Tinh kỳ rợp trời, kèn lệnh cao vút.
Ánh sáng mặt trời có chói mắt thế nào đi chăng nữa, sáng ngời thế nào đichăng nữa cũng không xua đi được sát khí xơ xác tiêu điều kia. Gió xuyên qua giữa hai đạo quân cũng chẳng thổi tan được bầu không khí chiếntranh u ám.
Hoa Trứ Vũ từ trên cổng thành nhìn xuống, trước mắt có chi chít những người đội mũ sắt ngẩng cao đầu, cùng với ngàn vạn binh khí tỏa ra ánh sánglạnh lẽo bức người.
Binh mã Bắc Triều ở ngay trước mặt, Tiêu Dận ngồi thẳng trên ngựa, áo choàng thêu thêu kim long tùy ý bay trong không trung. Cờ xí nằm ngaytrên đỉnh đầu hắn, mỗi khi có gió thổi đến, sẽ lộ ra biểu tượng uy mãnhcủa Bắc Triều — Hải Đông Thanh.
Đối diện Tiêu Dận, là cờ xí Nam Triều bay phần phật trong gió, trên cờ thêu một chữ “Hoa” màu đen rất lớn. Bên dưới cờ là Bình Tây hầu Hoa Mục —phụ thân của Hoa Trứ Vũ.
Không biết tiếng kèn đã ngừng lại từ khi nào, vạn người đang giằng co trên chiến trường, lại yên tĩnh giống như mộ phần.
Chiến tranh, đang hết sức căng thẳng.
Mà lý do có trận chiến này, là vì nàng — Hoa Trứ Vũ.
Có câu hồng nhan họa thủy, tiền triều từng có hai nước đánh nhau vì tranhđoạt một người phụ nữ. Tuy nàng chính là lý do gây ra trận chiến này,nhưng hoàn toàn không phải vì tranh đoạt nàng.
Nam Triều vứt bỏ nàng, mà Bắc Triều cũng không muốn có nàng.
Trận chiến này, thật ra không có quan hệ gì với nàng, nàng là cái cớ để thỏa mãn dã tâm của những người cầm quyền. Khiến nàng trở thành tội nhânthiên cổ trong miệng lưỡi thiên hạ.
Giờ phút này, nàng rất muốn xông lên ngăn cuộc chiến này, nhưng trong lòngnàng cũng rõ, cho dù nàng nói mình chính là công chúa hòa thân, nàngkhông hề chết, thì trận chiến này vẫn sẽ xảy ra.
Bắc Triều đã mở màn bằng cách chiếm Mặc thành của Nam Triều, giết chết vôsố binh sĩ Nam Triều. Trận chiến đó, giống như mũi tên đã kéo lên dâycung, không thể không bắn.
Nàng đứng bất động trên tường thành, ánh mắt trong suốt lướt qua đại quânBắc Triều, đặt lên trên người phụ thân. Vốn phụ thân sẽ dẫn quân lênphía Bắc, áp sát đại quân tấn công Bắc Triều. Không ngờ lại trở thànhviệc đoạt lại Mặc thành bảo vệ Nam Triều.
Khoảng cách hơi xa, không thấy rõ vẻ mặt của phụ thân, nhưng dáng người ngồitrên lưng ngựa, có phần còng xuống. Mấy ngày nay, không biết phụ thânsống như thế nào. Tuy nói phụ thân ngu trung đối với Nam Triều, nhưngcũng không phải hạng người hữu dũng vô mưu. Viêm Đế lật lọng ý chỉ, chắc đã khiến ông đau lòng vô cùng.
Tuy ông vẫn trung thành với Nam Triều. Nhưng chỉ e trong lòng, đã có vài phần nguội lạnh.
Lúc này, sự tức giận của phụ thân, toàn bộ được trút lên quân Bắc Triều.Nhất định ông sẽ nghĩ, đội ngũ hòa thân bị ám sát, là do người Bắc Triều làm. Cho dù không phải là người Bắc Triều làm, người Bắc Triều khôngbảo vệ tốt cho nàng, cũng là tội lớn.
Quả nhiên, trong quân Nam Triều không biết đã có ai hô lên một câu: Báo thù cho tiểu thư! Lập tức, những tiếng kêu la vang lên liên tiếp, còn vangdội hơn so với tiếng kèn khi nãy.
Những lời kêu gọi này, đúng là phát ra từ phía binh sĩ Hoa gia.
