Tiểu Đào Tử rõ ràng vẫn đang đứng đấy nhưng dường như chẳng có chút cảm giác tồn tại nào. Hắn vẫn luôn lắng tai nghe đôi vợ chồng đang trò chuyện trong phòng, khoé miệng có chút không kiềm được mà hơi co giật, chủ tử nhà hắn tự mình khẳng định như vậy thì cũng xem như bình thường đi, nhưng mà ngay cả Sở Tuyệt cũng bị chủ tử ảnh hưởng như thế có thật là chuyện tốt không đây? Hầy, ngày trước chủ tử trốn tránh chuyện tình cảm khiến hắn lo lắng không thôi! Chủ tử bây giờ mỗi đêm cứ sống một cách không biết xấu hổ, tiết chế như vậy, hắn cũng ưu sầu không kém, không biết nỗi lo lắng này đến khi nào mới chấm dứt được đây? Có lẽ đợi đến sau2này, khi có một tiểu chủ tử xuất hiện, hắn sẽ không phải lo lắng nữa đâu đúng chứ?
Hầy, nhưng cứ mong là vậy đi! Hưởng tuần trăng mật ở Ký Đông xong, thấy thời tiết cuối cùng cũng hết oi bức khó chịu, Nguyên Vô Ưu khi ấy mới đành lòng dẫn người đàn ông của mình khởi hành hồi Kinh. Tuy rằng chuyện nữ đế nước Đại Nguyên thành hôn vẫn là một bí mật không hề được tuyên truyền ra ngoài, cũng không thể xem như mọi thứ đều bình lặng thanh bình giống như chưa hề xảy ra chuyện gì được. Nguyên Vô Ưu biết rõ, chốn Kinh thành còn cả khối chuyện vặt vãnh vẫn đang đợi nàng trở về giải quyết! Nhưng dù cho có là như vậy thì nàng vẫn quyết định du sơn ngoạn5thuỷ một chuyến thật ra trò.
Được nàng ra lệnh, đội quân hộ tống về Kinh không những chẳng vội vã gấp rút gì, mà ngược lại còn nhàn nhã thong dong, di chuyển chậm rãi tựa như đang xuấTÂMôn ra ngoài du ngoạn ngắm cảnh vật. Với tốc độ như vậy, Trác Việt tính toán thử đợi đến khi bọn họ trở về được đến Kinh thành thì e rằng đã vào đông mất rồi.
Hộ vệ đứng đầu quân chính là hai người Trác Việt và Diệp Tuyết. Về phần Diệp Tuyết, hắn biểu hiện bản thân khá cao hứng với chuyện vui chơi cả đường về Kinh như thế này. Còn về việc lo lắng cho an nguy của chủ tử ấy à? Ôi, đừng có đùa nữa đi, triều đường đều đã bị nàng ấy một tay thâu tóm toàn6bộ, thể lực của đám chân tay của Minh Vương sớm đã bị chủ tử làm cho tan tác không còn gì rồi, bách tính nước Đại Nguyên giờ đây cơm no áo ấm, ai lại bỗng dưng ăn no béo mỡ rồi lại nghĩ đến chuyện quá phận, muốn liều cái mạng nhỏ của mình để tạo phản kia chứ?
Nước Đại Nguyên này, toàn bộ lãnh thổ và con dân tất cả đều thuộc về chủ tử, bất cứ nơi nào bất cứ thời điểm nào, một tiếng hô lên cả rừng người quỳ xuống, chủ tử được vạn dân ủng hộ, ai dám tạo phản?
Còn về thích khách? Ha ha, chỉ cần có Đào công công và chồng của chủ tử đây, chuyện không có đối thủ nào có thể sánh bằng là điều không thể nghi ngờ, huống hồ5chi vẫn còn không biết bao nhiêu cao thủ ám vệ đang ẩn nấp ở những nơi cực kì kín đáo ở phía trước, bảo vệ và yểm trợ ở phía sau?
Nếu như tất cả đều không có tác dụng nữa, thì vẫn còn có hắn đây, còn có hộ vệ Thiên Vũ do Trác Việt tỷ chỉ huy nữa, bọn họ ai ai cũng hết lòng, sẵn sàng hy sinh vì sự an toàn của chủ tử.
