Chiến sự ở Ký Đông càng ngày càng nghiêm trọng. Sau khi nhóm viện binh đầu tiên tiến công vào Ký Đông, gặp phải sự bao vây của ba mươi vạn đại quân1dưới trướng Minh Vương, nếu như không có sự tiếp viện của viện binh do Phùng Chính dẫn quân, e là đã tổn thất nghiêm trọng.
Nhưng cho dù Phùng nguyên soái đã dẫn8quan đến nơi, tình hình chiến sự vẫn không lạc quan hơn.
Địa hình của Kỷ Đông đặc biệt, cả một vùng trời đều là rừng sâu vô cùng vô tận, không lo bị2tấn công từ phía sau.
Lại thêm Hạng Thị ngồi đó, Minh Vương không chỉ không cần phải phân tán binh lực đi bảo vệ thành, mà đến cả lương khô cấp cho quân4sĩ cũng không cần phải lo. Cho nên, hai mươi vạn quân đó là quân tiên phong vô cùng mạnh mẽ, huống hồ chi còn là do con trai trưởng và con gái trưởng của Minh Vương dẫn binh.
Hiện nay chiến sự bùng phát, hai bên đã đấu với nhau vô số lần, đương nhiên cũng phải biết rõ đối thủ là ai. Nguyên Mộ - con trai trưởng của Minh Vương, có danh xưng là Thiết diện tướng quân, hắn dẫn binh xông pha vào những trận thể hiểm hóc, dũng mãnh như hổ sói.
Nguyên Lạc - con gái lớn của Minh Vương, tuy là một cô gái, nhưng mưu lược và thân thủ cũng không thua kém con trai, đề ra kế sách, phò tá Nguyên Mộ, rất lợi hại. Bọn họ giao chiến với quân của triều đình vô số lần, đều là thắng nhiều thua ít mà thành danh, vang danh cả nước Đại Nguyên. Lần thứ ba, Phùng Chính dẫn binh tấn công nhưng cũng không giành được thắng lợi gì, ngược lại còn bị ép lùi ra khỏi phạm vi của Ký Đông.
Ngoại trừ quân đội hùng hậu đang đóng binh ở Hoài Bình do Lý Thị quản lý vẫn bình tĩnh như cũ ra, các thị tộc địa phương vẫn luôn âm thầm quan sát đều bắt đầu dấy lên động tĩnh.
Đầu tiên, Văn Thị ở Dung An gần với Hoài Bình lấy danh là bảo vệ bách tính trong chiến tranh, khóa chặt đường bộ trọng yếu liên quan thông với Hoài Bình, Phổ Châu, chỉ chừa lại đường thủy.
Mà đường thủy, là do Đệ Ngũ Thị ở Định Dương quản lí, Văn Thị và Đệ Ngũ Thị là thông gia. Đệ Ngũ Thị tuy không công khai ủng hộ Văn Thị, nhưng từ khi Văn Thị cắt đứt tuyến đường bộ quan trọng, trong chốc lát Đệ Ngũ Thị cũng cắt giảm một nửa số lượng thuyền lưu hành trên đường thủy. Điều này khiến cho sự thương mại giàu có trước giờ của nước Đại Nguyên trong phút chốc mất đi trái tim, hậu quả lan rộng khắp nước Đại Nguyên như sét đánh, dẫn đến sự ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng.
Thương nhân ngồi chờ tăng giá, lòng dân không yên, bách tính sợ hãi không nơi nương tựa. Mà có thái độ của Văn Thị và Đệ Ngũ Thị ở phía trước, Trần Thị ở Ứng Trung và Trịnh Thị ở Quảng Nam cũng bị bức ép đến hết đường lui. Trần Thị ở Ứng Trung và Trịnh Thị ở Quảng Nam vẫn luôn thành sự kín kẽ, vốn dĩ bọn họ cũng không có lòng tham gia chiến sự. Tuy rằng hoàng đế hiện nay tính tình tàn bạo, nhưng núi cao hoàng đế ở xa, dù sao Khánh Đế cũng không làm gì họ được, bọn họ cũng không việc gì mà lại đi ủng hộ Minh Vương tạo phản để đắc tội với triều đình.
