Nguyên Vô Ưu lại muốn khóc. Nàng hít mũi, cố hết sức nở một nụ cười xán lạn để không dọa sợ người đàn ông làm ra vẻ nghiêm túc, nhưng lại không biết lời hắn nói là lời yêu thương thâm tình nhất thế gian này.
Thấy nàng mỉm cười không khóc nữa, trái tim treo lơ lửng của Sở Tuyệt mới dần bình tĩnh trở lại. Hắn nhẹ thở dài một tiếng rồi ôm nàng vào lòng, hắn thật muốn cứ ôm nàng như thế này mãi mãi. Chỉ lặng lẽ ôm lấy nhau như thế này thôi nhưng cũng đủ để khiến Nguyên Vô Ưu cảm nhận được sự ấm áp và rung động đến tận tim gan. Sự rung động này thậm chí còn vượt qua tất cả2những lúc hai người vui vẻ thỏa thích mà hắn và nàng đã từng trải qua. Mãi đến giây phút này, linh hồn của nàng mới hoàn toàn trở về thể xác, đồng thời cũng trầm luân” trong tình yêu của hắn. (*) Trầm luân: chìm đắm trong bể khổ, theo quan niệm của đạo Phật.
Hắn, đáng để nàng khiến bản thân mình trầm luân. Cho dù, giả như... sau này tình cảm của nàng và hắn có phai nhạt theo thời gian, thậm chí là có kết quả xấu nhất... không thể bên nhau đến bạc đầu, nàng vẫn nguyện ý đi con đường này. Mà nàng tin, chỉ cần nàng đặt tất cả tình yêu của mình thì hắn có thể cảm nhận được, sẽ không suy tính thiệt9hơn.
Chỉ cần hắn ở đâu thì nàng ở đó, chỉ cần thật lòng yêu thương nhau thì việc gì phải sợ hãi tương lai mịt mù phía trước?
Một chiếc xe ngựa dừng lại trước cửa phủ tướng quân. Cha con Trác Thị không đợi người thông báo đã vội vàng đi ra nghênh đón. Rèm xe ngựa được vén lên, người ngồi bên trong không ai khác chính là Lý Diệm – đương gia gia chủ Hoài Bình đại thị tộc Lý Thị bây giờ.
“Trác tướng quân, Lý mỗ không mời mà đến, có chỗ nào thất lễ mong Trác tướng quân lượng thứ.” Lý Diệm khách khí chắp tay hành lễ với cha con Trác Thị.
Trác Quý vội vàng đáp lễ, nói thẳng: “Không dám không dám, có thể đón6Lý gia chủ đích thân đến đây là phúc của Trác mỗ, làm gì có chuyện thất lễ cơ chứ, Lý gia chủ xin đừng quá khách sáo.”
“Trác tướng quân khách khí rồi. Lý mỗ xin quấy rầy vậy.” Hai bên nói chuyện vài câu rồi ngồi xuống trong đại sảnh. Uống một ngụm trà, Lý Diệm đặt chiếc ly trong tay xuống rồi mới ngẩng đầu nhìn Trác tướng quân bên cạnh và hai người thanh niên sau lưng ông, cười nói: “Hổ phụ sinh hổ tử, chắc hẳn đây là Nhị công tử, Tam công tử rồi. Hai vị thiếu tướng phong thái hiên ngang, thiếu niên anh tài, tiền đồ vô hạn, Trác tướng quân thật có phúc khí.”
Trác Quý cười ha ha chắp tay: “Lý gia chủ0khen ngợi, Trác mỗ xấu hổ không dám nhận.” Lý Diệm cười không nói, nâng tách trà lên thong thả uống mấy ngụm. Trác Quý dường như cũng không cảm giác được chỗ nào không đúng, cũng ngồi thản nhiên nhấc trà lên. Mãi đến khi Lý Diệm cáo từ rời đi, ba cha con mới quay trở về đại sảnh.
“Cha, tên Lý Diệm này không mời mà đến, chẳng lẽ chỉ đặc biệt đến để uống hai tách trà trong phủ chúng ta thôi sao?” Trác Tam công tử hơi nóng tính, sớm đã không khống chế nổi mà lên tiếng. Trác Quý vuốt chòm râu vểnh lên, đánh giá hai đứa con trai trước mắt, trong lòng có hơi khó xử. Ban nãy, Lý Diệm nhìn thì như tiện7miệng khen ông ta nhưng thật không thể lơ là được, kết hợp với lời đồn gần đây ở Hoài Bình... e rằng Lý Diệm muốn kết thông gia với Trác gia ông để mượn cớ thể hiện lòng trung thành với bệ hạ. Ông ta thật không ngờ, Lý Diệm lại đi bước cờ này. Người ngoài nhìn vào thì nghĩ Lý Diệm bí quá hóa liều, nhưng thân là người trong cuộc, ông thì lại không cho là như vậy. Bây giờ ông đang trấn giữ quân Trần Hoài, Việt Nhi lại là thân tín của bệ hạ, nhận được thành sủng, mặc dù bây giờ Trác gia không bằng những danh gia vọng tộc khác nhưng chính những danh gia vọng tộc kia cũng phải kính Trác gia bọn ông ba phần.
