Những hình ảnh dần dần xiêu vẹo, Hoa Trứ Vũ quan sát thế chiến phía xa, trong đôi mắt đen trầm lắng như làn nước mùa thu, lúc thì sắc bén, khi thì lo lắng, khi thì trong suốt, lúc lại mờ mịt. Nàng cố gắng áp chế nội tâmđang kích động, nắm chặt lòng bàn tay, trong đó đã chảy ra không ít mồhôi.
Khẩn trương như vậy, thở gấp tới mức không thể thở được. Đây là một loại cảm giác bất lực, muốn cũng không thể nào tương cứu. Giống như ngày hôm đó, nàng trơ mắt nhìn Cẩm Sắc chết……
Khí thế song phương Nam Triều và Bắc Triều đều đang lên cao, nhưng thờigian trôi qua, binh sĩ Nam Triều dần lộ ra dấu hiệu bị thua, dù sao, bọn họ cũng từ xa đến, khó tránh khỏi mệt mỏi, mà binh sĩ Bắc Triều lại tấn công ngay khi bọn họ mới đến. Đây cũng là nguyên nhân Tiêu Dận quyếtđịnh tiến quân thần tốc.
Cái mà binh tướng Nam Triều cần lúc này chính là sự phấn chấn, lần đầu tiên giao chiến với Bắc quân, tuyệt đối không thể bại! Nếu không, sẽ làmnhụt sĩ khí!
“Lưu Vân, không phải điện hạ bảo cô đàn khúc “Phá Trận Tử” sao? Sao còn chưa đàn?” Không biết Hồi Tuyết đã tới sau lưng nàng lúc nào, lạnh lùng cấtgiọng nói.
Hoa Trứ Vũ cả kinh, sao nàng có thể quên mất, mục đích Tiêu Dận cho nànglên tường thành? Nàng vẫn là cầm kỹ của Tiêu Dận, hắn sai nàng lên tường thành là để đánh đàn, chứ không phải làm giám quân.
Mục đích Tiêu Dận mang nàng đến chiến trường chủ yếu là muốn học tập vị cônương bên người Doanh Sơ Tà, đánh đàn trên chiến trường, lấy việc này đả kích binh sĩ Nam Triều, nhất là Cô Nhi quân của Doanh Sơ Tà.
Chỉ là, Tiêu Dận tính sai rồi, nàng sẽ đàn, nhưng, kết không phải đả kíchmà là ủng hộ sĩ khí Nam Triều, trận này nàng nắm chắc rồi.
Hoa Trứ Vũ xoa xoa mồ hôi trong lòng bàn tay, quỳ gối ôm lấy đàn. Mười ngón tay thon đặt lên thân đàn, điều chỉnh âm sắc, trong lòng đã xác địnhphải đàn một khúc như thế nào.
Ngón tay ngọc khẽ gẩy, cây đàn run lên, giống như một tiếng thở dài. Cả mười ngón đều đàn, làn điệu nối tiếp nhau phát ra khỏi cầm huyền, tangthương, hào hùng mà bi thương, đó là những năm tháng đau khổ mà Cô Nhiquân từng trải qua bên nhau. Tiếng đàn dần dần đạt tới đỉnh cao, mườingón tay Hoa Trứ Vũ hòa vào như một, tiếng đàn mãnh liệt, phảng phấtbiết bao hào khí, xung phong liều chết.
Đây không phải “Phá Trận Tử”, đây là “Sát Phá Lang”.
Khúc nhạc này do chính nàng sáng tác, sau đó, lại dùng khúc nhạc này cho CôNhi quân. Chỉ là khúc nhạc này, nàng chưa bao giờ đàn trước mặt bọn họ,mà chỉ có Đan Hoằng, Hoa gia quân và Cô Nhi quân đã nghe qua không ítlần, người khác không biết, nhưng bọn họ nhất định sẽ biết.
Hoa Trứ Vũ ngưng trọng, nụ cười dần dần tràn ra ngoài khóe môi. Ánh nắngchuyển hướng về phía tường thành, rơi xuống đầu vai nàng, khiến thân ảnh nàng, đẹp mà xa cách.
Trong tiếng trống trận hỗn loạn, tiếng đàn rất nhỏ, nhưng cũng đủ để người ta nghe thấy. Thế chiến như nghịch chuyển trong nháy mắt, Cô Nhi quân vốnđang mỏi mệt, tựa như được rót thêm sức mạnh, càng chiến đấu càng dũngmãnh, thế lớn không thể chống đỡ.
Kế đó, Bắc quân liên tục bị đánh lui.
Bọn họ cảm thấy khó hiểu, không biết tại sao lại phát sinh biến hóa lớn như vậy!?
Trận chiến này, Bắc quân đã thua.
Một trận thua thì sẽ có lần hai, liên tiếp thua trận, hai ngày sau đó, quân Bắc Triều đã bị đẩy lùi khỏi biên cảnh Nam Triều, phải hạ trại ở địagiới Bắc Triều. Sau khi lùi về lãnh thổ Bắc Triều, giống như đã lập ramột phòng tuyến cuối cùng, quân Nam Triều khó có thể bức Bắc Triều vàosâu hơn nữa, chiến sự, lại lâm vào thế giằng co.
Đêm.
Khắp nơi là một màn im lặng, bên kia bờ rừng, thỉnh thoảng truyền đến tiếngchim kêu. Trong đêm, những tiếng động trở nên tịch mịch mà xa xôi.
Toàn bộ doanh trại đều đang ngủ, nhưng Hoa Trứ Vũ không ngủ. Nàng đang chờ,nếu nàng đoán không sai, tối nay sẽ có người nghĩ cách đến cứu nàng. Từsau khi đàn khúc “Sát Phá Lang” kia, người khác không biết, nhưng nhấtđịnh phụ thân sẽ biết người đánh đàn đó chính là nàng.
Canh bốn, bên ngoài hồng trại vang lên một âm thanh rất khẽ, Hoa Trứ Vũ cảnh giác đứng dậy, bình tĩnh nhìn chằm chằm về phía cửa. Một bóng người,như làn khói nhẹ nhàng tiến vào.
“Ai?” Hoa Trứ Vũ lạnh giọng hỏi.
“Người đánh đàn hôm đó là cô sao?” Người mới tới cúi đầu hỏi, trong giọng nóimang theo một tia nghi hoặc. Trong bóng tối, một đôi tinh quang nhìnchằm chằm vào nàng.
Hoa Trứ Vũ dựa vào giọng nói nhận ra người mới tới là Bình Lão Đại. BìnhLão Đại là người thận trọng nhất, phái hắn đến cứu nàng, đúng là khôngcòn lựa chọn nào tốt hơn. Dựa vào câu hỏi của hắn, nàng biết phụ thânvẫn chưa đem thân thế của nàng nói ra ngoài.
Hoa Trứ Vũ thấp giọng nói: “Không sai, chính là ta!”
Bình Lão Đại nắm lấy cổ tay Hoa Trứ Vũ, trầm giọng nói: “Mời cô nương nhanh chóng theo ta!”
Hai người vội vã rời khỏi hồng trại, sau khi tránh thoát mấy đội binh sĩ tuần tra, mới an toàn chạy thoát ra bên ngoài.
Sao trời mênh mông, có một dòng sông lớn chảy qua vùng đất hoang vắng.
Bình Lão Đại huýt một tiếng, có hai con tuấn mã nằm trong bụi rậm dựng lôngbờm, đứng lên. Hoa Trứ Vũ và Bình Lão Đại xoay người trèo lên ngựa, vộivã chạy đi trong màn đêm.
Bầu trời đêm thấp như vậy, những chấm sao nhỏ giống như ánh đèn treo phíachân trời xa xa, thỉnh thoảng vọng lại tiếng nước chảy cuồng dã, dướiánh trăng phát ra ánh sáng lành lạnh. Tuấn mã phi nước đại, phóng qua bờ lạch bên kia.
“Rừng rậm đằng trước có binh sĩ Sát Phá Lang mai phục, chỉ cần đến chỗ đó, chúng ta sẽ an toàn.” Bình Lão Đại cúi đầu nói.
Nhưng, bọn họ lại rất khó chạy được đến khu rừng rậm kia.
