Phượng Kinh Thiên

Chương 553: Kết cục (5)



Nguyên Vô Ưu không lên tiếng, vẫn yên lặng nhìn hắn chằm chằm, mà sự yên lặng không nói này của nàng còn áp lực hơn lúc nàng nói chuyện nữa.



Sở Tuyệt sợ nàng sẽ hiểu lầm ý mình, căng thẳng lên tiếng giải thích: “Vô Ưu, ta biết mình quá ích kỷ, nhưng so với việc đối mặt với nguy cơ mất đi nàng, ta thà ích kỷ còn hơn.”



“... Phụ nữ sinh con nguy hiểm nên chàng không muốn ta sinh con ư?” Nguyên Vô Ưu không dám tin mà thì thào.



Sở Tuyệt mím chặt môi, hắn nghiến chặt răng nhưng vẫn kiên định gật đầu thừa nhận sự thật này. “Vậy... ý của chàng là mấy ngày qua, chàng đã khiến ta không2thể mang thai?” Mặc dù lời này của Nguyễn Vô Ưu là đang hỏi nhưng ngữ khí lại hoàn toàn khẳng định. Sở Tuyệt vẫn thừa nhận, chỉ là khuôn mặt hắn hơi nghiệm lại, sự bất an toát ra từ đôi mắt đen láy trầm tĩnh của hắn.



Nguyên Vô Ưu khống chế xúc động muốn nhảy bổ lên cắn hắn mấy cái. Thức ăn của nàng không hề có chút gì khác thường, hơn nữa việc này quá mức trọng đại, nếu không có lệnh của nàng thì người bên cạnh nàng không ai dám cả gan làm việc này, vì vậy, vấn đề không phải ở trên người nàng thì chỉ có thể là trên người tên ngốc này mà thôi.



Khi mới thành thân,9nàng đã từng rối rắm vì vấn đề này ngàn vạn phần, thậm chí còn nghĩ đến chuyện tránh thai, nhưng bởi vì cảm kích và thương tiếc cho sự hi sinh của người đàn ông này với nàng mà cuối cùng nàng đã từ bỏ suy nghĩ ấy. Nàng đã định thuận theo tự nhiên, nhưng...



“Chàng đã làm gì với thân thể mình? Còn nữa, từ khi nào chàng có cái suy nghĩ này?” Nàng không hề cảm nhận được, nghĩ một lát, nàng lại điên cuồng muốn cắn người. Sở Tuyệt cẩn thận nhìn nàng. Sắc mặt Vô Ưu quả thật có chút dọa người, hắn làm gì còn dám giấu giếm nữa, trình bày rõ ràng rành mạch tất cả. “Chỉ... chỉ có6nhiêu đây thôi, không... không còn chuyện gì giấu nàng nữa.”



Lửa giận của Nguyên Vô Ưu phút chốc vụt tắt, cổ họng nghẹn cứng như bị nghẹn trứng gà, nhả không được nuốt không trôi, buồn bực vô cùng. Nàng âm thầm điều chỉnh lại hơi thở nhưng trái tim vẫn trĩu nặng. Hắn không phải có ý định này ngay từ đầu mà là sau khi thành thân, nhận ra sự rối rắm của nàng nên hắn mới hạ quyết định. Nàng đột nhiên không biết nên làm sao để đối diện với người đàn ông này. Tình yêu của hắn, quá nặng nề, quá đậm sâu, khiến nàng không thể không bắt đầu suy nghĩ bản thân có đức độ, có tài năng gì0mà có được tình yêu của hắn. Miệng nàng vừa đắng vừa khô khiến nàng cảm thấy không thoải mái. Đôi tay hơi run rẩy của Nguyên Vô Ưu bưng tách nước trên bàn lên uống mấy ngụm mới bình tĩnh trở lại. Sở Tuyệt không ngờ nàng lại có phản ứng quá mức như vậy, hắn phút chốc hoảng loạn đến mức tay run lên. Phản ứng của Vô Ưu khiến hắn cảm thấy hình như chuyện này hắn nghĩ và làm sai rồi. Hắn tưởng là... nàng cũng không muốn sinh con, dù sao thì đối với nước Đại Nguyên mà nói, thân phận hắn rất đặc biệt, hắn tin rằng cả hoàng tộc nước Đại Nguyên và quan viên triều đình đều không7mong Vô Ưu sẽ sinh ra người thừa kế không thuần chủng. Sở dĩ hắn tự quyết định mà không bàn bạc với nàng, một là vì hắn không muốn nàng cảm thấy mắc nợ hắn, hai là chính hắn cũng không muốn nàng chịu đựng nỗi đau sinh con, thậm chí là nguy hiểm đến tính mạng.



