương, Dung Tuyết quay lại xe ngựa, gương mặt mỉm cười mang chút mất mát nói:
"Không ngờ lại mất rồi."
"Nương gửi cái gì ở chỗ Hoàng đế ?"
Lam Nguyệt bất động thanh sắc hỏi. Dung Tuyết hơi dừng một chút, cuối cùng vẫn trả lời:
"Hiện tại cũng nên cho con biết đến thứ này rồi. Thứ ta giao cho Hoàng đế giữ, là một nửa khối Hắc lệnh."
"Hắc lệnh ?"
Dung Tuyết mỉm cười, nói tiếp:
"Gọi là Hắc lệnh, bởi vì nó màu đen. Thực tế tên của nó là Vô Gian Lệnh. Hẳn con cũng chưa từng nghe qua cái tên này. Thứ này ở Huyền Linh đại lục vô dụng, nhưng ở Trung Châu đại lục, chính là thứ vô cùng trân quý, người người cướp đoạt."
Dung Tuyết thu lại thần sắc ôn nhu, đôi mắt hơi lóe sắc bén.
"Có Vô Gian lệnh trong tay, lệnh thiên hạ."