Thời điểm trước khi đi, Trang Uyển rốt cuộc được thấy Thập tứ a ca một mặt. Lại là hắn muốn đến xem Hoằng An, choai choai hài tử mang theo ý cười sang sảng, bế Hoằng An nâng lên cao, Hoằng An cũng không sợ, mắt đen lúng liếng tò mò mà nhìn thúc thúc trrước mặt, cái miệng nhỏ ô ô ô mà kêu, ngón tay như ngó sen bắt lấy tay áo Thập tứ a ca không buông, cuối cùng còn muốn hướng trên thúc thúc gặm.
Dận Trinh ôm Hoằng An trong lòng ngực dạo qua một vòng, hướng đến gương đồng bên cạnh xem xét liếc mắt một cái, tức khắc kỉ kỉ oa oa mà kêu lên..
"Chẳng trách đệ thấy tiểu tử này quen mắt, Tứ ca huynh nhìn xem đứa nhỏ này có phải rất giống đệ không?!
Trang Uyển phốc mà cười khẽ ra tiếng, vẫn luôn nhìn Dận Chân tức khắc mặt lại đen một khuôn, muốn huấn người lại bởi vì nhiều năm tĩnh dưỡng tính tình khụ một tiếng, chỉ ra tay xách cổ áo Dận Trinh kéo ra bên ngoài.
" Ta coi như đệ hôm nay mệt mỏi đầu óc không thanh tỉnh! Nhanh hồi cung đi!"
Hoằng An vẫn mở to đen lúng liếng nhìn khắp nơi, Trang Uyển đem con bế lên trái phải đánh giá gương mặt bầu bĩnh, so với bộ dáng Dận Chân rồi Dận Trinh thế nhưng thật đúng là thiên về Thập tứ đệ nhiều hơn.
Trang Uyển kinh ngạc, hỏi Trúc Tương.
"Chẳng lẽ là Thập tứ đệ nói đúng?"
Mới từ bên ngoài sải bước tiến vào Dận Chân nghe vậy mặt đều xanh, Trúc Tương đứng ở một bên há miệng thở dốc, còn không có đến nhắc nhở chủ tử nhà mình, bên tai chỉ thoáng truyền đến thanh âm Tứ bối lặc.
"Tất cả lui xuống!"
Trang Uyển nào nghĩ Dận Chân sẽ trở về nhanh như vậy, đầu óc còn đang suy nghĩ như thế nào đem này đoạn sự tình này tránh đi, liền thấy Tô Bồi Thịnh lôi kéo Trúc Tương đi ra ngoài.
Người vừa mới rời khỏi một lần cửa nam nhân liền một phen ôm chầm lấy Trang Uyển muốn né tránh. Hô hấp nóng hầm hập phả vào vành tai nàng, bàn tay to trượt xuống đi cởi bỏ quần áo.
"Hoằng An giống Thập tứ đệ? Hửm?"
Trang Uyển đưa tay bắt lấy tay Dận Chân, nhìn bộ dáng nam nhân ấu trĩ mặt mày mỉm cười cố ý nói.
"Rốt cuộc vừa rồi thấy... Hoằng An thật sự......"
Dận Chân không có cho nàng lại tiếp tục có cơ hội nói bậy, ban ngày liền nghĩ muốn ôm nữ nhân này cào trong ngực, bàn tay đã sớm ngựa quen đường cũ mà theo quần áo sớm được cởi kia sờ soạng đi vào, hai luồng mềm mại mạnh mẽ nắn vài cái, sau đó nhéo một bên đỉnh hồng anh.
"Thật cái gì?"
"Đừng...... Đừng......"
Hô hấp nóng hầm hập thổi bên tai nàng nóng lên, cố tình tay kia cũng ác liệt mà khẩn không quá vài cái liền làm cho hô hấp Trang Uyển trở nên gấp gáp.
"Ngày mai còn muốn vào cung thỉnh an ngạch nương, còn lễ tiết..."
" cứ để cho Tô Bồi Thịnh."
Nhã ra đoàn thịt mềm trước ngực Trang Uyển, Dận Chân hàm hàm hồ hồ nói, cự vật dưới thân ngạnh ngạnh mà chọc chọc chân nàng.
"Ngoan.. Uyển Uyển, ban ngày không cần nghĩ đâu? Đã ướt?"
Dận Chân không biết xấu hổ nói ra lời dâm mị khiến Trang Uyển mặt đỏ ửng, duỗi tay muốn đi che miệng nam nhân lại bị hắn thuận thế đè ép trên giường nệm. Áo khoác bị nam nhân lột ra, lộ ra bên trong áo yếm thủy ngân bao bọc bộ ngực đầy đặn theo hô hấp hơi hơi phập phồng.
Từ sau. khi sinh hài tử, thân mình Trang Uyển lại mượt mà thêm một vòng, nàng vốn chính là khung xương nhỏ, có chút thịt nhưng thật ra xúc cảm càng tốt. Bởi vì nơi này không thường uy hài tử, nhưng nàng lại sớm uống dược thảo nên đôi tuyết nhũ càng thêm lớn.. Trước kia mặc áo yếm đều ái ngại phình phình mà băng mặt liêu, theo tư thế nằm của nàng, từ chỗ vai yếm lộ ra một chút thịt mềm trắng nõn. Nam nhân nhìn đến đỏ mắt, một phen kéo ra trở ngại, ngực sữa tức khắc nhảy lộ ra, mị hoặc với đỉnh anh đào đỏ hồng bắt mắt. Bị Dận Chân say mê ngậm lấy... Ngực bị kích thích
Ngực bị kích thích làm Trang Uyển cầm lòng không đậu mà hừ nhẹ ra tiếng, nàng theo bản năng mà ưỡn ngực, muốn đẩy đầu của hắn, lại tựa hồ ôm cổ hắn không chịu buông tay.
"Tứ gia...... Gia......"
"Nghe nói nàng lúc trước còn nói muốn đích thân uy cho Hoằng An? "
Nam nhân thấp thấp thanh âm giống như xuân dược, ăn mòn màng nhĩ nàng, bí mật mang theo hương vị bồ kết trên người khiến ngực nàng nóng lên.
"Chỗ này là của ta Không chuẩn cho tiểu tử kia....."