Thu Ninh Cung.
Ninh phi cúi đầu vuốt ve cái bụng của mình. Sau khi yên lặng một lúc lâu, bà mới ngẩng đầu lên nhìn Tam hoàng tử đang đứng trước mặt, giọng nói hơi thều thào: “Trọng Nhi, con đã nghĩ kỹ chưa?”
Nguyễn Trọng Sinh rất kiên định: “Mẫu phi, hài nhi đã nghĩ kỹ rồi, lòng cũng đã quyết.” Ninh phi mím môi: “Nhưng con mới có mười ba tuổi, làm sao có được1sự tín nhiệm của triều thần, có được sự tín nhiệm của phụ hoàng con?” “Mẫu phi không cần lo lắng, phụ hoàng sẽ tin tưởng con. Mặc dù con còn nhỏ tuổi, nhưng Chiến Thần vương của nước sở mới mười hai tuổi đã ra chiến trường rồi chẳng phải sao?”
“Nhưng...” Mặc dù Ninh phi tin rằng con mình thông thuộc binh thư, nhưng đó là chiến trường tàn khốc, Trọng Nhi có thể thắng8lợi hay không, bà không dám chắc chắn hoàn toàn. Hơn nữa, điều quan trọng nhất là, nếu như hoàng thượng đồng ý cho hắn xuất chính, vậy cũng đồng nghĩa với việc trận chiến này, hắn chỉ được thắng không được thua, bằng không hắn nhất định sẽ thất bại thảm hại, không còn cơ hội trở mình nữa.
“Con rất hiểu nỗi lo lắng của mẫu phi, nhưng xin mẫu phi hãy tin con, con2nhất định sẽ không thất bại.” Hắn không dám tự nhận mình có thể đánh bại Sở Tuyệt vang danh thiên hạ như Tam hoàng tử nước Chu Chu Thanh Sắc, nhưng hắn tự tin mình có thể tiêu diệt phản quan trấn áp thị tộc.
Ninh phi lại im lặng mất một lúc lâu, sau đó mới hạ quyết tâm, ngẩng đầu kiên quyết và động viên hắn: “Được, mẫu phi tin con có thể làm4được.”
Nguyễn Trọng Sinh vui vẻ vì được khẳng định, nghiêm trang gật đầu: “Tạ ơn mẫu phi đã tin tưởng.”
“Qua đây.” Ninh phi vẫy tay với hắn. Nguyễn Trọng Sinh bước lại gần, Ninh phi giơ tay ra dịu dàng vuốt má hắn: “Trọng Nhi, con là hi vọng của
mẫu phi, nếu lỡ như... Nhớ kỹ lời của mẫu phi, nhất định phải sống, thua keo này ta bày keo khác. Tính mạng là quan trọng nhất, con hiểu không?” “Lời mẫu phi chỉ dạy, hài nhi khắc ghi trong lòng, hài nhi nhất định sẽ không phụ sự mong đợi của mẫu phi.” Ninh phi dịu dàng giúp hắn sửa vạt áo, ánh mắt lưu luyến không rời: “Đi đi.” Nguyễn Trọng Sinh trịnh trọng hành đại lễ cáo biệt rồi mới quả quyết xoay người rời đi.
Thánh Nguyên Cung, chính điện. Khánh Đế híp mắt nhìn Tam hoàng tử đang quỳ trước mặt ông: “Con nói lại lần nữa!” Nguyễn Trọng Sinh ngẩng đầu nhìn thẳng vào Khánh Đế, trịnh trọng nói lại một lần nữa: “Nhi thần xin phụ hoàng ân chuẩn cho nhi thần xuất chinh.” Sắc mặt Khánh Đế không có gì khác thường, không nhìn ra vui giận, nhưng nếu cẩn thận quan sát vẫn có thể thấy đáy mắt ông ta vụt qua một ánh sáng kì lạ. Khánh Đế phất tay, Thị Tề dẫn người lui ra hết.
Mãi một lúc lâu sau, Khánh Để lại ngồi lên ngai vàng, ngón tay vô thức vuốt ve chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay cái, im lặng không lên tiếng.
Bầu không khí trong đại điện cũng trở nên bí bức vì sự im lặng của ông.
Nguyễn Trọng Sinh không bỏ cuộc, cũng không sợ hãi. Hắn quỳ ở đó không trốn không tránh nhìn thẳng vào Khánh Đế, thứ lưu chuyển trong đôi mắt hắn tuyệt đối không phải là tuổi trẻ bồng bột ngây dại. Khánh Đế dừng động tác xoay nhẫn, nhìn Nguyễn Trọng Sinh, khóe môi khẽ nhếch lên: “Vì sao lại muốn xuất chinh?” “Bởi vì nhi thần muốn phụ hoàng biết, không chỉ kẻ địch mới có hổ tử, phụ hoàng người cũng có.” “Khẩu khí lớn lắm.” Khánh Đế hừ nhẹ một tiếng, nhưng ngay lập tức lại thản nhiên hỏi: “Con muốn bao nhiêu binh lực?”
Nguyễn Trọng Sinh nhìn thẳng vào Khánh Đế, hơi nhếch môi: “Nhi thần cần năm vạn binh lực, còn nữa, nhi thần mang phụ hoàng ân chuẩn cho Nhị hoàng tỷ đi theo làm quân sự cho nhi thần, giúp nhị thần nghĩ ra kế sách.”
