Một con ưng trắng bay qua bầu trời, cắt đôi mặt trăng. Ta nhận ra con chim đó, nó ở trong Tiên An cung gần nửa năm rồi, là con chim của Vương Tả Khiết. Hắn đang ở gần đây.
Ta nhìn lại những người xung quanh, đa phần đã ngủ hết, chỉ có năm người đang canh gác xung quanh. Tìm một chỗ khuất ẩn dưới tàng cây, ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần. Khoảng một canh giờ sau, đổi người canh, nhân lúc không ai nhìn đến, ta nương theo bóng tối rời khỏi hang động.
Đi khoảng một nửa chung trà đã thấy Vương Tả Khiết đứng chờ ta phía trước, hắn nhàn nhã dựa vào thân cây, gương mặt góc cạnh hiện lên nét suy tư. Nhận ra hắn hơi nhìn về đằng sau, ta nói:
- Quân Nương không đi theo ta, kinh thành thế nào?
Hắn có chút thất vọng, nhưng vẫn trả lời:
- Đại công chúa chết rồi. Tứ công chúa cũng đang bị giam, đã chọn xong ngày xử trảm, Hạ đại nhân bị giam lỏng, Phong Nghị và Phong gia cũng bị Hoàng thượng kiềm chế. Tình hình không tốt chút nào.
- Hạ Cẩm bị giam lâu chưa?
- Ngay khi Quân Nương rời khỏi.
Là thời gian ta gửi thư cho nàng ấy, Mẫu hoàng luôn theo dõi Hạ Cẩm?
- Người của chúng ta thì sao?
- Không sao, vẫn còn nguyên vẹn. Nhưng Lưu gia, Lãnh gia, Hạ gia đều bị theo dõi, phủ Định quốc tướng quân cũng bị giám sát, Lưu Tể tướng đã bị giam lỏng trong nhà rồi.
Những thế lực ngầm của ta đều bị Mẫu hoàng khống chế. Thậm chí những kẻ có ý định ủng hộ ta cũng bị theo dõi. Mẫu hoàng lần này thật sự chơi lớn rồi.
- Kế hoạch trước đó có thể thực hiện không?
- Có thể!
Vương Tả Khiết nói. Ta nhìn lên bầu trời, cũng sắp sáng rồi, đành dặn dò hắn:
- Ngươi cứ lẳng lặng theo, chờ chỉ thị của ta. Đừng lộ diện, biết chứ?
Hắn gật đầu. Khẳng định hắn hiểu ý mình rồi, ta mới nhanh chóng quay về.
- Thái tử, người đi đâu vậy?
Ngô Thanh khó chịu nói với ta. Bình tĩnh nhìn lại hắn, ta nói:
- Đi ngoài.
Ngô Thanh không nhìn ta nữa, hắn nói:
- Sau này người đi đâu, xin hãy nói một tiếng. Nơi đây nguy hiểm trùng trùng, đừng tạo việc cho kẻ khác nữa.
Thấy hắn toan quay người, ta gọi giật lại:
- Ngô Thanh, nghe nói ngươi vì Định đan mới ở cạnh Phượng Dương.
Hắn dừng lại, ngạc nhiên nhìn ta, hỏi:
- Sao người biết?
Ta mỉm cười:
- Phượng Dương nói với ta.
Ngô Thanh chau mày, quay người bước đi, ta cười nói theo:
- Đáng tiếc, cả đời này ngươi sẽ không có được Định đan đâu.
Hắn dừng lại, quay lại nhìn ta, chau mày hỏi:
- Ý người là gì?
- Định đan là thứ chỉ có Hoàng đế Nghi quốc mới có. Ngươi nghĩ Phượng Dương tìm đâu ra Định đan đưa ngươi chứ?
- …
- Tất nhiên, khi ta đăng cơ cũng có. Nhưng ngươi cảm thấy Phượng Dương sẽ hỏi ta lấy Định đan, thứ thuốc bảo mệnh của ta sao?
Nhìn gương mặt của Ngô Thanh biến đổi, ta biết lời mình nói đã có tác dụng, cũng không cần nói thêm nữa. Đi lướt qua hắn, ta tìm chỗ ngồi xuống, nhắm mắt chờ Phượng Dương trở về.
Giữ cân bằng cho Nghi quốc cần có ba thế lực luân phiên kiềm hãm nhau: Hoàng đế, Hoàng thất và Đại gia tộc. Quân đội được chia đều cho những người nắm giữ các thế lực ngầm này.
Hoàng đế thì không nói làm gì, toàn bộ trong tay của Mẫu hoàng.
Thế lực của Hoàng thất lần lượt do Quốc sư, ta, Phượng Ngưng, Phượng Thành, Phượng Ngoã chia nhau nắm giữ. Bây giờ có thêm một Phượng Dương có trong tay thuỷ binh hùng hậu, nội bộ Hoàng thất đã có sự chia rẽ. Phượng Ngưng đã chết, Phượng Thành bị giam, binh lực của các nàng ấy tất nhiên tự động vào tay kẻ khác. Nếu ta cũng chết đi, quyền lực của Hoàng thất nhất định mất cân bằng, Phượng Ngoã và Quốc sư không đủ khả năng chống lại Phượng Dương và Mẫu hoàng.
Đại gia tộc nắm trọng binh chỉ có Phong gia, Hạ Gia và Lãnh gia. Lãnh tướng quân là sư phụ của Phượng Dương, nàng ấy tất nhiên sẽ mong Phượng Dương nối ngôi. Ta chết đi, để bảo vệ gia tộc mình, Hạ Cẩm nhất định quy thuận Phượng Dương, người gần gũi với ta nhất. Chỉ còn Phong gia sức yếu lực mỏng, Phong mẫu nhất định không mạo hiểm chống đối Mẫu hoàng.
Tuy ta không muốn nhưng không thể phủ nhận, từng bước cờ của Mẫu hoàng rất kín kẽ:
Người để yên cho Phượng Ngưng ám sát ta, sau đó lại vin vào cớ này giết chết Phượng Ngưng và loại bỏ Phượng Thành, đưa Phượng Dương lên làm Thái tử. Chỉ tiếc ta không chết, nên Người mới khống chế thế lực của ta, đồng thời cho người đi giết ta. Chỉ cần ta chết đi, thế lực của ta tự nhiên sẽ trở thành thế lực của Phượng Dương, đưa Phượng Ngoã không có tham vọng lên làm Quốc sư, Nghi quốc lại đón chờ một minh quân mới.
Một nước cờ hay!
Chỉ tiếc, ta không phải Phượng Ngưng! Ta sẽ không dễ dàng chết đi chỉ vì mong muốn của Mẫu hoàng. Người muốn Phượng Dương làm Thái tử, ta để cho nàng ấy làm nhưng Người muốn mạng ta, ta không cho Người được. Nghi quốc không chứa ta, ta sẽ đi tìm một khung trời mới cho mình