Phượng Kinh Thiên

Chương 456: Thánh chỉ ban thưởng (2)



Tất cả đều không biết ngày mai có điều gì đang chờ đợi bọn họ?

Một đêm này, sự yên bình của các công trong hậu cung bị phá vỡ, lòng người hoảng sợ, trừ mấy vị phi tần có hoàng tử công chúa bên cạnh ra, những vị phi tần còn lại đều khá là bình tĩnh. Những người không bình tĩnh nhất có lẽ chính1là các vị hoàng tử công chúa rồi.

Hiện nay trong cung, vẫn còn bốn vị hoàng tử, lần lượt là Tứ hoàng tử Nguyên Định Sinh mười lăm tuổi, Ngũ hoàng tử Nguyên Kiệt Sinh mười ba tuổi, Lục hoàng tử Nguyên Vũ Sinh mười tuổi và Thất hoàng tử Nguyên Phúc Sinh hơn bốn tuổi.

Công chúa, chỉ còn lại mỗi Tứ công chúa Nguyên Trân8Trân mười ba tuổi và Ngũ công chúa khoảng hơn một tuổi vừa mới được phong danh hiệu cách đây không lâu.

Đương nhiên, so với các cung không bình tĩnh hoặc là đang sợ hãi khôn nguôi kia, Vô Ưu Cung vẫn là yên bình và ấm áp nhất. Hoa đãng sáng chói mà ấm áp, trong nội điện, Vô Ưu đang đánh cờ cùng Hoài2vương. Từ sau khi Vô Ưu trở về, tinh thần của Hoài vương rõ ràng tốt hơn hẳn, nhưng bất kể là Hoài vương hay là Vô Ưu, thì trong lòng họ đều hiểu rõ, tinh thần của Hoài vương càng tốt, tình huống thực sự lại càng không được tốt.

Hoài vương hạ cờ, nhận lấy ly trà sâm Tiểu Lý Tử đưa qua, nhàn nhã4hớp lấy một ngụm, cười tươi nhìn Vô Ưu đang nhíu mày. Hai đầu mày Nguyên Vô Ưu nhíu chặt lại một lúc lâu, híp mắt lại nhìn chằm chằm Hoài vương đang nhàn nhã tự đắc, không vui mà nói: “Thế mà lại thua rồi, phụ vương đại nhân, người trở nên xấu xa rồi.” Hoài vương thấp giọng cười: “Vậy bây giờ, ta để cho con thua ta một bước cờ.“.

“Người cho là con có thể cải tử hoàn sinh sao? Ván này con đã thua rồi, thua một bước, thì con có thể vãn hồi cục diện sao?”

“Nhưng mà...” Hoài vương khẽ mỉm cười, giọng điệu vô cùng thật thà, dường như có ngụ ý gì đó mà nói: “Phụ vương tin rằng Vô Ưu có thể làm được.”

Nguyên Vô Ưu bất lực thở dài một hơi.

Thấy dáng vẻ của nàng như vậy, Hoài vương chỉ cười đến híp mắt lại. Hắn thật sự cảm thấy rất vui, bởi vì trong khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời, có Vô Ưu ở bên cạnh hắn, cùng hắn đi hết quãng đường còn lại thì hắn thật sự cảm thấy đã đủ rồi. Tuy rằng mỗi lần nghĩ đến sau khi hắn rời đi, bỏ lại Vô Ưu một mình, nàng sẽ cảm thấy cô đơn, nhưng hắn tin rằng, sau này nhất định sẽ có một người có thể bước vào tim của Vô Ưu, để Vô Ưu không còn cô đơn nữa.

Sau khi khẽ mỉm mối hớp một ngụm trà, nụ cười của Hoài vương lúc này mới nhạt dần, nhẹ giọng hỏi: “Vô Ưu định xử lý như thế nào?”

Biết hắn đang hỏi gì, Nguyên Vô Ưu nhún nhún vai: “Thế nào rồi cũng sẽ có cơ hội gặp mặt thôi.” Đối với những người đó mà nói, chết cũng chỉ là chuyện của sự dũng cảm trong một khoảnh khắc nào đó, nhưng muốn sống, lại cần có dũng khí cả đời.

Nàng đã leo lên được đến vị trí như ngày hôm nay, thì chỉ có thể cố gắng làm tốt công việc của một hoàng đế thôi. Dù sao thì sau khi hoàn thành tốt mục tiêu đầu tiên khi đến thế giới này, nàng cũng trở nên mơ hồ rồi, không biết mình đang làm vì điều gì nữa.

Hiện nay, có một công việc nặng nề và khó khăn như vậy, cũng coi như là có thể lấp đầy quãng thời gian trống trải còn lại của cuộc đời đi.

Hoài vương gật đầu, rất đồng ý với quyết định của Vô Ưu. Theo hắn thấy, giết chóc chỉ là khiến cho người khác sợ hãi nhất thời, sau khi sự sợ hãi qua đi, sẽ để lại nỗi lo sợ và sự bất an trong lòng người khác. Nguyên Hạo Thiên cũng bởi quá mức cực đoan, mới khiến cho những người bên cạnh ông ta dần dần không cách nào có thể yên tâm, bất cứ lúc nào cũng đều lo lắng và sợ hãi, nên mới dẫn đến việc bị tất cả mọi quần thần rời bỏ.

“Dựa theo hành trình của Tam hoàng tử nước Chu và sứ giả, khoảng chiều tối ngày mai họ sẽ đến Kinh thành, nếu như con đích thân đi đón họ thì có gì không thỏa hay không?”

