Sau khi đâm Phượng quân Hạ Nghi, ta run rẩy chạy đi nhưng chỉ được mấy bước thì lặng người nhìn Mẫu hoàng đứng phía trước.
Ánh trăng sáng lạnh lẽo chiếu lên gương mặt xinh đẹp của Ngườ. Nhìn ta bằng ánh mắt không có độ ấm, đôi môi đỏ mọng mím chặt lại. Ta run rẩy nhìn Người bước đến gần mình, tiếng rên rỉ đau đớn của Phượng quân ở phía sau càng ngày càng gần, là ta đã vô thức lùi lại.
- Ư…ư…
Tiếng của Phượng quân ngay sát bên cạnh, ta không biết phải làm sao, không thể lùi lại nữa. Mẫu hoàng vẫn nhìn ta, giống một con rắn nhìn vào một con ếch, không độ ấm, có chút giễu cợt.
- Làm tốt lắm!
Người đã nói thế khi đi ngang qua ta. Tay Người xoa nhẹ tóc ta, mang theo mùi thơm thoang thoảng nhưng khiến toàn thân ta lạnh buốt. Giọng nói Người vẫn trong trẻo, có chút dịu dàng nhưng lại giống như tiếng gọi ma mị, tiếng đòi mạng.
Ta run rẩy quay lưng lại nhìn theo Mẫu hoàng. Bóng lưng xinh đẹp nhỏ bé dưới ánh trăng, trong trẻo mà lạnh lùng. Ta thấy Người chậm rãi rút kiếm, đôi môi đỏ mọng nói:
- Hạ Nghi, chàng vất vả rồi!
Đôi tay xinh đẹp cầm một thanh kiếm dài, màu bạc sáng bóng, toả ánh sáng dịu dàng dưới ánh trăng, chậm chạp đâm vào tim của Phượng quân, chậm chạp rút ra, toàn thân kiếm nhuộm một màu đỏ tươi kiều diễm.
Một dòng nước ấm bắn lên mặt.
Ấm áp, có chút mặn, có chút tanh.
- Ngoan, về Tĩnh Thần cung đi.
Mẫu Hoàng nhẹ nhàng nói với ta. Đôi tay xinh đẹp vuốt ve mặt ta, gương mặt hiền lành nhìn ta cười dịu dàng. Nếu không phải những giọt máu đỏ chót chói mắt vương trên làn váy của Người, ta còn nghĩ mình bị ảo giác.
Mẫu hoàng nắm tay ta về Tĩnh Thần cung, giao cho Tĩnh phụ thân. Suốt chặng đường Người không nói với ta bất cứ điều gì, cũng không nhìn ta lấy một lần.
Từ đêm hôm đó, những đêm có trăng thường thì ta không thể ngủ. Dù cho uống thuốc hay làm việc thật mệt cũng không thể ngủ. Quanh năm cơ thể luôn lạnh buốt, trong cung điện của ta không bao giờ được thiếu lò sưởi.
Tĩnh phụ thân thường đến chăm sóc ta, nhìn ta ngủ say rồi mới rời khỏi nhưng khi Người vừa đi, toàn thân ta lại lạnh buốt, không thể nào ngủ được. Nhìn ánh trăng rọi vào từ cửa sổ, ta lại như thấy đôi mắt không cảm xúc của Mẫu hoàng, sự sợ hãi trong đôi mắt của Phượng quân.
Theo Mẫu hoàng hơn mười năm, ta hiểu rõ thủ đoạn của Người, khi không có giá trị thì không thể sống được. Bất kể có là ai, là Phượng quân, hay là con cái Người, đều không có ngoại lệ.
Ta còn nhớ Nghiêm Vĩnh, Đại hoàng tử của Nghi quốc. Mẫu hoàng rất thích hắn, thậm chí còn dám phá lệ phong vương, mặc kệ lời khuyên răn của quần thần. Khi đó ta làm Thái tử đã hai năm, hắn vừa đúng tuổi trưởng thành. Diệp tộc nổi loạn, Mẫu hoàng cho quân đi bình định. Tướng quân nhận lệnh là Thanh Nương, một tướng trẻ có tài.
