U Tam chợt lặng lẽ xuất hiện bên cạnh Đào Dao, ghé vào tai ông thầm thì vài câu rồi lặng yên không tiếng động rời đi.
Tiểu Đào Tử quay sang nhìn Trác Việt đang tự đứng gác ngoài cửa với vẻ mặt có chút bí hiểm. Trác Quý này cũng là một người thông minh, khó trách cha con Trác Thị được chủ tử tin dùng, không chỉ ngồi vững trong Trần Hoài quân, con gái còn được chủ tử trọng dụng bên mình, so với mấy thị tộc thể gia luôn tự cho mình là đúng, tự cho mình là siêu phàm kia, thì Trác Việt quả thật vừa mắt hơn nhiều.
“Lại ăn thêm một ít nhé?” Sở Tuyệt nhẹ giọng khuyên nhủ. “Không được, ta ăn no rồi.” Nguyên Vô Ưu ăn no ngủ đủ nên vẻ mặt vô cùng hồng hào, khỏi phải nói nàng phấn chấn2biết bao.
“Nàng chỉ ăn có nửa chén cơm, ngoan nào, húp thêm một ít canh nữa nhé.” Sở Tuyệt còn muốn tiếp tục khuyên nàng ăn thêm. Nguyên Vô Ưu liếc xéo người một lòng muốn nàng ăn thành heo nhỏ kia, rất không khách sáo mà từ chối: “Không ăn, ăn nữa là ta no căng luôn đấy.”
Còn nữa, cái gì mà mới ăn có nửa chén cơm hả? Trước khi ăn nửa chén cơm này, rõ ràng nàng đã ăn hai miếng bánh ngọt, còn húp thêm một bát canh cùng với vô số món ăn đấy nhé! Thấy ánh mắt “ta đã sớm nhìn thấy rắp tâm bất lương muốn ta ăn cho béo của chàng từ lâu rồi” của Nguyên Vô Ưu, Sở Tuyệt bất đắc dĩ đành phải tạm thời lui binh một lần nữa.
Tất nhiên là hắn thấy rõ sắc mặt hồng hào của Vô5Ưu, e rằng bây giờ không một ai có thể biết rõ sự thay đổi của Vô Ưu hơn hắn. Mà Vô Ưu quyến rũ động lòng người như vậy là vì hắn - điều này khiến lòng hắn tràn đầy vui mừng, đồng thời cũng dấy lên chút kiêu hãnh tự đắc của người đàn ông. Sở dĩ hắn luôn khuyên Vô Ưu ăn thêm, thứ nhất là vì Vô Ưu ăn quá ít, thứ hai là vì... hắn phải yêu cầu nghiêm khắc. Vô Ưu nàng rất khỏe mạnh.
Nhưng... hắn vẫn nổi lên càng nhiều lòng tham, muốn có thêm càng nhiều thời gian ở bên nàng. Hắn biết Vô Ưu cực kỳ trí tuệ thông minh, có câu “người thông minh thì không hoài nghi”, nhưng cũng có câu “quá thông minh ắt sẽ tổn thương”, hơn nữa Vô Ưu còn là phụ nữ, thuận theo năm tháng6trôi qua, thân thể của phụ nữ dễ suy yếu hơn là tính trời sinh, cũng là chuyện không thể tránh khỏi. Hắn không cách nào giúp nàng san sẻ gánh nặng trên người, chỉ có thể dốc hết sức điều dưỡng cơ thể của nàng, để nàng có thể có tinh thần cùng thân thể khỏe mạnh, để hắn có thể có phúc phận cùng nàng đến già.
Nếu trên đời này không có Vô Ưu, vậy hắn... Chỉ mới nghĩ một chút thôi, hắn đã không thể chịu đựng được.
Thế nên, Vô Ưu phải sống thật tốt, sống thật khỏe mạnh và hạnh phúc.
“Chủ tử, U Tam đã đến phục lệnh* rồi.” (*) Phục lệnh bẩm báo lại kết quả sau khi chấp hành mệnh lệnh. Giọng nói của Đào Dao đánh gãy suy nghĩ miên man của Sở Tuyệt, nhưng cũng chỉ là tạm thời đè xuống cảm giác5bất an sâu trong lòng hắn mà thôi. Nhưng hắn vẫn âm thầm hạ quyết tâm tăng tốc quá trình học y. Nguyên Vô Ưu nhìn A Tuyệt hiển nhiên đã hoàn hồn, trong lòng nghĩ nàng phải tìm cơ hội tâm sự với A Tuyệt, hỏi hắn đến cùng vì sao mà dạo này lại mang tâm sự nặng nề như thế? Thấy sắc mặt của Đào Dao khác thường, Nguyên Vô Ưu nhướng mày: “Thế nào?” Trác Việt bảo nàng đến Hoài Bình tất nhiên không phải không có mục đích rõ ràng, nàng cũng có chút tò mò Hoài Bình này rốt cuộc có chuyện gì mà khiến Trác gia lại giải quyết không được, phải nhắc đến trước mặt nàng. Sở Tuyệt thấy sắc mặt Đào Dao chần chừ, ngay khi hắn đột nhiên nghĩ mình có nên lảng tránh một chút không, thì đã thấy Vô3Ưu rất tự nhiên mà đưa trà cho hắn. Trong lòng hắn chợt thấy ấm áp, biết suy nghĩ vừa thoáng qua lúc nãy của mình đã sai rồi, hắn và Vô Ưu là vợ chồng, như Vô Ưu nói thì vợ chồng là một thể, bất luận chuyện gì đều cùng tiến cùng lùi.
