Lâm Uyển Vân một thân váy áo đỏ rực, hồi hộp ngồi trong phòng tân hôn đợi đức lang quân của mình. Bao nhiêu hào quang dường như đã dùng trong ngày hôm nay, không chỉ Nam triều, tam quốc còn lại cũng gửi thư chúc mừng.
Và ai cũng biết, Lâm Uyển Vân nàng ta mới chính là nữ nhân tôn quý nhất quốc gia này.
Nghe tiếng bước chân khoan thai bước vào, hai tay Lâm Uyển Vân xoắn vào nhau, muôn phần hồi hộp. Người này là tân đế, là lang quân của nàng ta, là người đàn ông cao quý nhất Nam triều.
Đợi một lúc lâu, không thấy khăn che đầu được giở lên, điều này khiến Lâm Uyển Vân hơi thắc mắc và hồi hộp hơn hẳn. Nàng ta nhịn không được, bèn mềm nhẹ lên tiếng:
“Thái, a, hoàng thượng, người đã đến rồi.”
Tôn Triều Ân nhếch mép, từ tốn giở khăn che. Dung nhan như hoa như ngọc của Lâm Uyển Vân đập vào mắt, vậy mà tim hắn bình lặng đến trống rỗng.
Nếu là trước đây, hắn sẽ mừng rỡ siết bao, còn bây giờ…
Lâm Uyển Vân vẫn e thẹn cúi đầu, không thấy Tôn Triều Ân phản ứng gì, nàng ta mới nghi hoặc nhìn lên, đồng thời phát hiện ánh mắt lạnh lùng của Tôn Triều Ân vẫn chưa thu lại.
Tim Lâm Uyển Vân bỗng dưng lộp bộp, một dự cảm chằng lành tràn qua.
Tôn Triều Ân phía trước hoàn toàn lạ lẫm, không còn là vị Thái tử luôn dành cái nhìn dịu dàng chiều chuộng đến nàng ta.
“Hoàng thượng.” Lâm Uyển Vân dịu dàng gọi lên, giọng điệu có mấy phần thăm dò.
Tôn Triều Ân ngồi xuống, đáy mắt lạnh như băng, nhưng khoé môi vẫn câu nụ cười nhàn nhạt. Hắn sờ lên ấn ký phượng mệnh trên trán Lâm Uyển Vân, đôi con ngươi chợt giãn ra, sâu thẳm khó nắm bắt.
Sau đó hắn thô bạo đẩy Lâm Uyển Vân xuống giường, nhếch môi cười: “Đếm xuân đáng giá ngàn vàng, hoàng hậu nên tranh thủ thời gian thôi.”
Lâm Uyển Vân run run: “Còn… còn rượu giao bôi.”
“Lằng nhằng lắm.”
Tôn Triều Ân nói xong, lần nữa thô bạo hướng đến y phục Lâm Uyển Vân xé đi. Nàng ta bị động tác của hắn làm kinh sợ, y phục miết vào làn da nõn nà đỏ ửng đến đau rát.
“A… đau… đau thiếp.”
Nhưng Tôn Triều Ân không hề quan tâm, hắn chỉ một lòng muốn mạnh bạo cho hành động của mình.
“Hoàng hậu phải quen dần thôi.”
Một Tôn Triều Ân hoàn toàn xa lạ khiến Lâm Uyển Vân bấn loạn, không hiểu sao vào giây phút này, một sự hối hận dần dần lan ra, cắn nuốt tâm trí nàng ta.
***
Đại điển đăng cơ và phong hậu của Tân đế Tân hậu qua đi, trải qua hàng giờ cung yến, khi các quan lớn triều đình đều đang vui vẻ xem ca vũ, Tôn Triều Quân đã về Triều Âm Các tự bao giờ.
Hắn lấy lý do Hà Hi chưa khỏi hắn làm nguyên cớ để Vĩnh An vương phi vắng mặt. Vậy mà khi hắn về, dưới ánh trăng bàng bạc, một bàn tiệc nhỏ được dọn ra, ở vị trí lần đầu hai người gặp gỡ.
Hà Hi thanh khiết như tiên nữ hạ phàm, gương mặt xinh đẹp đắc ý nhìn mấy món đơn giản đang bày biện. Cô không phát hiện Tôn Triều Quân đang tựa cửa ngắm nhìn mình.
Tôn Triều Quân mỉm cười đi vào, từ phía sau ôm chầm lấy cô siết nhẹ vào người, tấm lưng thon gọn dán chặt vào bờ ngực vạm vỡ, hoà hợp đến mức khiến hắn ngứa ngáy.
Hắn hơi cúi xuống, thổi hơi vào tai Hà Hi, hương rượu nhàn nhạt uống ở cung yến nương theo không khí vảng vất quanh cánh mũi cô.
Cảm nhận người cô căng cứng, không chút động đậy, Tôn Triều Quân cười khẽ:
“Sao đấy?”