Nhưng Văn Thị và Đệ Ngũ Thị liên tiếp thể hiện thái độ, tuy rằng không thể hiện rõ là ủng hộ ai, nhưng thái độ lập lờ nước đối như vậy, đến cả kẻ ngốc cũng biết rõ người nhận quả đắng là triều đình rồi.
Từ xưa đến nay, bắt nạt kẻ thiện, sợ kẻ ác là lẽ thường tình của con người. Nếu như bọn họ không hưởng ứng, hoàng thượng và Minh Vương còn cho rằng bọn họ dễ bắt nạt, đến lúc chiến tranh bùng nổ trên địa bàn của họ, vậy thì thiệt hại không thể lường trước.
Trong các thị tộc, Văn Thị thì thôi, đến ngay cả Đệ Ngũ Thị xém chút nữa bị xóa tên cũng đều đã lấy danh nghĩa bảo vệ bách tính để thể hiện thái độ. Nếu như bọn họ không có hành động gì thì e là sẽ mất đi lòng dân, việc này chính là việc lớn làm mất đi nguồn gốc vững chắc.
Vì vậy, Trần Thị và Trịnh Thị cũng nhốn nháo hưởng ứng vở kịch của Văn Thị, lấy danh là bảo vệ bách tính thoát khỏi nỗi khổ của chiến tranh, canh chừng nghiêm ngặt mỗi con đường thiết yếu, gần như đã giam lỏng bách tính và các thương nhân trong phạm vi thể lực của mình lại. Đương nhiên, trên một tầng ý nghĩa khác mà nói, bọn họ cũng được xem như là một dạng bảo vệ bách tính bị biến chất thôi. Ít nhất, thương nhân được tăng giá, chuyện thấy lợi quên tình nghĩa mà tăng giá vô độ đã có bọn họ khống chế, sẽ không tăng quá cao.
Vì vậy, những gia đình bách tính ở những nơi vừa có khả năng xảy ra chiến tranh lại không có gia tộc lớn bảo vệ đều chuyển đến lãnh địa của những gia tộc lớn hết.
Đối với những nạn dân chạy trốn này, thái độ của các thị tộc lớn có sự thay đổi rõ rệt. Ứng Trung và Quảng Nam thì đóng cửa từ chối, nghiêm cấm ra vào. Mà Dung An và Định Dương lại mở rộng của thành, hoan nghênh tiến vào những cấm ra ngoài.
Trong một tháng ngắn ngủi, nước Đại Nguyên chia năm xẻ bảy, âm thầm nghiên về xu hướng mỗi nơi tự mình làm chủ.
Mà hậu quả chiến tranh mang lại, vào thời gian đầu của mùa hạ năm đó, cũng đã tiến vào Kinh thành.
Những bách tính vùng Kinh Bắc vốn còn ôm mộng xa xôi cách núi cách non cũng bắt đầu rơi vào sự hoảng loạn của chiến tranh, lòng người ở Kinh thành cũng vô cùng bàng hoàng. Hậu quả nghiêm trọng như vậy, đến lúc này, Khánh Để biết không phải là lúc để giận dữ, nhưng khi ông suy nghĩ có nên điều binh từ ô Thành đi trấn áp các thị tộc, hòa hoãn lại cục diện bế tắc này hay không, thì một tin báo quân sự từ biên quan làm ông suýt nữa cắn nát răng truyền về. Quân đội của nước sở ở bên cạnh Bắc Kiều có hành động chỉnh đốn quân đội, hơn nữa còn tiến gần Ô Thành thêm mười dặm. Tuy không có công kích, nhưng điều này cũng gây uy hiếp lên quân đội ở Ô Thành.
Bộp!
Tấu chương của Khánh Để rơi bịch xuống đất một cách mạnh mẽ, một sự yên lặng đáng sợ trên Kim Loan Điện!