Hai mắt Khánh Đế híp lại một cách nguy hiểm. Ánh mắt Nguyễn Trọng Sinh không trốn không tránh đón lấy ánh mắt thâm trầm u ám của Khánh Đế. Mặc dù khuôn mặt hắn vẫn hơi non nớt nhưng đôi mắt sáng rực vừa kiến nghị vừa thẳng thắn. Nhìn xa trông rộng, bình tĩnh, nghiêm trang và trầm ổn. Khánh Đế vẫn luôn biết Tam hoàng tử là người thông minh, biết cách che giấu nhất trong số các hoàng tử, dù sao thì hắn cũng có một người mẹ thông minh.
Nhưng giây phút này, ông ta lại lần nữa cảm thấy tâm trạng phức tạp, như vui mừng như kiêng kị, bởi vì biểu hiện của đứa con trai này cũng vượt qua dự đoán của ông, giống hệt Vô Ưu vậy. Lần này, ông im lặng rất lâu rồi mới chậm rãi lên tiếng: “Được, trẫm chuẩn tấu.”
“Nhi thần tạ phụ hoàng ân điển, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.” Sau khi Nguyễn Trọng Sinh rời đi, Khánh Đế hơi mệt mỏi mà chống trán. Chỉ mỗi mình ông ta biết cảm xúc phức tạp trong lòng, cho dù ông có dùng hết sức để áp chế, nhưng bọn nhỏ vẫn cứ trưởng thành rồi. Thi Tề khom người đi vào, nhìn chủ tử đang chống tay lên trán nhắm mắt dưỡng thần, ông nhỏ giọng gọi: “Hoàng thượng?” Khánh Để phất tay, Thị Tề cúi mình lui sang một bên.
Trong đại điện rất yên tĩnh. Một lát sau, Thi Tề nghe thấy giọng nói lạnh tanh của Khánh Đế: “Thi Tề, có phải trẫm già rồi không?”
Lòng Thi Tề run lên, đáp: “Hoàng thượng như mặt trời ban trưa, anh minh thần võ.”
Khánh Để im lặng không lên tiếng.
Thi Tề cũng im lặng đứng bên cạnh đợi chỉ.
“Truyền chỉ...”
Trên buổi chầu sớm, sau khi Thi Tề đọc xong thánh chỉ, tất cả văn võ bá quan trong phút chốc đều không kịp phản ứng, ánh mắt kinh ngạc vô cùng.
Bọn họ không nghe lầm chứ? Hoàng thượng lệnh cho Tam hoàng tử làm giám quân, dẫn binh xuất trận? Còn lệnh cho Vô Ưu công chúa đi theo làm quân sự?
Hoàng thượng làm vậy, quả thật khiến bọn họ không thể hiểu nổi.
Chưa nói đến việc Tam hoàng tử mới có mười ba tuổi, ngay cả Vô Ưu công chúa cũng chỉ mới mười lăm tuổi mà thôi, còn một tháng nữa mới đến tuổi cập kê.
Hoàng thượng lại để cho bọn họ dẫn năm vạn quân đi bình loạn chiến sự? Có phải nực cười lắm không? Đây là thời khắc tồn vong của đất nước đây.
Sau khi kịp phản ứng lại, Cố Lăng nhíu mày, não nhanh chóng suy nghĩ. Sau khi cân nhắc, hắn tạm thời ổn định được tinh thần. Hoàng thượng không phải đang hỏi ý kiến của các triều thần mà là đang trực tiếp hạ chỉ, việc này cũng có nghĩa là không được phép chất vấn. Bình Duệ không hề ngạc nhiên khi hoàng thượng cho Tam hoàng tử dẫn quân xuất chính, bởi vì hôm qua, hắn đã biết được Tam hoàng tử đi gặp hoàng thượng rồi. Chỉ là hắn không ngờ, hoàng thượng lại cho Vô Ưu công chúa đi tòng quân.
Hành động này của hoàng thượng quả thật rất kì lạ, khiến hắn nhất thời cũng không dám khẳng định người có dụng ý gì? Khánh Để làm như không thấy vẻ kinh ngạc trên mặt các triều thần, hờ hững ném một câu “bãi triều” rồi đứng dậy sải bước rời đi.
Các thần tử hoàn hồn từ trong kinh ngạc, rần rần cung tiễn. Đợi đến khi Khánh Đế đi rồi, các triều thần phút chốc như bùng nổ. “Việc này... hoàng thượng sai Tam hoàng tử dẫn binh xuất chinh?” Một vài người vẫn chưa dám tin mà lên tiếng.
“Không chỉ có như vậy, người còn lệnh cho Vô Ưu công chúa đi theo làm quân sự nữa?” Người trả lời cũng không dám tin mà nói.
Đại điện lại rơi vào im lặng, rất nhiều người đều không hẹn mà vây quanh Cố Lăng và Bình Duệ.
Cố Lăng là người có liên quan đến Vô Ưu công chúa. Bình Duệ, là đại tướng tâm phúc của hoàng thượng.
“Cố đại nhân, ngươi nói xem hoàng thượng có ý gì?” “Bình tướng quân, người nói xem hoàng thượng có ý gì?” Bình Duệ còn kiên nhẫn nói với những người xung quanh mấy câu đối phó rồi mới rời đi, còn Cố Lăng lại vội vàng đi ngay. Thấy hắn bỏ đi vội vàng như thế, đám người cũng không để bụng. Dù sao thì chuyện này quá trọng đại, bây giờ Vô Ưu công chúa thậm chí còn là núi dựa cho Cố gia, nếu như chỗ dựa đổ rồi, thế lực Cố gia cũng sẽ bị tổn hại.