Mà Trác gia có thể có được sức mạnh này đương nhiên cũng nhờ sự ân sủng của bệ hạ, việc này không cần nghi ngờ gì nữa.
Vì vậy, Trác gia là thần tử trung quân là chuyện đương nhiên.
Chuyện con nối dõi của Tam hoàng tử vừa truyền ra, ông ta đã lập tức âm thầm điều tra nguồn gốc tin tức. Mặc dù bây giờ vẫn chưa có chứng có thực tế nhưng tất cả đều chỉ ra rằng... nghĩ đến người mà ông điều tra ra, Trác Quý lại bắt đầu cảm thấy hơi đau đầu.
Chuyện này rơi vào tay ai thì cũng phải đau đầu cả thôi, có lẽ đây cũng chính là lý do chính khiến Lý Diệm đến nhà ngày hôm nay.
Cho dù là vì nể mặt thị tộc hay là lợi ích của chính gia tộc Lý Thị thì chắc chắn Lý Diệm cũng không tiện nhúng tay vào chuyện này, nhưng không tiện nhúng tay vào không có nghĩa là hắn không thể vét chút lợi ích gì. Lý gia hắn đã chủ động đưa ý kết thân ra rồi, nếu Trác gia ông nhận lấy thì đương nhiên là đôi bên cùng có lợi. Ngược lại, nếu Trác gia ông lùi một bước không nhận mối thông gia này, Lý gia chẳng những sẽ không bị tổn thất, mà còn có thể mượn thời cơ gột sạch vết nhơ trên người mình, thậm chí là còn có thể lộ diện trước mặt bệ hạ lần nữa... Cao tay, Lý Diệm quả thực cao tay'
Dựa vào sự thông minh của Lý Diệm, có lẽ việc bệ hạ đang ở Hoài Bình, mấy ngày nữa sẽ vào thành, hắn cũng biết rõ trong bụng rồi, nếu không thì sao sớm không đến, muộn không đến, hắn cứ nhè ngay lúc bệ hạ vừa đến được mấy ngày mà đích thân đến đây cơ chứ?
Nghĩ kĩ lại thì Lý Diệm này mới thật sự là người quả quyết. Thật ra việc này vốn không nan giải, nan giải ở chỗ người âm thầm che giấu ban đầu và người đụng chạm bây giờ đều có lại lịch không nhỏ. Thần tiên giành nhau, việc này mà làm không tốt thì sẽ bị vạ lây mất.
Vì sự yên ổn của Hoài Bình, ông chỉ có thể mặt dày cầu xin con gái để nó đi hộ tống bệ hạ đi chuyến này thôi.
Còn về ý đồ hôm nay Lý Diệm đến đây... Trác gia ông là trung thần, đương nhiên tất cả đều phải để bệ hạ quyết định. Bên kia Trác Quý đang đau đầu thì bên này Lý Diệm dồn nén chuyện này mấy ngày nay đã nhẹ lòng vì nó, tâm tình hắn xem ra có vẻ thoải mái hơn rồi. Thế nhưng, tâm tình thoải mái ấy lại bay mất sạch không còn chút nào bởi một chuyện ở hậu viện mà hắn vừa nghe được khi trở về phủ. “Công tử, phu nhân đâu?” Thương thúc lâu ngày không nhận được chỉ thị không thể không can đảm lên tiếng hỏi.
“Rốt cuộc nàng cũng biết nắm bắt được thời cơ, cũng tốt, chuyện này.... dừng ở đây thôi.” Lý Diệm buông mắt hờ hững nói.
Mặc dù chủ tử không nói rõ nhưng Thương thức hoàn toàn hiểu được ý trong lời nói ấy. Vừa nhận được chỉ thị, ông ta liền lập tức đi xử lý.
Kinh thành.
Một giọng nói mang theo nghi hoặc và chất vấn vang lên trong phòng tiếp khách của Văn gia.
“Vô Hà, ta không hiểu vì sao ngươi không cho Văn gia chúng ta trực tiếp bẩm báo việc này lên với bệ hạ, ngược lại lại để Trác gia ra mặt? Chẳng lẽ bởi vì bây giờ Trác gia được bệ hạ ân sủng, đang được vinh quang vô hạn mà ngay cả Văn gia chúng ta cũng phải nịnh hót hay sao? Hay là nói, ngươi căn bản là sợ Bình Duệ, không dám chính diện đối đầu với hắn nên mới chắp tay dâng hết công lao cho Trác gia?”
Văn Vô Hà chắp tay đứng trước cửa sổ. Hắn nhìn những phiến lá rụng bay lượn ngoài cửa sổ đến xuất thần, hoàn toàn làm lơ tiếng nói nghi hoặc sau lưng.
Văn lão gia đang đảm nhận chức vụ gia trưởng Văn gia liếc nhìn người bắt đầu không vui vì con trai ông không thể kịp thời trả lời, sự bất ngờ vụt qua trong mắt ông nhanh đến mức khiến người ta không thể nhận ra. Từ khi nào con trai ông làm việc gì cũng phải hỏi người trong tộc rồi? Cho bọn họ chút mặt mũi mà bọn họ thật sự không biết mình là ai rồi sao?