“Chàng… chàng say rồi đúng không?”
“Ừm.” Tôn Triều Quân vờ gục đầu lên vai cô. “Say tình, không muốn tỉnh.”
Hà Hi biết hắn ghẹo mình, cô hừ nhẹ vùng ra, đứng đối diện với hắn.
Thế nhưng cô chỉ cao đến vai hắn mà thôi, ngẩng cổ lên mỏi muốn chết. Ngẩng một chút, cô xua tay: “Đứng đắn lại đi, thần tiên gì mà sa đoạ quá trời.”
Tôn Triều Quân cười cười: “Chỉ sa đoạ với một mình tiên tử thôi.”
Hà Hi biết không nói lại hắn, giận dỗi quay mặt qua một bên hừ lạnh.
Tôn Triều Quân không hề lạnh nhạt, xác định không hề lạnh nhạt. Tiên phong đạo cốt, thanh cao trang nhã gì gì đó như ngày đầu cô tiếp xúc đều là hắn đang diễn mà thôi. Hắn vô sỉ lại còn phúc hắc, cái thành công nhất chính là che giấu rất sâu.
Chỉ có dạo gần đây mới để lộ đuôi ra chút ít.
Tôn Triều Quân biết ai kia giận rồi, bèn xum xuê bước đến vuốt vuốt lấy lòng: “Vi phu sai rồi, nương tử rộng lòng bỏ qua.”
“Sai cái gì?” Hà Hi lườm lại.
“Sai hết.” Tôn Triều Quân phát huy công phu miệng lưỡi. “Chỉ cần nương tử nói sai là sai, không có lý do gì vi phu cũng sai.”
Hà Hi buồn cười với cái lý lẽ dỗ ngọt này.
Cô hắng giọng, thôi không dỗi nữa, bèn kéo tay hắn ngồi xuống bàn ăn mình đã chuẩn bị.
“Vĩnh An vương, biết rằng người đã cơm no rượu say, nhưng tiểu nữ đây có lòng chuẩn bị, mong được cùng vương gia hẹn hò đêm nay.”
Tôn Triều Quân nhìn một bàn thức ăn trước mắt, đôi mắt đọng lại toàn ý cười. Hắn không nhịn được trêu ghẹo: “Độc dược trước mắt cũng phải cam tâm nuốt vào.”
Hà Hi che miệng cười khẽ: “Không nuốt ta cũng đổ vào mồm.”
Tôn Triều Quân phá lên cười. Hắn có qua Tiên Linh biết được về lối sống của Hà Hi ở thế giới kia, tiếc rằng bản thân chưa có dịp trải nghiệm. Tiên Linh bảo Hà Hi rất hung dữ, lại còn nhiều trò. Xem ra mồm mép cũng chẳng kém ai.
Khi kết thúc chuyến lịch kiếp ở Vân Nguyên, có lẽ hắn phải nhờ Hà Hi dẫn về bên kia răn dạy đôi điều.
Hà Hi rót ra hai ly rượu, lại phát hiện động tĩnh ở trước cổng các viện.
Khi nhìn qua, thấy Tôn Triều Anh và Lâm Tường đứng đó, dáng vẻ chần chừ có phần lặng lẽ.
Hà Hi nhíu mày, nhìn sang Tôn Triều Quân.
Tôn Triều Quân nhún vai mỉm cười, cô biết rằng hắn cho cô quyết định có để họ vào hay không. Suy nghĩ một lát, cô cất tiếng gọi:
“Cảnh An vương, Lâm tướng quân, trăng đêm nay đẹp, có muốn lặng lẽ uống chút rượu, âm thầm chúc mừng đế hậu đăng cơ hay không?”
Hai người kia rất nhanh tiến vào, Hà Hi nhìn lên, biểu cảm của họ không biến hoá nhiều, nhưng cô cảm giác họ căng thẳng và dò xét, muốn hỏi lại thôi.
Thôi thì mình còn ở lại đây dài dài, bằng hữu nên kết không nên oán, cái gì buông được cứ buông. Dù sao họ vẫn chưa thực sự làm gì được nguyên chủ này.
“Nhiệm vụ của ta hoàn thành rồi, nhưng ta sẽ không trở về thế giới của mình. Ta chọn Quân, nên sẽ ở lại Vân nguyên này.”
Tôn Triều Anh cùng Lâm Tường đều lăng lăng nhìn, một sự vui mừng khó kiềm nén, nhưng ngay sau đó lại là ảo não cùng tự giễu.
“Chúc mừng nàng.”
“Ở lại cũng tốt, bởi vì nơi đây có rất nhiều người yêu thương nàng.”
Tôn Triều Anh cùng Lâm Tường kính rượu, sầu não uống cạn.
Xem ra ông trời trừng phạt họ đây, yêu mà không chạm đến, cũng chính là một loại dày vò.