Văn Vô Hà tựa như bừng tỉnh mà ngoảnh đầu lại, đáy mắt để lộ vẻ kinh ngạc, nhưng lại không thấy chút áy náy nào trên gương mặt hắn. Hắn thờ ơ khẽ gật đầu với Văn Thất gia biểu thị hàm ý xin lỗi: “Vô Hà thất lễ rồi, không biết khi nãy Thật thúc đã nói gì nhỉ?”
Khuôn mặt già nua của Văn Thất gia đỏ bừng bừng, không rõ là tức giận hay là ngại ngùng nữa. Thật ra Văn Vô Hà không phải có ý lạnh nhạt với Văn Thất gia, nhưng vừa nãy hắn vốn đang suy nghĩ đến xuất thần nên chẳng có tâm trạng đâu mà phản ứng lại câu hỏi của ông ta thôi mà. Nếu như sau cùng Văn lão gia không lên tiếng nhắc nhở, sợ rằng hắn vẫn cứ như người trên mây. Có thể khiến người trời2sinh lạnh lùng như Văn Vô Hà xem Văn gia là trách nhiệm của chính mình, thì cha hắn chính là nguyên nhân chính, bởi vì cha hắn cũng đã lên tiếng rồi, hắn đâu có thể không bận tâm.
Trái nhìn Vãn Vô Hà, phải lại nhìn Văn lão gia, hai phụ tử họ tuy rằng nhã nhặn, lịch sự nhưng thật sự lại làm người ta có cảm giác xa cách vô cùng. Văn Thất gia cố nặn ra một nụ cười ngượng ngùng, cứng nhắc, đồng thời liên tục xua tay: “Không có gì to tát cả, không đáng để nhắc đến. Ta còn chút chuyện cần giải quyết, không dám quấy rầy nữa, cáo từ cáo từ.” Vừa dứt câu, còn chưa đợi hai cha con họ phản ứng, ông ta đã vội vã cáo từ! Trồng theo người rõ là đang lẩn cho nhanh, Văn lão9gia vuốt vuốt chòm râu, khoé môi lạnh lùng nhếch lên, lão Thất ngoài cái tính nóng vội ra thì cũng không phải loại không có thuốc chữa! Ông tạm thời cho chuyện hôm nay ông ta đến nhà mà không giữ phép tắc qua một bên, nếu như còn có lần sau, thì không phải chỉ là không quan tâm nữa, mà sẽ là trừng phạt ông ta. Ông còn chưa chết đâu, mà cho dù ông có chết thì đương gia của Văn gia cũng là Vô Hà, giả sử Vô Hà không muốn nhậm chức gia chủ, thì cũng không thể có chuyện bất cứ kẻ nào trong văn gia dám khoa chân múa tay đưa ra quyết định với Vô Hà.
Nếu như cha con ông ở Văn gia ngay đến chút quyền này mà còn không có, chẳng phải gia chủ như ông quá vô dụng6rồi ư? Văn Vô Hà không để tâm đến sự nghiêm túc trong mắt cha mà bình tĩnh lên tiếng hỏi: “Cha, người có điều gì muốn nói à?”
Gương mặt Văn lão gia dần trở nên ôn hoà, yên tâm đáp: “Cha vẫn câu nói ấy, bất luận con có đưa ra quyết định thế nào, cha vẫn sẽ ủng hộ.” Ánh mắt Văn Vô Hà lộ vẻ xúc động, nhưng hắn không nói lời nào mà xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn nghĩ, đáp án đã có sẵn trong lòng từ lâu, chỉ là hắn không muốn đổi diện mà thôi, bây giờ, đã đến lúc hắn nên thẳng thắn nhìn nhận và đối diện với nó. Văn Vô Hà hắn có sự kiêu hãnh của chính mình, mà sự kiêu hãnh này là trời sinh, từ lâu đã in dấu vào tâm hồn hắn.
Chăm chú nhìn0bóng lưng thẳng tắp, kiên cường của con trai hồi lâu, ấn đường Văn lão gia vô thức nhíu lại, thầm đánh tiếng thở dài.
Bệ hạ đích thân đến nước Sở, còn đổi năm trăm dặm biên cương lấy Chiến Thần vương của nước Sở, hơn nữa còn thành thân với Sở Chiên vương ngay tại Kỷ Đông. Mặc dù là tin mật không truyền ra ngoài, nhưng đối với những người như bọn họ thì chẳng phải bí mật gì, trên dưới triều đường không ai là không biết, không ai là không hiểu.
Chỉ là vì bệ hạ chưa gióng trống khua chiêng, dòng họ Nguyễn Thị dù cho có người muốn phản đối thì cũng chẳng tìm được lý do để mà nhiều lời. Hơn nữa bây giờ gạo đã nấu thành cơm, dù quần thần có lời muốn nói cũng chỉ uổng công mà thôi.
Bệ hạ tuy7rằng thân là nữ nhi, nhưng dung mạo khuynh thành, có thể nói là khuynh quốc, dù có dùng câu tự sắc như tiên nữ để hình dung thì cũng chẳng phải là quá lời.
