Khi từng cái từng cái tát rơi xuống mặt mình, đôi mắt của Nguyên Tích Trần vẫn gắt gao dính chặt về phía Nguyên Vô Ưu đang đứng trên bậc thềm. Nhìn thấy sự lạnh lẽo trong mắt nàng, cuối cùng Nguyên Tích Trân cũng nhận ra1được bản thân đã mắc phải sai lầm gì!
Tuy nàng đã biết bản thân đã mắc phải sai lầm, nhưng nàng không cách nào khiến mình cầu xin tha thứ. Dù rằng Nguyên Tích Trân cũng hiểu, chỉ cần nàng nhận sai xin tha, Nguyên Vô Ưu8nhất định sẽ tha cho nàng một con đường sống.
Thế nhưng... nàng làm không được. Nếu như hôm nay đứng ở đây là huynh đệ tỷ muội khác, có lẽ nàng sẽ xin tha, nhưng người đứng ở đây lại là Nguyên Vô Ưu, là Nguyên Vô2Ưu mà nàng ghen ghét nhất, không muốn cúi đầu nhất. Lúc nhỏ, Nguyên Tích Trân chỉ có thể quỳ trước mặt Nguyên Vô Ưu. Sau khi lớn lên, Nguyên Tích Trân vẫn phải quỳ gối dưới Nguyên Vô Ưu như xưa. Rồi đến sau này... không,4nàng không thể tưởng tượng được những ngày tháng bản thân mình phải sống dưới hơi thở của Nguyên Vô Ưu.
Không có sau này nữa!
Nguyên Vô Ưu nói đúng, nếu nàng và mẫu phi thực sự kiêu ngạo từ tận đáy lòng, thì các nàng có hàng trăm cách để giải thoát, chỉ là nàng tham sống sợ chết, thế nên mới theo mẫu phi đến đây, mới sẽ chịu nhục như vậy.
Kỳ thực, nàng còn có một lựa chọn khác. Nguyên Tích Trân hoảng hốt nhìn về phía Ninh phi, thấy dáng vẻ cực kỳ đau thương lại cắn chặt răng chịu đựng của bà, nàng đột nhiên mỉm cười. Các thái giám đang xử phạt nàng có chút bất ngờ trước bộ dạng kỳ lạ ấy, họ liếc nhìn Nguyên Vô Ưu đã trở lại bậc thềm, sau khi được ra hiệu, họ mới dừng lại động tác và lui sang một bên.
Tích nhi... Tích Nhi...” Ninh phi muốn xông lên, nhưng lại bị thị vệ giữ chặt lại. Nguyên Vô Ưu không bỏ lỡ vẻ kiên quyết hiện lên trong mắt Nguyên Tích Trân, khóe môi nàng cong lên, ánh mắt lại lạnh bạc như thường. Nguyên Vô Ưu không hề có ý định ngăn cản, bởi là sống hay chết, đều do họ tự lựa chọn, bằng lòng can đảm của chính họ.
Khi Ninh phi nhìn thấy trên gương mặt đã bị đánh đến hoàn toàn thay đổi của nữ nhi mình lúc này lại hiện lên nụ cười rực rỡ gần như kỳ dị, trái tim bà bỗng nhảy dựng lên. Đến khi thấy được sự kiên quyết trong mắt nàng, suy nghĩ không lành chợt hiện lên trong đầu bà, nhưng không đợi bà la thành tiếng thì Nguyên Tích Trân đã ngã xuống.
“Không...” Ninh Phi trừng to mắt, cổ họng cuối cùng cũng hét lên tiếng thét thê lương, hai mắt bà đảo ngược, rồi hôn mê bất tỉnh.
Tiểu Hoa Tử ra hiệu cho tiểu thái giám đứng sau lưng bước lên kiểm tra thực hư rồi mới cung kính bẩm báo: “Hồi bấm bệ hạ, Tam công chúa đã cắn lưỡi tự sát.”