Một đám quan văn võ cũng bởi vì cảm thấy sự việc quá nghiêm trọng, ngay cả nước Sở đang tiến hành chiến tranh với nước Chu vậy mà còn muốn nhân cơ hội hưởng lợi, rõ ràng là nước Đại Nguyên đang nằm giữa ranh giới sống và chết rồi. “Hoàng thượng, nước Sở tâm tư bất chính, muốn nhân cơ hội cướp bóc, binh lực của ô Thành không thể cắt giảm được nữa.” Sắc mặt Binh bộ thượng thư nghiêm trọng, đứng ra khỏi hàng dâng tấu chương lên. Sắc mặt Khánh Đế âm trầm, ông đương nhiên biết là không thể điều binh từ Ô Thành được nữa. Tuy rằng đại quân của nước Sở đang giao tranh ác liệt với nước Chu, nhưng binh lực trấn thủ tại ải Bắc Kiều cũng không ít. Đương nhiên, với binh lực hiện giờ của ải Bắc Kiều thì không thể đánh tới Kinh thành, nhưng để nhân cơ hội trục lợi thì vẫn có thể.
Binh lực của Hoài Bình gần Ký Đông cũng không thể điều động. Trước tiên không nói đến Lý Thị có phải phản nghịch hay không, nhưng nếu như không có trong binh trấn thủ, chiến tranh ở Ký Đông chắc chắn sẽ lan ra đến Hoài Bình. Đến lúc đó, Hoài Bình chắc chắn sẽ bị chìm vào biển máu, Minh Vương lớn mạnh, hậu quả thực không dám nghĩ đến.
Ngay khi Khánh Đế đang vắt óc suy nghĩ, im lặng vô cùng, Binh bộ thị lang Tôn Binh bước ra khỏi hàng dâng tấu: “Hoàng thượng, binh lực ở Hoài Bình không thể điều động, nhưng có thể điều binh từ Tấn Châu.” “Không được, Tấn Châu là là vùng đất quan trọng nhất gần Kinh thành.” Một số đại thần nhao nhao không ngừng, nếu như không có trong binh của Tấn Châu trấn thủ, sự an nguy của Kinh thành chắc chắn sẽ bị uy hiếp.
Khánh Để sắc mặt nghiêm trọng nhìn về phía Bình Duệ, hỏi: “Bình ái khanh có kế sách gì hay không?” Bình Duệ bước ra khỏi hàng, cung kính nói: “Thần đề nghị hoàng thượng điều binh từ hai phía trái phải của Hổ Doanh.”
Lời này của Bình Duệ vừa nói ra, Khánh Đế liền nhíu mày, dưới đáy mắt lướt qua một tia không vui.
Trên triều đình lặng ngắt như tờ, yên tĩnh đến mức cả tiếng hít thở cũng không còn.
Thực ra, câu nói này có rất nhiều người có mặt ở đó muốn nói, nhưng không ai dám nói. Bởi vì hai cánh trái phải của Hổ Doanh là trọng địa trấn thủ Kinh thành, nếu như tùy tiện điều động binh lực, lỡ như chiến đấu thất bại, vậy thì lớp phòng thủ của Kinh thành cũng trở nên lỏng lẻo hơn rồi.
Sau khi tan triều, Khánh Đế gặp riêng Bình Duệ ở Ngự Thư Phòng. Lúc Bình Duệ tiến vào, Khánh Đế đang sắc mặt khẩn trương đứng dậy chắp tay nhìn chằm chằm bản đồ quân sự của nước Đại Nguyên. Nghe thấy tiếng bước chân của hắn, ông ta vội vã quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng tăm tối: “Khanh có biết tội không?” Binh lực hai cánh trái phải của Hố Doanh có thể điều động được hay sao?
Bình Duệ quỳ một chân xuống, cung kính cúi đầu nói: “Mạt tướng biết tội.”
Khánh Để nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu thì sắc mặt mới hòa hoãn lại: “Đứng lên đi.” “Vâng.” Bình Duệ đứng dậy, cung kính lui sang một bên.