Đối diện với quân chủ như vậy, đừng nói là người thường, cho dù là những nam tử ưu tú hơn nữa thì e là cũng không tránh khỏi rung động trước người, cho nên mặc dù ông phát hiện Vô Hà động lòng bệ hạ, nhưng cũng không lấy làm lạ.
Yêu thích cái đẹp, bị thu hút bởi nó, cũng là chuyện thường tình.
Nếu như Vô Hà không mảy may rung động trước bệ hạ, ông mới cần phải sốt sắng. Chỉ là, xem ra bây giờ, tâm ý mà con trai dành cho bệ hạ đã vượt quá cái gọi là ngưỡng mộ mà ông tưởng tượng rất nhiều, nhưng nếu như nói muốn đạt đến mức độ chỉ lấy một mình người ấy, theo ông thấy thì vẫn chưa hẳn. Nếu như thật sự đạt đến mức độ ấy, thì Vô Hà sẽ không lạnh lùng, thong thả mà chờ đợi như thế này. Nhưng nghĩ đến lúc đứa con ưu tú vượt trội của mình đối với bệ hạ luôn trong tâm thái “đạt được thì đó may mắn của ta, mất đi thì ta đành chấp nhận”, trong lòng Văn lão gia thật sự rất khó chịu. Bởi vì điều ấy hàm ý rằng Vô Hà từ sớm đã biết bản thân không thể giành được phần thắng, sự kiêu hãnh của nó khiến nó vĩnh viễn không thể làm được việc vẫy đuôi bày ra đôi mắt đáng thương... Văn lão gia cảm thấy chua chát, nhưng đồng thời từ trong đáy lòng ông lại cảm thấy kiêu hãnh về con trai của mình.
Chính vì bệ hạ tôn quý phi phàm, cao cao tại thượng, có thể nói là độc nhất vô nhị, người như vậy trở thành quân vương, đối với bách tính, đối với toàn bộ đất nước này mà nói là chuyện tốt, nhưng đối với đàn ông, chung quy không phải là một lựa chọn tốt để làm thê tử, bởi vì để trở thành người đàn ông của bệ hạ phải đánh đổi quá nhiều, cũng phải từ bỏ rất nhiều thứ.
Bệ hạ có tình cảm với Sở Tuyệt như hiện nay, Văn lão gia cảm thấy ông nên mừng, mừng cho Vô Hà không lún quá sâu, không cho đi tất cả tình cảm, mừng vì nó không vì tình mà khốn đốn... nếu không thì ông không dám tưởng tượng hậu quả của nó.
Nghĩ đến điểm này, Văn lão gia chợt rùng mình, hoàn toàn tỉnh táo lại, ông cầm chén trà lên uống liên tục hai ngụm đè nén nỗi kinh ngạc dấy lên trong lòng, không dám tiếp tục trầm tư suy nghĩ nữa.
“Vô Hà.”
“Cha?” Ngữ khí của lão gia hình như quá nghiêm túc rồi, Văn Vô Hà nghi hoặc ngoảnh đầu.
Văn lão gia không nhìn thẳng vào Văn Vô Hà, mắt ông khép hờ, dùng ngữ khí bình thản nhất giống như đang bàn luận về việc thời tiết hôm nay khá tốt để nói: “Nếu như con không có ý kiến, cha định sẽ sắp đặt một cuộc hôn nhân cho con.”
Ánh mắt Văn Vô Hà xẹt qua một tia kinh ngạc, rất lâu sau, hắn mới rũ mắt nhìn xuống dưới, sắc mặt hết sức bình tĩnh khiến người ta nhìn không ra hắn đang suy nghĩ điều gì trong giây phút này?
Văn lão gia ngước mắt thoáng nhìn về phía hắn, nghĩ ngợi một lúc, ông cảm thấy mình đã đưa ra đề nghị này rồi thì không nên nửa đường rút lui, nhưng ngữ khí trong lời nói của ông lại trở nên ôn hoà không ít: “Liên quan đến chuyện cưới hỏi của con, ta thấy đến lúc phải giải quyết rồi, đương nhiên là, nếu như con đã có ý trung nhân thì con có thể đề xuất.”
Văn Vô Hà trầm mặc rất lâu, lâu đến nỗi Văn lão gia không thể ngồi yên được nữa thì ông mới nghe có tiếng nói cất lên. “Cha tự quyết định là được rồi.”
Trong đầu Văn lão gia đã nghĩ ra rất nhiều lời để giảng giải, xoa dịu hắn, nhưng khi nghe hắn nói vậy, ông đột nhiên không thốt lên lời, ánh mắt phức tạp nhìn đứa con trai đang trầm ngâm của mình rất lâu. Sau một lúc, ông phóng tầm mắt nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, thoáng chốc ông mới tìm lại được giọng nói của mình:
“Nếu vậy thì cha sẽ tự mình quyết định sắp xếp cho con với đích trưởng nữ của Đài Sơn Trình Thị.”
Chính điện trong cung, Bình Duệ nhẹ nhàng khép lại tẩu chương trong tay, đột nhiên vỗ trán bật cười giống như nghĩ đến chuyện gì đó rất vui vẻ.