Đừng nói là thích khách, đến cả một con ruồi cũng đừng hòng bay đến trước mặt chủ tử của hắn.
Ban đầu khi Trác Việt nghe thấy mệnh lệnh du ngoạn hồi Kinh kia của chủ tử, trong lòng vẫn cảm thấy có chút lo lắng không yên, nhưng sau khi lắng nghe một bài ngôn luận đầy hùng hồn của Diệp Tuyết xong, nàng3đã thoải mái thông suốt, cũng khá xấu hổ bởi tầm nhìn hạn hẹp không biết coi trọng và tự tin vào năng lực của chính mình. Sau khi đã hồi tỉnh nhận thức xong, nàng đồng thời cũng hạ quyết tâm, rằng mỗi ngày phải chăm chỉ luyện công nhiều hơn nữa, lấy thân mình vì sự nghiệp thống lĩnh hội thản vệ Thiên Vũ do điện hạ đặc biệt xây dựng. Nàng nhất định phải ngày một tiến bộ, tiến bộ hơn để không phụ lòng sự ân điển trọng dụng mà chủ tử đã dành cho mình. Sở Tuyệt cũng không hề phản đối quyết định của Vô Ưu, hắn tin quyết định như vậy của Vô Ưu quả thật cũng không có điểm nào là không thỏa đáng. Hơn nữa, hồi Kinh như thế này thì có gì là không tốt? Vô Ưu của hắn liễu yếu đào tơ không nên phải chịu cảnh ăn gió nằm sương, kiểu hồi Kinh nhàn nhã như thế này chẳng phải là một cơ hội tốt để hắn có thể cùng nàng du ngoạn một chuyến thật vui vẻ hay sao, có gì lại không vui kia chứ? Vì vậy, cả đoàn người ngắm núi ngắm sông, di chuyển chậm rì rì về hướng của Kinh thành. Đợi đến khi bọn họ đặt chân được lên địa giới Hoài Bình, trời đã sớm vào thu rồi.
Khí trời mùa thu của nước Đại Nguyên đã dần nhuốm hàn khí lạnh lẽo. Theo như trên bản đồ của nước Đại Nguyên, Hoài Bình là một cửa khẩu quan trọng, triều đình thường cho một đội quân hùng hậu đóng quân trường kỳ ở đây để trấn giữ nơi xung yếu này, chính là Trần Hoài quân trứ danh của nước Đại Nguyên.
Mà thống lĩnh Trần Hoài quân cũng chẳng phải ai khác, chính là phụ thân cùng hai vị huynh đệ của Trác Việt. Đây cũng là nguyên nhân chính vì sao bọn họ lại rẽ vào Hoài Bình để vào Kinh. Đương nhiên, ảnh hưởng lớn nhất đến quyết định này chủ yếu là Trác Việt. Nguyên Vô Ưu tán đồng kiến nghị này của Trác Việt, những người khác đương nhiên cũng sẽ không dị nghị gì, hơn nữa, đi qua Hoài Bình, đích thực chính là con đường an toàn nhất, có thể ngủ ngon giấc mà không cần lo sợ điều gì.
Mà Trác Việt đề nghị như vậy ắt cũng có dụng ý của mình, thế nhưng dụng ý ấy hoàn toàn không phải vì cha và huynh của nàng.
Một trận mưa thu triền miên không ngớt cản trở đường đi, Nguyên Vô Ưu liền dứt khoát ra lệnh đến quán trọ nhỏ phía trước trú mưa, đợi đến khi mưa tạnh sẽ tiếp tục lên đường. Sắc trời dần sáng, cơn mưa chẳng những không dùng mà giá còn không ngừng nổi lên tứ phía, những tán cây ngoài cửa sổ bị gió thổi rung lắc lao xao. Sở Tuyệt đã dậy từ sớm, nhưng không nỡ đánh thức cô gái bé nhỏ đang an nhiên, ngoan ngoãn ngủ trong lòng mình, hắn chỉ lặng lẽ say sưa nhìn ngắm nàng, trong tim hắn tràn đầy ngọt ngào và hạnh phúc. Ngay cả tiếng mưa gió vang dội khó chịu bên tai hắn cũng trở thành khúc nhạc du dương, đẹp đẽ nhất thế gian.