Khánh Để đi lại trong phòng không ý thức: “Khanh còn có cách gì không?”
Bình Duệ cúi thấp đầu xuống: “Mạt tướng bằng lòng dẫn binh.” “Không được.” Khánh Đế vừa mở miệng liền từ chối, bước chân càng ngày càng gấp hơn. Tình thể càng ngày càng nghiêm trọng, Bình Duệ bắt buộc phải ở bên cạnh ông để bảo vệ ông.
Bình Duệ rũ mắt, nhìn không ra được biểu cảm.
“Hoàng thượng...” Thi Tề vội vàng chạy vào.
Khánh Đế dừng bước, lạnh giọng hỏi: “Chuyện gì?”
Thị Tề biến sắc, nhanh chóng bẩm báo: “Lâm Duy Đường đại nhân và Tề Thắng tướng quân đã hồi Kinh, bây giờ đang ở ngoài cửa cung thỉnh tội với hoàng thượng.” Khánh Đế cũng không thèm gặp Lâm Duy Đường và Tề Thắng, mà hạ lệnh giam hai người vào thiên lao. Tin tức này vừa truyền đi, trong lòng người dân khắp Kinh thành đều nổi sóng. Trên dưới Lâm Phủ đều lo lắng không yên.
“Huynh trưởng con, nó... Ban đầu, ta cũng đã nhắc nhở nó, Hạng Thị ngang tàng, chuyển đi Ký Đông lần này rất nguy hiểm, bảo nó đừng có cố gắng miễn cưỡng, nhưng nó nhất quyết không nghe ta, bây giờ bị hoàng thượng nhất vào thiên lao. Huynh trưởng con mà có mệnh hệ gì, thì chúng ta cũng không còn hi vọng nữa rồi.” Lâm phu nhân vì lo lắng mà tóc bạc trắng chỉ sau một đêm.
Lâm Doanh Doanh đứng bên cạnh sắc mặt lo lắng, sự sợ hãi và hối hận khó che giấu được trong đáy mắt. Nếu sớm biết như vậy thì ban đầu nàng đã không từ bỏ Hoài vương. Vốn cho rằng huynh trưởng tài trí hơn người, chắc chắn sẽ không khiến nàng thất vọng, nhưng bây giờ... Nếu như huynh trưởng bị hỏi tội, cả Lâm Phủ e rằng đều không thể trốn thoát được.
“Nương, bây giờ chúng ta phải làm sao?” Lâm Doanh Doanh cũng rối tung rối mù, dù sao thì sự tàn bạo của hoàng để nàng cũng đã có ấn tượng sâu sắc. Ngay lúc hai mẹ con nàng đang rối loạn hết cả lên, thì cửa phòng chợt vang lên âm thanh, Đào Phi Vũ tới rồi.
Hai mẹ con hoài nghi nhìn nhau một cái. Lâm phu nhân im lặng một lát, sau đó nói: “Doanh Doanh, con đi nghe ngóng thực hư thế nào từ nàng đi, nói không chừng là ca ca con nhờ vào gia đem tin gì đến thì sao.”
Lâm Doanh Doanh gật đầu.
“Tiểu Thất, có phải là tin tức ca ca của tỷ truyền đến không?” Trong một tòa đình mát mẻ của Lâm Phủ, Đào Phi Vũ nhìn sắc mặt mong chờ của Lâm Doanh Doanh phía đối diện, lắc đầu: “Lâm đại ca không có truyền tin gì ra cả.” Vậy ngươi đến làm gì? Lâm Doanh Doanh thật muốn buột miệng nói ra, nhưng cũng may ở giây phút cuối cùng, lí trí của nàng đã quay về. Nàng miễn cưỡng nở một nụ cười với Đào Phi Vũ, nhưng lại âm thầm mang theo tia bị thương. Thấy nàng như vậy, Đào Phi Vũ cũng không dễ chịu gì, vội vàng an ủi: “Doanh tỷ tỷ, tỷ cũng đừng lo lắng quá. Tuy rằng Lâm đại ca không nhờ ai truyền tin ra ngoài, nhưng muội nghe cha nói, Lâm đại ca chắc là sẽ không có chuyện gì.”
