Chẳng qua đợi đến khi con gái nói về việc bệ hạ trả lời lại chuyện Lý gia muốn kết thân kia, ông lại có chuyện muốn hỏi rồi. “Việt Nhi à, con nói xem bệ hạ như vậy là có ý gì?” Vậy là đồng ý hay không đồng ý chứ? Trác Quý cảm thấy sau này chuyện liên quan đến bệ hạ, ông vẫn nên hỏi con gái một chút thì tốt hơn.
Trác Việt tức nổ đom đóm, nàng biết rõ tính cách cha nàng, nếu như hôm nay không kéo ông ra ngoài nói rõ, e là ông càng nghĩ sẽ càng loạn.
“Cha, những lời mà bệ hạ nói không có ý tứ sâu xa, chính là ý ở ngay trong2lời nói. Người sau này đừng đoán tâm ý bệ hạ một cách loạn xạ nữa, chuyện này mà để cho bệ hạ biết được, đến lúc đó e là sẽ chọc giận người đó.”
“... Nha đầu này, cái gì gọi là đoán thánh ý một cách bậy bạ chứ? Cha con đoán thánh ý một cách bậy bạ lúc nào? Ta gọi là cẩn thận, cẩn thận đó có biết không?” Trác Quý thấp giọng nói. “Biết rồi, biết rồi, người cẩn thận, là con gái nhanh mồm nhanh miệng nên nói sai.” “Được rồi được rồi, đừng vòng vo nữa. Nếu như con còn lề mề, làm trễ nải hành trình của bệ hạ, cả nhà chúng ta không ai gánh nổi9đâu. Con mau nói rồi đi nhanh đi.”
“...” Trác Việt không còn gì để nói, nàng thật sự muốn hỏi cha nàng, nàng có phải là con gái ruột của người không?
“Cha, ý của bệ hạ chính là: nếu như Nhị ca hay Tam ca thích cô nương nhà Lý gia thì liền thành thân, không cần phải nghĩ quá nhiều. Nếu như không thích, vậy thì cứ từ chối, không cần suy nghĩ này nọ. Đơn giản như vậy thôi.”
“Dễ dàng như vậy sao?” Trác Quý nhướng mày, ý cười đầy mặt. “Đơn giản như vậy thôi.” Trác Việt thẳng thắn gật đầu. “Được rồi được rồi, con mau đi đi, cẩn thận một chút, bảo vệ bệ hạ cho tốt nhé!” “...”6Trác Việt cũng lười để ý đến cha nàng. Lúc hành quân đánh trận, cha nàng vô cùng uy vũ, nhưng bình thường đối mặt với chính sự trong triều đình, liền dễ dàng suy nghĩ lung tung. Cũng may bệ hạ biết cái tật này của cha nàng, đêm qua liền đặc biệt gọi nàng đến bảo nàng dẹp những suy nghĩ linh tinh của ông, nếu không thì e là nàng vừa đi, nói không chừng giữa đường đã nhận được thư của cha nàng rồi.
Nguyên Vô Ưu đến Hoài Bình một chuyến, những người cần biết cũng đã biết, nhưng những người không cần biết thì bất kể làm thế nào cũng không thể biết được.
Lúc nhận được tin nàng rời0khỏi, Lý Diệm đang ở trong thư phòng. “Công tử, bệ hạ sáng sớm đã khởi hành quay về rồi.” Thương thức vừa bước vào, liền kề vào tai hắn mà bẩm báo.
Cây bút trong tay Lý Diệm hơi chậm lại, nhưng sau đó lại dường như không có chuyện gì mà viết tiếp, ánh mắt hắn dần tối lại. Rốt cuộc bệ hạ có thể nhẹ nhàng cầm lên cũng có thể nhẹ nhàng buông xuống như hắn nghĩ, chắc là Văn Vô Hà cũng hiểu rõ trong lòng, cho nên mới lựa chọn cách trả lời này để nàng biết được.
Điều này khiến cho hắn không nhịn được mà ngưỡng mộ vị Bình đại nhân kia. Có được sự tín nhiệm của7bệ hạ như vậy, thật sự là phúc khí của Bình Duệ hắn mà. Đợi cho đến khi hắn viết xong hết rồi, Thương thức lại nói: “Công tử, Văn gia đã cầu thân con gái lớn dòng chính của Trịnh Thị ở Đài Sơn cho Văn Vô Hà rồi.” Động tác lau tay của Lý Diệm dừng lại, hắn kinh ngạc nhướng mày: “Trình Thị ở Đài Sơn?” Thương thúc gật đầu: “Đúng vậy, công tử.” Khóe miệng Lý Diệm nhướng lên, kéo thành một đường cong như nụ cười trào phúng: “Chắc là Trịnh Thị cũng đã đồng ý rồi.” Thương thức chần chừ một chút, sắc mặt cũng có chút khó coi: “Bẩm công tử, Trịnh Thị quả thực là đã đồng ý mối hôn sự này.”