Chỉ là... có vẻ người hắn đang ôm trong lòng này dường như lại không nghĩ như vậy. Nguyên Vô Ưu hơi nhíu mày giống như không hề ưa cơn giông bão kia một chút nào. Nằm trong lòng Sở Tuyệt, nàng cứ thay đổi tư thế ngủ mãi đến khi cảm thấy đã tìm được tư thể thoải mái nhất, mới tiếp tục thả lỏng, yên bình chìm vào giấc ngủ. Sở TuyệTÂMỉm cười để nàng tuỳ ý động đậy, đến khi nàng cuối cùng cũng chịu yên, hắn mới nhẹ nhàng điều chỉnh tư thế của nàng một chút, để nàng ngủ thoải mái hơn.
Ngày hôm ấy, Nguyên Vô Ưu ngủ thẳng một giấc đến lúc dùng bữa trưa mới tỉnh dậy. Sở Tuyệt luôn bên cạnh thấy tinh thần nàng sảng khoái, minh mẫn, mới thấy bớt chút lo âu trong lòng. Hai ngày gần đây, nàng ấy ngủ rất ngon giấc, nhưng hôm nay quả thực ngủ hơi lâu, khi nãy hắn lo lắng rằng có phải nàng cảm thấy không khoẻ hay không, còn sầu não lo rằng có phải là do hắn thật sự làm nàng mệTÂMỏi như thế không, suy ngẫm một hồi vẫn thấy có lẽ hắn nên tiết chế lại một chúTÂMới được. Xem ra hiện nay, không chừng là hắn đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Nghe thấy động tĩnh, Ngọc Châu lệnh cho người mang nước vệ sinh súc miệng trong phòng đã sớm nguội lạnh nhanh chóng đi thay lại bằng nước nóng, liếc mắt nhìn vị công tử đang ngồi trên giường, hoàn toàn chẳng đoái hoài đến sự tồn tại của nàng mà chỉ toàn tâm chú mục, tự tay tỉ mỉ chăm sóc, hầu hạ chủ tử vệ sinh súc miệng, nàng thấy cảnh đó cũng không biết phải làm thế nào, đành lặng lẽ lui ra ngoài.
Ngọc Châu nhìn mưa rơi tí tách bên ngoài, trong lòng không khỏi ưu thương. Trong khi đó, Ngọc Thuý thì lại bận rộn xoay tới xoay lui, bởi vì bây giờ nàng không chỉ phải chuẩn bị tốt thức ăn cho chủ tử, còn phải cho cả công tử nữa, thế mà nàng ta thân là người đầu tiên ở Nội Vụ Cung nước Đại Nguyên, lại hoàn toàn trái ngược, nhàn hạ một cách vô lý như thế này đây.
Nếu có một kẻ nào đó cả gan cướp công hầu hạ chủ tử của nàng, nàng đã sớm liều mạng với hắn rồi.
Nhưng mà... cướp đi cuộc sống của nàng không phải ai khác, mà chính là một vị chủ tử khác mà nàng quý trọng vô cùng, cho dù có cho nàng một trăm cái mạng nàng cũng không dám liều mạng với công tử. Nếu như công tử cứ mộTÂMực tiếp tục như vậy, muốn cướp đoạt cuộc sống của nàng như vậy, không biết, một ngày nào đó chủ tử có cảm thấy nàng vô dụng hay không? Ngọc Thuý ra lệnh cho người mang thức ăn vào xong lại thối lui ra ngoài. Nhìn thấy Ngọc Châu bất động đứng yên nhìn trời, nàng hoài nghi hỏi: “Ngọc Châu, người đang làm gì thế?” Ngọc Châu chớp chớp mắt, nhìn Ngọc Thuý ngày nào cũng tinh thần phơi phới phấn chấn, bỗng nhiên ánh mắt nàng chợt loé lên.