Hà Hi thề, cô không biết chi hết, một cái chi cũng không biết nốt.
Cô chỉ cảm thấy bản thân thật sự rất tức giận, mà khi đã tức giận thì não sẽ phẳng ra, không thể suy nghĩ chu toàn.
Hà Hi chỉ đứng ngang vai Tôn Triều Quân, để có thể nói chuyện một cách cao cao tại thượng, cô chỉ biết là mình phải ở trên hắn, kiềm kẹp hắn, để hắn phải nghe lời mình.
Sự thật chứng minh, cô sai rồi.
“Hi Nhi… nói chuyện bình thường, đừng đùa với lửa.”
Tôn Triều Quân gầm nhẹ cảnh cáo, trong khi cô còn chưa hết ngỡ ngàng, vừa định gật đầu trong sự bất an, thế mà hắn lại cúi xuống bá đạo hôn cô rồi.
Hà Hi chớp mắt, trợn to, môi lại bị hắn mút mát rất mạnh. Nụ hôn này so với sự cưng chiều mềm nhẹ thường ngày, hoàn toàn khác một trời một vực.
Lại dường như phát hiện ra cô không tập trung, hắn tà ác cắn nhẹ, Hà Hi ăn đau há miệng ra thở, vậy là bị hắn luồn vào, nuốt hết mật ngọt thơm mát.
Ô ô…
Oan quá, Tôn Triều Quân sao kỳ lạ vậy?
Hà Hi bị hắn hôn đến đau rát khoé môi, mạnh mẽ đẩy hắn ra. Dứt môi, chỉ cảm nhận được hơi thở hắn nóng rực phả vào cổ.
Rồi, hắn hướng đến cắn một cái. Ngậm đó, chứ không tà ác day mạnh như cô.
Hà Hi cứng người, rụt cổ, tay chân luống cuống.
“Quân… chúng ta… chúng ta từ từ nói chuyện…”
Không ổn một chút nào đâu.
Tôn Triều Quân lúc này mới bình tĩnh, hắn ngẩng đầu lên, khoé môi nâng nụ cười tà tứ: “Sao từ đầu không nói vậy? Giờ mới biết sợ sao?”
Nụ cười bá khí cũng ánh mắt rực cháy kia khiến Hà Hi rụt cổ, ngoan ngoãn hẳn.
Cô liên tục gật đầu.
Tôn Triều Quân hài lòng, xoa đầu cô như một đứa trẻ, sau đó ngồi dậy, lưng dựa vào góc giường.
Hà Hi lúc này cũng ngồi lên, híp mắt nhìn hắn chăm chăm.
“Chàng nói đi… chàng là cái tên chủ nhân ta rủa mười tám đời đúng không?”
Tôn Triều Quân nhướng mày, Hà Hi biết mình lỡ lời, nhưng mình đang ở thế chủ, cô không thể dưới cơ như thế được.
“A… hoá ra những lần mà ta hắc xì, là do nàng chửi sau lưng?”
Ha… thừa nhận rồi.
“Ôi cái tên biến thái này… chàng… chàng…” Hà Hi giận run người lấy ngón tay chỉ hắn, cứ lắp bắp một hồi, mà không thể nói tiếp được câu nào.
Tôn Triều Quân cười khẽ cầm lấy, đặt lên môi. Hà Hi đỏ mặt giật ra, lườm lại cháy mặt: “Nghiêm túc. Thành thật khai báo đi.”
Tôn Triều Quân cũng không thu lại nụ cười, hơn nữa đôi mắt rực lửa nóng cháy cũng không có dấu hiệu hạ nhiệt. Chỉ là hiện tại hắn bình tĩnh hơn nhiều rồi.
“Hệ thống trên là sản phẩm của Thiên giới, dùng để nghiên cứu tâm tính con người. Ngoài Tiên Linh còn có những hệ thống khác, chọn người thích hợp để làm nhiệm vụ.”
“Thế… thế chàng không phải con người à?” Hà Hi trố mắt hỏi lại.
Tôn Triều Quân quăng cho cô cái nhìn mà cô chắc mẫm hắn đang mắng mình là đồ ngốc. Cô chun môi, chờ hắn đáp.
“Có thể cho là như vậy. Ta ở lục địa này để lịch kiếp. Bản thân tự trải nghiệm hỉ nộ ái ố của nhân gian, lại không ngờ vì một sơ suất mà Tiên Linh lại đẩy nàng đến thế giới này. ”
“Thế… thế sao lần đầu gặp chàng, chàng lại thê thảm vậy. Không phải chàng là thần tiên ư?”
Ôi, thế giới này điên cả rồi. Những tưởng một mình Hà Hi độc lạ điên, bây giờ lòi ra một tên Tôn Triều Quân. Hơn nữa, hắn còn là thần tiên nữa cơ chứ.
Tôn Triều Quân ngồi thẳng dậy, kéo Hà Hi đến ngồi đối diện với mình. Hắn chăm chú nhìn vào gương mặt giận dỗi của cô.
“Ta lịch kiếp, nên khi ở Vân Nguyên này ta chỉ là con người thôi. Đã là con người phải trải qua yêu hận đau thương. Nên hiện tại, trước mắt nàng vẫn là Tôn Triều Quân, chứ không phải là ai khác.”
Nghe hắn nói cũng có lý, nhưng mà khoan đã, cô phát hiện một điểm cực kỳ mấu chốt.
“Chàng là người Thiên giới?”
Tôn Triều Quân gật đầu.
“Thế xong kiếp này chàng trở lại trên kia?”
Lại gật đầu.
Hà Hi lúc này mím môi, ánh mắt nhìn hắn sâu xa, còn uất ức. Lồng ngực cô lúc này còn đau hơn khi nãy mấy lần.
Tôn Triều Quân thất thần, phát hiện có gì đó không đúng. Hắn ngẩn ra một chút, vội vàng tiền lên ôm ai kia vào lòng.
“Sao vậy? Hi Nhi. Ta chỉ là chưa nói với nàng, chứ không phải không nói. Hơn nữa đây là sai sót của hệ thống, chúng ta còn phải bồi thường cho nàng nữa.”
Hà Hi vẫn im lặng.
Tôn Triều Quân nóng ruột rồi, có cảm giác tay chân hắn phút chốc thừa thãi quá đi mất. Hắn không biết làm thế nào, đẩy nhẹ Hà Hi ra quan sát biểu cảm của cô.
Lại thấy cô cứ nhìn mình chằm chằm, đôi mắt đã ươn ướt, thế mà vẫn bướng bỉnh không chịu nói gì.
Tôn Triều Quân hoảng rồi.
“Hi Nhi… xin lỗi, ta xin lỗi, nàng có gì cứ nói ra, hay nàng đánh ta cũng được, đừng khóc được không?”
Hà Hi gạt tay hắn ra, uất ức khóc lên: “Rồi ta già, ta chết chàng vẫn như vậy, chàng cứ trẻ mãi để nhìn ta thành bà già tám chục tuổi nhăn nheo. Làm sao mà ta chấp nhận được. U oa…”
Hà Hi khóc lớn lên, lúc này không quan tâm cái hình tượng chó má gì nữa.
Bao nhiêu tiếc nuối tha thiết kia cộng lại cũng không bằng điều này. Ai đời chịu được cảnh người yêu mình trường sinh bất tử, còn mình mỗi lúc một già trước mắt người ta.
Tôn Triều Quân nghe đến đây mới thở phào, hắn lại dịu dàng ôm Hà Hi vào lòng, dỗ cô như dỗ một đứa trẻ: “Hi Nhi ngoan, sẽ không có chuyện đó, nín đi nghe ta nói được không?”
“Không… hức…”
Tôn Triều Quân hết cách rồi, chỉ còn…
Hắn ôm mặt ai kia, môi cúi xuống chặn lại không cho khóc nữa. Quả nhiên, Hà Hi vì giật mình mà dừng hẳn.
Tôn Triều Quân hài lòng buong ra, sau đó lại dùng môi lau sạch mấy giọt nước mắt trên khoé mi ai đó.
“Bình tĩnh chưa?”
Hà Hi uất ức gật đầu.
“Ai mà chia cách được chúng ta, nguyệt lão đã cột chặt tơ hồng rồi, không chỉ một kiếp người, mà vạn năm nữa chúng ta vẫn sẽ bên nhau, Hi Hà tiên tử.”