“Ha, ban đầu ta muốn cưới con gái lớn dòng chính của Trịnh Thị, bị Trình Thị khéo léo mà từ chối. Bây giờ Văn gia đến cầu thân lại đồng ý.” “Công tử... vậy chúng ta sẽ chèn ép Trình Thị?” “Không cần. Xem ra ta nên đến đòi nợ Văn Vô Hà rồi.” Nhắc đến Trịnh Thị ở Đài Sơn, Lý Diệm không nên được mà nghĩ đến thế tử Lâm Doanh Doanh* của mình. Trình Thị ở Đài Sơn trước giờ không tham gia vào trong những cuộc tranh giành quyền lợi này, cho nên dù Trình Thị có rất nhiều nhân tài, nhưng từ đầu đến cuối cũng không có được danh hiệu thế tộc, hơn nữa nội tình bên trong lại quá nhiều, Văn Vô Hà ngược lại lại có vận khí rất tốt.
(*) Chú thích của Biên tập: Ở các tập trước, tác giả có xây dựng chi tiết Lý Diễm cầu thận Lâm gia, nhưng Lâm Duy Đường từ chối, gả em gái Lâm Doanh Doanh cho Trịnh Tam thiếu gia ở Kinh thành. Tuy nhiên ở tập này, tác giả lại viết rằng, Lâm Doanh Doanh được gả đến Lý Thị.
Mà hắn... Lý Diệm nghĩ đến Lâm Doanh Doanh, không nhịn được mà cười khổ. Lâm Doanh Doanh cũng là do hắn xin được cưới về. Hắn vốn cho rằng có được sự giúp đỡ của Lâm Thị, nhưng lại không ngờ rằng... anh vợ quả thực là một nhân vật lớn! Đáng tiếc Lâm Duy Đường lại bị tên chó điên Đệ Ngũ Chiểu kia nhìn chằm chằm, không những không giúp được hắn, ngược lại còn nhờ hắn giúp đỡ chuyện này chuyện kia mới có thể khiến cho Đệ Ngũ Chiểu cắn câu. Chuyện giúp đỡ như vậy cũng thôi đi, Lâm Duy Đường lại dường như không hề nhớ đến chuyện này, mà thê tử của bản thân hắn thì... Lý Diệm vốn không muốn nghĩ nhiều, cũng không muốn hối hận. Trên thế giới này, chưa bao giờ thiểu người thông minh, bất kể là nam hay nữ.
Sự tồn tại của bệ hạ quả thực đã chứng minh cho những người con gái khác trên thế gian này, nhưng những người đó cũng không nghĩ xem, trăm ngàn năm qua, cũng chỉ mới có một người thành công mà thôi.
“Phân phó xuống dưới, tối nay ta sẽ dùng bữa ở phòng phu nhân.” Hắn vốn không muốn để Lâm Doanh Doanh sinh con trai trưởng quá sớm, để tránh việc có con trai bên cạnh thì dã tâm của nàng ta lại càng lớn. Nhưng bây giờ xem ra, có lẽ hắn sai rồi, đối phó với người phụ nữ có dã tâm to lớn, thì việc để nàng ta sinh con mới là cách giải quyết tốt nhất. Mười tháng mang thai mới được một đứa con trai, huống chi còn có một nửa khả năng là con gái.
Để nàng ta yên tĩnh một thời gian cũng tốt.
“A Tuyệt, chàng có từng nghĩ đến chuyện con cái chưa?”
Trong xe ngựa, Sở Tuyệt vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi nghe thấy lời này bỗng chốc mở mắt ra, đôi mắt bình tĩnh lướt qua một tia lo lắng, cho dù chỉ là trong thoáng chốc, cũng bị Nguyễn Vô Ưu nhìn thấy.
Mà phản ứng này của hắn khiến Nguyên Vô Ưu có chút bất ngờ, nàng híp mắt: “Biểu cảm này của chàng là ý gì?” Nàng chẳng qua chỉ là nói đến chuyện sinh con mà thôi, lại chẳng phải chuyện kinh thiên động địa gì, hà tất phải hoảng loạn chứ?
“Ta... không có.” Sở Tuyệt bình tĩnh nhìn chằm chằm Nguyên Vô Ưu. Hắn không ngờ rằng, Vô Ưu lại nói đến chuyện này với hắn nhanh như vậy, hắn còn cho rằng ít nhất cũng phải hai ba năm nữa nàng mới phát hiện ra. Nguyên Vô Ưu híp mắt nhìn chằm chằm hắn, không lên tiếng.
Sau khi phát hiện thấy nàng chỉ nghi ngờ mà không phải là chất vấn, Sở Tuyệt âm thầm thở nhẹ một hơi để cho bản thân từ từ bình tĩnh lại, nhưng hắn lại không biết ánh mắt vừa sáng lên và thân thể khẽ cứng lại đã triệt để bán đứng hắn.
Nguyên Vô Ưu nhìn chằm chằm hắn, híp mắt lại một cách nguy hiểm: “A Tuyệt, chàng có chuyện giấu ta.”
Ngữ khí khẳng định của nàng khiến cả người Sở Tuyệt cứng lại, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào nàng.
Quả thực là người đàn ông này có chuyện giấu nàng, Nguyên Vô Ưu ngược lại không vội, hai tay nàng vòng lại khoanh trước ngực, khóe miệng cong lên thành một nụ cười như có như không, dịu dàng nói: “Ta cho chàng một cơ hội cuối cùng để thẳng thắn với ta, nếu không thì...”