“Thật sao?” Ánh mắt Lâm Doanh Doanh sáng lên, ánh sáng hi vọng lại được thắp lên một lần nữa.
Đào Phi Vũ gật đầu thật mạnh: “Muội lén lút nghe cha và đại bá nói chuyện, nói là hoàng thượng chỉ giam Lâm đại ca vào thiên lao chứ không hỏi tội, chắc là sẽ không có chuyện gì.”
Nghe Đào Phi Vũ nói vậy, lúc này Lâm Doanh Doanh mới âm thầm thở ra một hơi. Đến Đào gia cũng cho rằng đại ca sẽ không có chuyện gì, có lẽ đại ca thật sự là sẽ không có chuyện gì đâu. “Doanh tỷ tỷ?” Đào Phi Vũ lo lắng lên tiếng.
Lâm Doanh Doanh nhìn ánh mắt lo lắng của Đào Phi Vũ dành cho nàng, lắc lắc đầu. Lúc này, trên mặt nàng mới lộ ra nụ cười miễn cưỡng..
Từ khi chiến sự ở Ký Đông bùng phát, mấy tháng nay, nàng và nương đều ăn ngủ không yên. Nàng càng ngày càng sống ẩn dật hơn. Nàng sợ bị người khác đàm tiếu, khiến cho Lâm gia bị hoàng thương giáng tội.
Mấy ngày này, đêm nào nàng cũng mơ thấy Lâm gia bị hoàng thượng giáng tội, mà kết cục của nàng thì cũng không khác gì sử Ngưng Tương cả.
Sau khi tỉnh giấc từ cơn ác mộng, trong lòng nàng ngược lại hi vọng đại ca nàng chết trên chiến trận ở Ký Đông, mà không phải là một mình trốn thoát quay về Kinh thành, liên lụy đến trên dưới Lâm gia. Nhưng mà đại ca quay về rồi, không chỉ quay về, mà đại ca còn bị giam vào thiên lao, làm sao nàng có thể không lo lắng được chứ?
“Doanh tỷ tỷ, tỷ đừng lo lắng. Cha muội nói, Lâm đại ca thông minh hơn người, nếu như huynh ấy đã về tới Kinh thành, thì nhất định là đã chắc chắn hoàng thượng sẽ không giáng tội huynh ấy đâu.”
Một câu nói thức tỉnh người trong mộng, trong lòng Lâm Doanh Doanh âm thầm ảo não. Quả thực là người trong cuộc thì mê muội, kẻ ngoài cuộc thi sáng tỏ. Với tính cách của huynh trưởng, nếu như không phải đã có tính toán sẵn từ trước thì huynh ấy há nào lại quay về nhận lấy danh đào binh? Mà hơn nữa còn quay về tận Kinh thành?
“Tiểu Thất, đa tạ muội đã nhắc nhở tỷ. Tỷ thực là quá lo lắng rồi, bởi vậy nên mới loạn lên như vậy.” “Doanh tỷ tỷ, tỷ đừng nói như vậy.” Đào Phi Vũ có chút ngại ngùng. Doanh tỷ tỷ thông minh hơn nàng, trước giờ vẫn luôn là Doanh tỷ tỷ bao bọc nàng, không ngờ hôm nay nàng cũng có thể an ủi Doanh tỷ tỷ. Lâm Doanh Doanh nhìn Đào Phi Vũ, âm thâm híp mắt lại. Chuyện của huynh trưởng tuy rằng có khả năng là không có nguy hiểm gì, nhưng cũng khiến nàng nhận ra được rằng, đây cũng là lúc nàng nên hạ quyết tâm gả cho một gia đình có quyền thế rồi. Mà với tình thể hiện nay, trừ những con cháu của các thị tộc lớn ra, trong Kinh thành này, cũng chỉ có ba người Hoài vương, Cố Lăng và Bình Duệ là nàng đặt vào trong mắt mà thôi.