“An táng long trọng.” Vào phút cuối, Nguyên Tích Trân cuối cùng cũng đã khiến nàng coi trọng. Tin tức Tam công chúa cắn lưỡi tự sát, Ninh phi bị ban thường xuất gia làm ni cô nhanh chóng truyền khắp hoàng cung. Mai phi đang lễ Phật trong Phật đường của Giáng Mai Cung thì Thạch ma ma bước vào bẩm báo tin tức này cho bà, sắc mặt Mai phi chợt ngẩn ra, thật lâu sau mới thản nhiên hỏi: “Ngũ công chúa đâu?” Thạch ma ma khựng lại một chút, trên mặt cũng có chút khó hiểu, sau đó thấp giọng trả lời: “Ngũ công chúa do giáo dưỡng ma ma nuôi nấng, sống ở Dao Hoa Cung.”
Tuy Dao Hoa Cung ở nơi hẻo lánh, nhưng ưu điểm là thanh nhã. Nếu cung nhân chăm sóc chu đáo, thì thật ra cũng là nơi ở tốt đối với Ngũ công chúa. Mai phi chắp hai tay trước ngực rồi nhắm mắt lại, trong miệng bắt đầu lẩm nhẩm niệm kinh Phật. “Nương nương...” Thạch ma ma muốn nói lại thôi. Giờ đây, trong mắt bà cũng lộ vẻ lo lắng, Vô Ưu công chúa sắp đăng cơ làm nữ để đã là sự thật không cách nào thay đổi, tuy nàng vẫn chưa xử trí Đào gia, nhưng chưa chắc nàng sẽ bỏ qua cho các hoàng tử, công chúa ở hậu cung, nương nương không lo lắng một chút nào sao?
“Người là dao thớt, ta là cá thịt, cái gì nên đến sẽ không vì chúng ta lo lắng sợ hãi mà không đến.”
Thạch ma ma còn định mở miệng nói gì đó, nhưng lại nghe thấy Mai phi lên tiếng: “Ngươi lui xuống đi, bản cũng muốn lễ Phật.”
“Vâng, thưa nương nương.” Sau khi Thạch ma ma lui xuống, Mai phi mới lại mở mắt ra, bà ngẩng đầu lặng lặng nhìn tượng Phật một lúc rồi mới chậm rãi nhắm mắt lại, gảy chuỗi tràng hạt trên tay, thành kính niệm kinh.
Mà ở Lương Cảnh Cung, bầu không khí lại có chút khác biệt.
Sau khi nghe thấy kết cục của mẹ con Ninh phi, Lương quý nhân đã được thăng lên làm phi lại sợ hãi ôm chặt lấy Thất hoàng tử trong lòng mình.
Thất hoàng tử Nguyễn Phúc Sinh mới hơn bốn tuổi vì bị Lương phi dùng sức ôm chặt mà có chút đau đớn. Tuy hắn còn nhỏ, nhưng dường như cũng cảm nhận được nỗi sợ bất an của Lương phi nên không dám kêu đau.
“Mẫu phi, người... dọa sợ Thất hoàng đế rồi.” Nguyên Trân Trân thấy gương mặt nhỏ bé của đệ đệ nghẹn đến đỏ bừng, nhịn không được mà sợ sệt lên tiếng. Lương phi nghe thấy giọng nói của Nguyễn Trần Trân, bất chợt đôi mắt bà sáng lên, bà buông Thất hoàng tử trong ngực ra, một phen túm lấy tay của Nguyễn Trân Trân, tâm trạng giống như người đang đuối nước bỗng nhiên bắt được mảnh gỗ nối, khiến bà không kiểm soát được sức mạnh.
Nguyên Trân Trân cảm thấy tay của mình sắp bị mẫu phi bẻ gãy đến nơi, nhưng nàng lại không dám phản kháng, chỉ biết lúng túng đối mặt với đôi mắt sáng ngời của Lương phi: “Mẫu... mẫu phi.” “Trân Trân, chẳng phải Nguyên Vi... không đúng, bệ hạ vẫn luôn đối xử với con rất tốt sao? Con đến cầu xin nàng, xin nàng buông tha cho chúng ta có được không?” “Mẫu phi, Nhị hoàng tỷ sẽ không giết chúng ta đâu.” Nguyên Trần Trần thấp giọng lên tiếng, nàng tin rằng Nhị hoàng tử không phải là một người tàn nhẫn thích giết chóc. Tuy nàng đã rất lâu rất lâu không được gặp Nhị hoàng tỷ rồi, nhưng cảm giác mà Nhị hoàng tỷ đem đến cho nàng rất ấm áp, nàng không tin Nhị hoàng tỷ sẽ giết chết các nàng.