Thanh Nương rất thích Nghiêm Vĩnh, nhưng hắn không thích nàng mà thích muội muội của nàng. Để nâng cao tinh thần cho Thanh Nương, Mẫu hoàng đã hứa khi trở về sẽ phong nàng làm Đại hoàng tử phi. Khi Nghiêm Vĩnh biết chuyện, hắn quỳ trước điện Cần Chính suốt bảy ngày xin Mẫu hoàng thu hồi ý chỉ. Lúc được kéo ra, hắn chỉ còn một hơi thở mong manh nhưng không đổi lấy được cái liếc nhìn của Mẫu hoàng.
Nghiêm Vĩnh nhân lúc đêm đen mang theo muội muội của Thanh Nương bỏ trốn, Mẫu hoàng lệnh cho ta đi tìm họ. Chúng ta tìm được họ trong một nhà dân, ta cho quân bao vây bên ngoài, chỉ mang theo mấy thân tín đi vào, ta muốn họ tự quay về.
Nghiêm Vĩnh nhìn ta, quỳ rạp xuống. Nói:
- Thái tử, xin hãy tha cho chúng ta.
Ta nhìn Vân Nương, muội muội của Thanh Nương đang nằm trên giường, nàng ấy bị thương rất nặng, có vẻ trong khi trốn chạy gặp phải truy binh. Nhưng không phải ta, ta không cho phép quân sĩ làm họ bị thương.
Nhìn gương mặt tuyệt vọng của Nghiêm Vĩnh, đôi mắt đầy khao khát của Vân Nương, ta không nhẫn tâm bắt họ quay về, chỉ có thể quay lưng về đối mặt với hình phạt của Mẫu hoàng.
Chỉ là ta không ngờ, ta vừa bước ra cổng, những kẻ chờ bên ngoài đột nhiên xông vào. Tức giận nhìn lên, Thanh Tâm, tỳ nữ của Mẫu hoàng đang lặng lẽ nhìn ta.
Ta hiểu, truy binh làm Vân Nương bị thương là người của Thanh Tâm mang tới... Không! Là người mà Mẫu hoàng cử đi.
- Không…
Tiếng thét tuyệt vọng của Nghiêm Vĩnh xé tan màn đêm yên tĩnh, xé luôn tâm trí ta.
Vân Nương được người khiêng ra, không còn hơi thở, cơ thể không có chỗ nào lành lặn. Nghiêm Vĩnh cũng được người kéo ra, toàn thân hỗn độn nhưng gương mặt như tro tàn. Hắn nhìn theo Vân Nương được mang đi, thẫn thờ.
Một tháng sau, Thanh Nương mang theo chiến thắng trở về, mở tiệc tân hôn với Nghiêm Vĩnh, nhưng hôm sau đã phải thay vải đỏ thành vải trắng. Tân lang tự sát trong ngày cưới, ngay trong tân phòng.
Chuyện đó ta nghe tỳ nữ báo lại, một trăm roi của Mẫu hoàng khiến ta nằm trên giường hơn một tháng. Ta rất ngạc nhiên vì mình có thể sống sót sau một trận đòn như thế.
Ngày Tĩnh phụ thân mất, ta hỏi Người có hối hận không, khi trở thành một phu thị của Mẫu hoàng.
Người nói: Người không có lựa chọn.
Đúng! Tĩnh phụ thân không có lựa chọn. Mẫu hoàng thích người, người không được phép từ chối. Tất cả chỉ vì Mẫu hoàng là hoàng đế của Nghi quốc, nữ nhân chí tôn của Nghi quốc, con Phượng hoàng rực rỡ khiến cho muôn loài cúi đầu.
Chỉ là, những kẻ ở gần con Phượng hoàng đó, đều bị đốt cháy đến chết mà thôi.