Hắn biết rõ Vô Ưu đích thân đi đón, là bởi vì cảm kích và kì vọng nương của Tam hoàng tử sẽ trèo đèo lội suối mà đến chữa bệnh cho hắn. Tuy rằng biết rõ hắn đã không còn thuốc gì có thể cứu được nữa, nhưng Vô Ưu vẫn không hề từ bỏ.

“Không sao, cho dù không bởi vì vị sư tôn đó, chỉ một mình người sư phụ này thôi, Vô Ưu cũng nên đích thân đi đón, hắn đã giúp chúng ta không ít việc.” Tuy rằng những điều này không phải là do nàng chủ động yêu cầu, nhưng mà, có mối quan hệ tốt với nước Chu, cũng là điều cần thiết và bắt buộc. Nước Đại Nguyên tuy đã ngừng chiến tranh, nhưng cũng cần tái sinh, cần phải nghỉ ngơi mới được, không thể xảy ra chiến tranh nữa, mà nước Sở...

Ánh mắt Nguyên Vô Ưu có chút ngơ ngẩn, có giao tiếp với nước Sở là chuyện sớm hay muộn mà thôi, chẳng qua, nàng không nghĩ nó lại đến nhanh như vậy! “Vậy... vậy đến lúc đó, sứ giả nước Sở đến Vô Ưu cũng sẽ đích thân ra đón sao?” Nguyên Vô Ưu hơi im lặng, sau đó nhàn nhạt cười: “Sứ giả nước Sở, cũng là gặp lại người xưa, đương nhiên là nên đón tiếp. Đây là lễ nghi mà một người chủ nhà nên có.” Người đàn ông cho dù nàng có là tăng nhân cũng si mê mà yêu nàng kia, đến lúc gặp lại nàng sẽ như thế nào? Có hận nàng vì nàng đã gặt hắn không?

Hoài vương không thể bỏ qua khoảnh khắc im lặng đó của Vô Ưu, nghĩ đến lời nói của Tiểu Đào Tử, hắn không kiếm được mà bắt đầu càng ngày càng tò mò về vị Chiến Thần vương vang danh thiên hạ kia của nước Sở.

Hôm sau, ngay lúc cách giờ Tỵ vẫn còn khoảng nửa canh giờ nữa, tất cả mọi người đều thấp thỏm bất an đi đến điện nhỏ của Đức Nguyên Cung. Đây là lần gặp mặt đầu tiên của các vị hoàng tử từ sau khi rời khỏi cung, nhưng họ đều không ngờ rằng, cảnh và người chẳng còn như xưa nữa rồi. Lục hoàng tử Nguyên Vũ Sinh nhìn thấy Tứ hoàng tử Nguyên Định Sinh, trong mắt nhanh chóng đỏ lên, nhưng lại không dám bước lên trước như xưa nữa, bởi vì hắn biết, thời khắc quyết định sự sinh tử của bọn họ đến rồi, mà người quyết định chuyện đó, chính là Nhị hoàng tỷ sắp đăng cơ của bọn họ, cũng chính là nữ để sắp đăng cơ kia. Một đám phi tần do Mai phi và Lương phi đứng đầu đều đã đến, mỗi người tuy rằng ăn mặc hoa lệ, nhưng trong ánh mắt của họ đều lộ ra sự bất an cùng mờ mịt. “Thánh chỉ đến!” Tiểu Cao Tử nâng một đạo thành chỉ màu vàng sáng trong tay, cao giọng nói. “Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!” Tất cả mọi người có mặt ở đó đều cung kính mà quỳ xuống tiếp chỉ.

Sau khi nghe xong thánh chỉ, tất cả mọi người đều vui mừng và bắt đầu rơi lệ, không những không giết bọn họ mà còn bạn thưởng cho họ nữa.

Bốn vị hoàng tử lần lượt lấy bốn chữ Trung, Tín, Lễ, Nghĩa mà phong vương ban phủ ở ngoài cung. Tuy rằng không có thực quyền, nhưng lại được hưởng vinh hoa phú quý. Mai phi và Lương phi có chút khó tin, không tin rằng mình có thể theo con trai mà xuất cung, còn những phi tần không có con cái khác đều bằng lòng xuất cung hưởng thụ tuổi già, mỗi năm đều được quan phủ địa phương phát bổng lộc cho. Tuy không thể so sánh với các hoàng tử ăn sung mặc sướng nhưng vẫn có thể đảm bảo không cần lo lắng về ăn mặc trong cuộc sống.

Nếu như trong nhà không còn người thân hoặc không muốn về nhà, có thể dưỡng lão trong cung.

Sau khi thánh chỉ này được công bố, đã gây nên một sự rúng động rất lớn. Người người ca tụng, ngay cả những văn nhân, thư sinh cố gắng phản đối tôn phụ nữ lên làm hoàng đế cũng không thể không cố gắng vạch lá tìm sâu trong đạo thánh chỉ này, nhưng tất cả chỉ là vô ích mà thôi.

Các quán trà và quán rượu, cũng được người chỉ dẫn mà dần dần ca tụng về truyền kỳ của nữ hoàng đế.

Ban đêm, trên con đường phồn hoa náo nhiệt, cầm quân lại dẹp loạn một lần nữa. Mọi người nhao nhao hỏi thăm tin tức, lúc này mới biết được, hóa ra Tam hoàng tử nước Chu nổi danh thiên hạ và sứ thần sắp đến dự lễ đăng cơ của nữ đế, nữ để đích thân đón tiếp.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv