*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không chuẩn cái gì?
Trang Uyển không nghe rõ.
Dận Chân nhão nhão dính dính dông dài từ lỗ tai rót vào lại rót ra ngoài, khoái cảm quen thuộc thiêu đến đầu óc nàng phảng phất biến thành hồ bùn nhão, trước ngực nam nhân lôi kéo hai đỉnh hồng nhuận sẽ không chịu nhả ra, nàng bị hút mà nửa người đều hư không. Lúc Hoằng An đói bụng, cũng sẽ đi lần mò vạt áo nàng hướng bên trong ngậm lấy, động tác của nam nhân này so với tiểu hài tử kia không có khác biệt, lại mang đến xúc cảm hoàn toàn bất đồng. Chỉ là vài cái liếm mút, Trang Uyển vỗ về cổ nam nhân ngắn ngủi mà thở khí, hai chân đan chặt hết sức chỉ cảm thấy bắp đùi lại là một mảnh ướt át, bên tai tức khắc nóng lên.
Nam nhân như lang tựa hổ liền muốn, như thế nào liền nàng cũng......
Trước ngực bị hút thật mạnh, Trang Uyển đột nhiên bị đau đớn lôi kéo tinh thần trở lại, liền thấy nam nhân ở bên cạnh nàng khởi động cánh tay, mắt sâu không thấy đáy nhìn nàng.
"Nghĩ cái gì?"
Trang Uyển bỏ qua một bên ánh mắt, lung tung nghĩ lí do.
"Người nói...... Giang Nam đưa tới lụa phường thêu cẩm tú muốn hiếu kính ngạch nương, thiếp thân nhìn lụa kia màu sắc dày đặc nhưng hoa văn tinh tế lại quá lão khí, đích thực thích hợp với ngạch nương......"
Dận Chân tự giác thật vất vả mới cùng tiểu phúc tấn nhà mình tình đầu ý hợp. Hai người gần đây thường có chung suy nghĩ và quan điểm. Hiện tại thê tử sau sinh thân thể mềm như bông, tròn trịa đầy đặn chiếm cứ lý trí nam nhân. Thật vất vả mới đem nhi tử ném ra ngoài, vậy mà nữ nhân này lại suy nghĩ đâu đâu, còn muốn chạy đi tìm ngạch nương?!
Trong lòng buồn cười lại kiêm thêm một cổ hỏa khí, tay liền hướng bên trong tiết khố, lướt qua bụng nhỏ khinh phiêu mà sờ qua bộ phận nhạy cảm... Trang Uyển đột nhiên không kịp phòng ngừa khi ngón tay xâm nhập giữa hai chân lại hướng bên trong trên dưới xoa nắn.
"...... Thích hợp ngạch nương, nha! ——"
Đánh lén thành công, Dận Chân một đôi mắt thâm thúy hơi hơi nheo lại, vượt qua lớp rừng cây thưa thớt bên ngoài, ngón tay dùng một chút lực, đẩy ra bối thịt ướt át nhắm chặt, đắc ý mà đùa bỡn dâm dịch đang chảy ra.. Ngón tay liền xoa hàm ở bên trong hạt đậu nho nhỏ.
"Ngạch nương làm sao vậy?"
Trang Uyển đỏ mặt, liền muốn lật thân mình, đi bắt lấy tay xấu xa củ nam nhân.
"Tứ gia... người như thế nào......"
Dận Chân nơi nào sẽ cho nàng có cơ hội, thân mình nghiêng về phía trước, liền ngăn chặn động tác nàng muốn giãy giụa, ngón tay thon dài bắt đầu trước sau không nhẹ không nặng mà ma xát viên đậu đỏ, nhìn nữ nhân dưới thân - bộ ngực sữa nửa lộ như mây của tiểu phúc tấn.
"Uyển Uyển...... Tiếp tục nói......"
Trang Uyển như thế nào chịu y. Mẫn cảm liền bị nam nhân chạm đến như thế, mật huyệt không tự giác mà chảy ra càng nhiều thủy dịch, bắp đùi gắt gao mà muốn khép kín rồi lại bị Dận Chân khuynh đảo ép mở ra...
Nàng cắn cắn môi dưới, ủy khuất mà nhìn nam nhân, cầm lòng không đậu mà lộ ra biểu tình khẩn thiết.
"Tứ gia...... Đừng......"
Dận Chân thích nhất là xem bộ dạng Trang Uyển bị mình chinh phục, ánh mắt hắn ánh nóng bỏng mà nhìn nàng, tốc độ trên tay lập tức nhanh hơn, tay ấn vào hạt đậu cũng dùng sức, tiểu hạch bị ngón tay xoa nắn đến chột dạ, không ngừng bị xoa đến hoa khẩu tràn lan bọt biển nhức mỏi lại mang theo kích thích, khiến eo Trang Uyển làm sao cũng không đứng dậy. Nàng khó khăn mà muốn ma xát hai chân nhưng vô luận chống cự, đều không thể ngăn lại hàn vi ác liệt của nam nhân.
" Tứ Gia...... Không cần...... Gia......"
Trang Uyển chỉ cảm thấy hạ thân lên men, chân tâm phát ngứa, eo lưng khó nhịn mà đong đưa, lại vẫn như cũ tránh thoát không khỏi tay nam nhân. Thân thể cầm lòng không đậu mà nâng lên, bắt lấy cánh tay Dận Chân; hai chân thon dài dạng ra thẳng tắp nhỏ vụn run rẩy; hốc mắt sớm đã một mảnh ướt át, mờ mịt nước mắt run run rẩy rẩy mà chảy xuống gương mặt, Dận Chân nhìn đến giật mình, cúi đầu hôn lên...