Hắn nhận lấy tách trà mà nàng đưa cho rồi yên lòng thưởng thức.
Đào Dao đang rối rắm nên không biết trong lúc ông đang băn khoăn phải kể lại sự việc như thế nào, thì có một người đã nghĩ quá nhiều rồi.
Cứ rối rắm mãi, cuối cùng ông cảm thấy đi thẳng vào vấn đề là cách tốt nhất.
“Hoài Bình xuất hiện một người khá là... khó giải quyết. Thật ra người này không tính là khó giải quyết, nhưng bản thân chuyện này xem như là khó giải quyết, thảo nào khuê nữ nhà Trác Quý phải tìm mọi cách dẫn chủ tử đến Hoài Bình, bởi vì Trác gia quả thật không biết nên xử lý chuyện này như thế nào? Nhưng nếu không xử lý thì lại không được, hơn nữa còn không thể quang minh chính đại bẩm báo lên trên được.
“Khó giải quyết?” Lần này, Nguyên Vô Ưu thực sự có chút hứng thú rồi.
Đào Dao cũng không dám thừa nước đục thả câu nữa, ông nói thẳng: “Ngày xưa, khi Tam hoàng tử dẫn quân trần giữ Hoài Bình chống lại Minh vương, một số gia tộc nhỏ ở Hoài Bình đã tặng mấy mỹ nhân hầu hạ Tam hoàng tử, trong đó có vài người quả thực đã được Tam hoàng tử sủng hạnh.”
Nguyên Vô Ưu nhướng cao mày, trên mặt nàng hiểm khi lộ ra một chút kinh ngạc: “Trong đó có người đã để lại con nối dòng?” Đào Dao gật đầu, nhưng suy nghĩ chốc lát lại nói thêm một câu: “Vẫn chưa điều tra được chính xác đang nằm trên tay ai, nhưng e rằng tám chín phần mười là thật.” Thực ra chỉ không có chứng cứ thôi, chứ còn hướng về ai thì đã có câu trả lời rõ ràng rồi, nhưng ông không tiện nói câu này.
Thảo nào... Làm khó bọn họ rồi.” Nguyên Vô Ưu khẽ thở dài. Đối với các thế lực ở Hoài Bình mà nói, chuyện này nói lớn không lớn, nhưng nói nhỏ cũng quả thực không nhỏ, Trác gia mà nàng một tay dìu dắt nên tất nhiên càng nhạy cảm hơn với chuyện này.
“Chủ tử, U Ảnh vẫn đang tiếp tục truy xét, tin rằng rất nhanh sẽ...” Nguyên Vô Ưu cắt ngang lời nói của ông: “Truyền lệnh cho U Ảnh không cần tra nữa.” “Chủ tử?” Đào Dao kinh ngạc ngẩng đầu. Con nối dòng của Tam hoàng tử ngày xưa không hề quan trọng, điều quan trọng là có người lại cố ý giúp đỡ che giấu chuyện này, nhưng chủ tử lại bảo không cần tra nữa? Lẽ nào chủ tử đã đoán được người đang ở trên tay ai, là ai bày bố rồi sao?
Nguyên Vô Ưu vân về quân cờ trên tay: “Cứ làm theo những gì cô nói, chuyện này trong lòng cô có chừng mực.” Xảy ra chuyện như vậy, nàng không hề bất ngờ khi có người cố tình che giấu, nhưng người thực sự có khả năng che giấu chuyện này kỳ thực không nhiều, đếm đi đếm lại, cũng chỉ có mấy nhà mà thôi.
Vừa thu nhỏ phạm vi lại thì lập tức xuất hiện người để lựa chọn rồi, đi điều tra cũng không bất ngờ gì, dù sao nàng đã đến Hoài Bình, tới thời điểm thì tự nhiên sẽ biết được người ra tay giấu giếm cùng với vạch trần chuyện này rốt cuộc muốn làm gì. Nơi nào có người, thì chắc chắn sẽ có tranh chấp! “Chủ tử anh minh.” Thấy vẻ mặt của chủ tử như thế, sự bất ngờ trong đáy mắt Đào Dao dần dần biến mất, suýt chút nữa ông đã quên chủ tử nhà mình là người cơ trí ra sao, là người hay quỷ thì tin chắc trong lòng chủ tử đã nắm rõ rồi.
“Không còn việc gì nữa thì lui xuống đi.” “Vâng.” Đào Dao liếc nhìn người đang nhàn nhã thưởng trà ở bên cạnh, trong lòng cuối cùng cũng có chút hiểu được tại sao Ngọc Châu sẽ ưu thương mà nhìn trời, chính ông cũng muốn ưu thương nhìn trời nữa. Có người này ở đây, biểu hiện bây giờ của chủ tử có tính là hơi làm việc không đàng hoàng không?
Sau khi Đào Dao lui xuống, trong phòng khôi phục sự tĩnh lặng, Nguyên Vô Ưu cúi đầu nhìn quân cờ trên tay rồi mỉm cười. “Vô Ưu” Phản ứng khác lạ của nàng khiến Sở Tuyệt cũng có chút không đoán được.