Phía sau nàng, có tiếng binh mã đuổi theo, nghe tiếng động không phải một người, mà là rất nhiều người.
“Giá!” Hoa Trứ Vũ hô lớn, con ngựa dưới thân hình như cũng biết sắp có nguyhiểm, liều mạng tung vó, chạy như điên về phía trước.
Tiếng vó ngựa phía sau càng lúc càng gần, mấy chục con khoái mã vọt tới, cómột con ngựa dẫn trước, chạy cực nhanh. Chỉ một lát sau đã tới rất gầnHoa Trứ Vũ.
Mười trượng!
Năm trượng!
Một trượng!
……
Rất nhanh, khoảng cách của con ngựa đó với Hoa Trứ Vũ chỉ bằng một thânngựa, người đó nằm úp sấp xuống, áo choàng màu đen tung bay, kết hợp với ngựa thành một dòng chảy xinh đẹp. Trong đêm tối, đôi mắt tím phát raánh sáng nguy hiểm, mang khí thế áp bức của một cơn giông tố.
Là Tiêu Dận, thái tử Bắc Triều tự mình đuổi theo, một cầm kỹ nhỏ bé như nàng cũng được coi trọng thật đấy!
Có mấy con ngựa vây đánh Bình Lão Đại, còn hai người khác vây nàng lại,Hoa Trứ Vũ nhận ra, hai người kia, là thân vệ dưới trướng Tiêu Dận,Khinh Vân và Tế Nguyệt. Nghe Hồi Tuyết nói qua, hai người kia một ngườitừng đánh giáp lá cà với gấu đen, một người bắn chết mãnh hổ, đều làdũng sĩ Bắc Triều.
Cô Nhi quân tiếp ứng ở rừng rậm phía trước đã nghe thấy động tĩnh, giụcngựa chạy tới. Chỉ là, Tiêu Dận đã đuổi tới đây, bọn họ có thể an toànthoát thân sao?
Đúng lúc này, Khinh Vân đứng bên bắt lấy bả vai nàng. Nhưng nhanh như chớp,Hoa Trứ Vũ đột ngột nghiêng người về một bên, tay vẫn nắm chặt dây cương như trước, dùng một chút lực, cúi đầu quay đầu ngựa về bên trái, ngườivà ngựa gần như dán chặt vào nhau, lại bay lên. Bởi vì lực đạo quá mạnh, mái tóc dài sau lưng tạo thành một đường cong xinh đẹp, giống hồ lychín đuôi nơi thảo nguyên, mị hoặc mà xinh đẹp.
Bóng dáng xinh đẹp như vậy, thuần thục cưỡi ngựa trốn chạy, còn né tránhđược Khinh Vân, khiến binh sĩ Bắc Triều không thể không nhìn nàng vớicặp mắt khác xưa.
Tế Nguyệt nhìn thấy nàng né được, trong mắt hiện lên một tia kinh dị, hắnnhanh chóng xông tới, mắt thấy sẽ tới trước ngựa Hoa Trứ Vũ, chặn đườngnàng lại.
Hoa Trứ Vũ nheo mắt lại, đặt tay lên miệng huýt một tiếng, phát ra tiếngđộng sắc bén, Tế Nguyệt theo bản năng ghìm ngựa lại. Cũng trong nháy mắt đó, Hoa Trứ Vũ đã nhanh chóng lướt qua mặt hắn.
Khoảng cách lại kéo ra xa.
Hoa Trứ Vũ thúc ngựa, mắt thấy sẽ nhập vào trong đội ngũ ứng cứu, bỗngnhiên, tuấn mã dưới thân hí lên một tiếng dài, cả thân căng cứng, sau đó đau khổ ngã xuống đồng cỏ. Đồng thời, bả vai Hoa Trứ Vũ cảm thấy đaunhói, một mũi tên đã ghim vào vai phải nàng.
Trong nháy mắt ngã xuống bụi cỏ, nàng nhìn thấy phía trên con ngựa đen, TiêuDận vẫn còn đang duy trì tư thế kéo cung, chiếc áo khoác viền vàng giống như cờ xí tung bay trong làn gió đêm.