Hoa Trứ Vũ nhắm mắt, lông mi rung động, rồi lại mở ra, đôi mắt trong như dòng nước mùa thu, hiện lên một tia sắc bén.
Viêm Đế, quả nhiên kế hoạch của ông ta đã thành công.
Cái chết của nàng, không chỉ kích động đến phụ thân, mà còn kích động lòng căm phẫn của toàn bộ quân Hoa gia.
“Tiêu Dận, tiểu nữ gặp nạn ở Bắc Triều, lúc này, bản hầu mong được lĩnh giáocao chiêu của Thái Tử điện hạ.” Bình Tây hầu Hoa Mục ngồi trên ngựa lạnh lùng nói.
“Hầu gia, để thuộc hạ đi, mối thù của tiểu thư, tính cả Doanh thiếu chủ,thuộc hạ muốn đòi lại tất cả.” Một viên tướng chạy ra khỏi hàng ngũ NamTriều, hắn mặc áo giáp màu đen, trong tay là một thanh loan đao rất dài. Hắn vẫn còn trẻ, lông mày lưỡi mác, có vài phần tuấn tú. Chỉ là, trongmắt lại hàm chứa một tia buồn giận, giống như đã lâu rồi không thể giảiphóng.
Loan đao trong tay hắn quét ngang qua, xông về phía Tiêu Dận.
Là Khang Lão Tam!
Hoa Trứ Vũ nheo mắt nhìn về phía quân Hoa gia. Nàng nhìn thấy những bóng dáng quen thuộc, tất cả bọn họ đều đã tới đây.
Nàng phải làm thế nào để nói cho bọn họ biết, nàng vẫn còn sống và đang ởtrong tay địch? Lúc này, nàng nhất định phải rời khỏi Bắc Triều, rờikhỏi Tiêu Dận.
Trương Tích giục ngựa tiến lên, thay Tiêu Dận nghênh đón Khang Lão Tam, cườilạnh nói: “Ngươi còn chưa xứng giao thủ với điện hạ chúng ta, TrươngTích ta tới tiếp chiêu với ngươi.”
Tính của Khang Lão Tam vốn có phần nóng nảy, lúc này vừa nghe thấy đối thủlà Trương Tích, liền trừng lớn hai mắt, xông vào giáp cùng một chỗ vớiTrương Tích. Thế đao chém ra, vừa sắc bén lại vừa độc ác.
Nhất thời, cả hai quân đánh giáp lá cà, vang vọng tiếng chém giết.
Máu tươi, đao ảnh, kiếm quang, tiếng kèn, tiếng gào thét……
Đây chính là chiến tranh.
Tàn khốc, thê thảm, bi tráng…… khiến người ta không nỡ nhìn.
Nhưng vào lúc này, trong tầm mắt Hoa Trứ Vũ xuất hiện một bóng người. Bóngngười kia đứng trên đỉnh dốc nằm giữa hai quân, sự xuất hiện của hắngiống như một nét xuân ý xuất hiện giữa bầu trời âm u nặng nề, còn cóphần nhẹ nhàng. Giống như một làn gió nhỏ mờ mịt thổi vào giữa ngày hènóng bức, có một chút mát mẻ.
Đó là một công tử, một công tử trẻ tuổi mặc áo trắng.
Khoảng cách hơi xa, Hoa Trứ Vũ không thể thấy rõ dung mạo của hắn, sở dĩ nàng chú ý tới hắn, là vì bộ quần áo trên người hắn.
Dù là binh sĩ Bắc Triều hay Nam Triều, ở trên chiến trường, đều mặc khôigiáp, nặng nề cứng rắn. Mà người này, lại mặc quần áo màu trắng, rộngthùng thình, tà áo bay bay trong gió, giống như một đóa mây trắng tự tại trên bầu trời.
Ánh nắng bao phủ lên người hắn, khiến cho hắn thoạt nhìn qua như thực như ảo, như sương lại như khói.
Hắn dường như không hợp với cảnh chém giết trên chiến trường, lại giống như trời sinh phải đứng ở nơi đó, nhìn xuống mọi sự hỗn loạn này.
“Người kia, chính là giám quân Nam Triều?” Trên tường thành có binh sĩ nói.
“Không sai, hắn chính là giám quân Nam Triều!” Một binh sĩ khác đáp.
Giám quân?
Hoa Trứ Vũ nghiêm mặt lại, quả nhiên, lão hoàng đế sớm đã không còn tín nhiệm phụ thân, còn phái giám quân tới.
Nhưng giám quân này là người phương nào?