Hứa Nhận ở một bên suy nghĩ một lúc, sau đó cũng bước lên nói: “Nương nương à, Tứ công chúa nói rất đúng. Nếu bệ hạ muốn giết nương nương và Thất hoàng tử thì đã hạ lệnh từ lâu rồi, cũng sẽ không đợi đến bây giờ mà chỉ giam lỏng nương nương và Thất hoàng tử trong cung thôi.” Hứa Nhân thật sự không ngờ, Vô Ưu công chúa thế mà lại sắp đăng cơ làm hoàng đế, còn Tiếu Hoa Tử bây giờ lại là thái giám hết sức quan trọng trong cung. Nếu sớm biết được bố trí đến Nhân Lãnh Cung sẽ được như ngày hôm nay, hắn cũng không cần phải hao tâm tổn sức trèo lên Nội Vụ Cung rồi. Nhưng vô cùng may mắn là, năm ấy hắn bị Tiểu Hoa Tử ép buộc làm việc, cũng coi như là người của bệ hạ, thế nên hắn còn có cơ hội.
Chỉ có điều, bây giờ cần phải ổn định Lương phi đã. Theo Hứa Nhận thấy, khả năng mà bệ hạ giết chết phi tử, hoàng tử cùng công chúa trong hậu cung thực ra rất nhỏ, nếu muốn giết thì nàng đã giết rồi.
Đúng lúc này, một thái giám vội vã chạy như bay vào, thở hổn hển bẩm báo: “Nương nương, không xong rồi, Cao công công của Đức Nguyên Cung đang dẫn người đến cung của chúng ta.”
Lương phi nghe vậy hoảng sợ đến mức mềm nhũn cả người.
“Mẫu phi.” Nguyên Trân Trân cuống quýt đỡ bà dậy, đồng thời nhìn bà bằng ánh mắt rất lo lắng.
Trái tim của Hứa Nhân cũng nảy lên, lẽ nào bệ hạ đã thay đổi suy nghĩ
Đợi sau khi trải qua một trận hoảng loạn, Lương phi mới cố gắng bình tĩnh dẫn tất cả người của Lương Cảnh Cung đến tiền điện lắng nghe thánh chỉ.
“Bệ hạ có chỉ.”
Sắc mặt Lương phi hơi tái lại, vội vã kéo Thất hoàng tử và Nguyên Trân Trân đang đứng cạnh mình quỳ xuống hô: “Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!” Tiểu Cao Tử hài lòng liếc nhìn Lương phi có vẻ rất thức thời, sau đó cất cao giọng nói: “Bệ hạ có chỉ, giờ Tỵ ngày mai, Lương thái phi, Tứ công chúa, Thất hoàng tử đến Thiên Điện của Đức Nguyên Cung nghe chỉ.”
Không để ý đến sắc mặt trắng bệch như giấy sau khi nghe thánh chỉ của Lương phi, Tiểu Cao Tử vung lên cây phất trần trên tay rồi bỏ đi. Trước khi đi, khóe mắt Tiểu Cao Tử còn nhìn thoáng qua Hứa Nhân đang quỳ trong đám người nhưng lại ngẩng đầu nhìn hắn với ánh mắt lóe sáng, Tiểu Cao Tử thẫm cười lạnh trong lòng, Hứa Nhân này thoạt nhìn là một người có trí, nhưng lại có trí quá mức rối.
Sau khi Tiểu Cao Tử cất bước, Lương phi ngơ ngác quỳ trên mặt đất, thật lâu sau cũng không có động tĩnh gì. Mà Mai phi, các phi tần khác cùng với chúng hoàng tử, công chúa đều nhận được thánh chỉ, sau đó, họ cũng quỳ trên mặt đất thất thần rất lâu như thế.