“Chàng...” Giọng nói run rẩy của Nguyên Vô Ưu vừa vang lên thì nàng đã bị Sở Tuyệt ôm chặt vào lòng. Cảm nhận cơ thể hơi run rẩy trong lòng, hắn đau lòng đến mức nói năng lộn xộn. “Vô Ưu, không bàn bạc việc này với nàng là ta sai, ta xin lỗi, nàng đừng giận ta được không? Tức giận tổn hại sức khỏe.” Nguyên Vô Ưu ngây người mất mấy giây rồi vội vàng giơ tay ôm lấy người đang hoang mang và căng thẳng kia, lên tiếng an ủi: “A Tuyệt, ta không giận.” Muốn giận thì người nàng giận cũng không phải hắn mà là chính mình. Nàng vừa đau lòng vừa trách cứ mà ôm lấy mặt hắn, giọng nàng hơi u ám: “Có tổn hại sức khỏe không, chúng ta gọi thái y bắt mạch kiểm tra chút nhé?” Sở Tuyệt chắc chắn nàng không giận dữ mà là đang đau lòng vì hắn, mặt hắn hơi thẹn thùng nhưng đôi mắt đen lại sáng bừng rạng ngời. “Ta không sao, hơn nữa sư phụ cũng nói là không tổn hại đến sức khỏe rồi.”



Hắn không nhắc đến Không Võ Hồn còn đỡ, vừa nói đến Không Vô Hồn là Nguyên Vô Ưu đã thầm nghiến răng nghiến lợi, chuyện lớn như vậy mà Không Vô Hồn dám không nói cho nàng biết, tự ý làm chuyện bậy bạ với Sở Tuyệt nữa. Nàng không thể tha cho y được!



“A Tuyệt, sau này mấy chuyện như thế này nhất định phải bàn bạc với ta, bằng không ta sẽ tức giận thật đấy. Việc này ta cũng có sai, ta nên thương lượng với chàng sớm hơn mới phải, hơn nữa...” Nàng ghé vào tai hắn nói nhỏ sự xin lỗi của nàng với hắn: “Ta nên nhận ra, xin lỗi, A Tuyệt, là ta vẫn chưa làm đủ.”



Phản ứng của Sở Tuyệt là nắm lấy bàn tay nàng đặt bên khóe môi, dùng đôi môi hơi khô khốc vì căng thẳng ban nãy nhẹ nhàng hôn lên đó, lắc đầu nói: “Vô Ưu, nàng đừng tự trách, người tự trách và áy náy là ta mới đúng.” Là hắn ích kỷ chỉ muốn có nàng, yếu đuối sợ hãi sẽ mất đi nàng mới không để ý đến nàng mà tự mình quyết định, tất cả đều là lỗi của hắn.



“Nhưng Vô Ưu, chuyện con cái, ta...”



Nguyên Vô Ưu giơ tay đặt lên môi hắn khẽ “suýt” một tiếng, dùng giọng nói dịu dàng, nũng nịu nhẹ giọng yêu cầu: “A Tuyệt, nghe ta nói được không?”



Vô Ưu như vậy đẹp đến kinh tâm động phách, Sở Tuyệt làm gì thốt lên lời nữa? Giây phút này đừng nói là hắn nghe nàng nói, cho dù nàng muốn hắn giao mạng minh cho nàng thì hắn cũng sẽ lập tức dâng lên. Nguyên Vô Ưu không vội vàng nói lên suy nghĩ của nàng mà hơi nghiêng đầu dùng ánh mắt chăm chú nhìn hắn không rời mắt.



Rất lâu sau, nàng mím môi cười, khuôn mặt ngập tràn yêu thương khiến Sở Tuyệt đang mải nhìn nàng cũng ngây người. “Phu quân, làm thế nào bây giờ? Chàng không muốn sinh con, nhưng ta rất muốn sinh con đấy.”



Sở Tuyệt hồn bay phách lạc nhìn nàng, mãi một lúc lâu vẫn không thể hoàn hồn. “Thử nghĩ xem, nếu như có một đứa con trai như chàng, dưới sự dạy dỗ của chàng, ta tin nó chắc chắn sẽ trở thành một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, đợi đến khi nó trưởng thành rồi, chúng ta sẽ vô lo vô nghĩ du sơn ngoạn thủy, ta cùng chàng đi bất cứ nơi đâu chàng muốn, nhìn ngắm những phong cảnh chúng ta chưa từng trông thấy bao giờ, như vậy không tốt sao?” Người nào đó bị mê hoặc trước sắc đẹp của nàng cuối cùng cũng hoàn hồn. Theo tiếng nói quyến rũ mê hoặc ấy, hắn bất giác nghĩ đến tương lai tươi đẹp mà nàng nói. Sở Tuyệt không muốn thừa nhận hắn đã bị mê hoặc, nhưng đáng xấu hổ chính là, hắn quả thực đã bị viễn cảnh tươi đẹp Nguyên Vô Ưu vẽ ra làm cho mê mẩn.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv