Chương 99: Bọn họ nào có động tới được cậu!
Sau buổi tiệc, còn có rất nhiều việc phải điều chỉnh. Bối Lạc Lạc cũng dần phải thích nghi với cuộc sống mới ở Ngọc Gia. Mấy ngày ngắn ngủi, Bối Lạc Lạc cơ bản cũng hiểu được về những người ở trong Ngọc Gia.
Cuộc sống ở nơi thế gia này, hình như còn phức tạp hơn cuộc sống lúc trước của cô.
Cuối tuần, cô cùng Mỹ Tiểu Yên có hẹn nên sáng sớm đã chuẩn bị để ra ngoài. Mấy hôm này vẫn luôn ở trong Ngọc Gia không đi đâu, thật sự là chán đến sắp chết luôn rồi.
Bối Lạc Lạc đi xuống lầu, không nghĩ tới lại chạm mặt với Ngọc Tranh. Bối Lạc Lạc vốn không định nói câu nào với những người không cần thiết. Cái quan hệ xã giao gì đó, cô cơ bản là không có để ý tới. Cũng không biết hôm nay Ngọc Tranh đến nhà chính Ngọc Gia làm gì, dù sao cũng chẳng liên quan tới cô lắm.
Bối Lạc Lạc định lướt qua như thế nhưng Ngọc Tranh lại đột ngột tiến tới chắn trước mặt cô, trong ánh mắt đều là địch ý với cô.
Bối Lạc Lạc nghiêng đầu hỏi: “Ngọc Tranh, cô có chuyện gì muốn nói với tôi sao?”
Cô đưa mắt nhìn qua đồng hồ. Sáng nay dậy hơi trễ, hiện tại có chút quá giờ nên không muốn để Mỹ Tiểu Yên đợi lâu.
“Bối Lạc Lạc, tôi cảnh cáo cô, tốt nhất đừng tranh Bách Hoàng An với tôi.”
Bối Lạc Lạc cười khẩy. Hoá ra lại là vì cái tên Bách Hoàng An đó mà tới làm phiền cô à? Cũng không nhìn ra cái tên đó rốt cuộc là tốt ở chỗ nào mà có thể thu hút được người khác như vậy. Là do mắt nhìn của cô không tốt hay là mắt nhìn của mấy người này có vấn đề? Nhưng nếu thật sự hắn ta tốt vậy thì cô thà mắt mình không nhìn thấy còn tốt hơn. Đỡ mắc công nhìn thấy còn mệt tâm thêm.
Nhưng mà cái cô Ngọc Tranh này cũng không hiểu là nghĩ cái gì. Thích Bách Hoàng An thì đi mà tìm anh ta, tới đây tìm cô làm gì chứ?
Bối Lạc Lạc nhướn mày, cười một cái đầy ngụ ý. Cô tiến tới một bước, lấn át Ngọc Tranh lùi về sau một bước.
“Tôi thật sự không hiểu, con mắt nào của cô nhìn thấy tôi tranh Bách Hoàng An với cô vậy chứ?”
Ngọc Tranh bị thua khí thế của cô, lại thẹn quá hoá giận mà cáu gắt: “Bối Lạc Lạc, cô đừng tưởng tôi không biết. Còn không phải là cô tới tìm ông để thúc đẩy hôn sự hay sao? Cô còn mạnh miệng thanh cao cái gì chứ?”
Lời này của Ngọc Tranh thật sự khiến Bối Lạc Lạc phải nhịn cười đến tức ruột. Trên đời này không ngờ còn có nhiều người dùng IQ để suy diễn những thứ không đâu thế này. Trong khi cô còn đang nghĩ làm sao để tránh Bách Hoàng An càng xa càng tốt thì không hiểu Ngọc Tranh lại suy diễn thế nào mà ra được cái tình huống cẩu huyết như vậy.
Bối Lạc Lạc lắc đầu ngao ngán.
“Ngọc Tranh, khuyên cô bớt ảo tưởng lại. Chất xám là dùng vào chuyện có ích. Còn nữa, tôi nói lần cuối. Bách Hoàng An đó tôi không rảnh để tranh với cô, cô nếu thích thì quản anh ta cho tốt. Bớt để anh ta chạy tới chỗ tôi làm phiền, tôi không rảnh chơi với mấy người.”
Nói xong liền kiêu ngạo rời đi. Ngọc Tranh tức điên người lại không nói được câu nào.
Bối Lạc Lạc thở dài một hơi. Ngọc Tranh rồi cả Bách Hoàng An, là những rắc rối không nên dây vào. Không phải vì sợ mà là càng bớt chuyện thì càng tốt. Hiện tại cô còn rất nhiều chuyện phải làm, không muốn lại ở Ngọc Gia phát sinh thêm rắc rối.
Sau khi rời khỏi Ngọc Gia thì bắt xe đi đến chỗ hẹn. Mỹ Tiểu Yên ngồi trong quán cafe chờ đến mòn mỏi, vừa nhìn thấy Bối Lạc Lạc đi tới thì đã bĩu môi.
“Mình còn tưởng cậu để mình leo cây.”
Bối Lạc Lạc cười rạng rỡ đi tới, ngồi xuống đối diện Mỹ Tiểu Yên.
“Còn không phải có một mối phiền phức không biết từ đâu chui ra chắn đường mình sao. Xin lỗi nhé, vốn dĩ chuẩn bị xong từ rất sớm mà lại để cậu chờ lâu như thế.”
“Phiền phức gì thế? Không phải vừa mới nhận lại người thân sao, phiền phức ở đâu chui ra thế?”
Bối Lạc Lạc thở dài, kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Mỹ Tiểu Yên nghe. Dù gì hai người cũng là bạn thân, những chuyện thế này cũng không cần thiết phải giấu giếm, nói ra ngược lại càng dễ chịu hơn.
Mỹ Tiểu Yên sau khi nghe xong chuyện thì tức giận đập bàn: “Hai cái người đó, trong đầu chứa nước nuôi cá thôi đấy à? Cậu mau nói mình biết hai người đó ở đâu, mình đi xử đẹp cho cậu.”
Biết ngay sau khi kể ra thì Mỹ Tiểu Yên sẽ có cái hành động này. Tính tình cô ấy trước nay vẫn luôn như thế, nóng nảy mau lẹ. Nhưng mà những hành động của cô ấy đều xuất phát từ tấm lòng thật, không hề có chút giả dối.
Cũng vì điểm này mà Bối Lạc Lạc cùng cô ấy chơi với nhau rất thân, còn thân hơn cả chị em ruột thịt nữa.
Bối Lạc Lạc cười, nắm lấy tay Tiểu Yên.
“Được rồi, những người đó không xứng để cậu động tay đâu. Mình không quan tâm họ là được chứ gì. Mà nếu họ thật sự muốn động đến mình, cậu nghĩ mình sẽ để yên hay sao?”
Mỹ Tiểu Yên cười khoái chí, vỗ vai Bối Lạc Lạc: “Đúng đúng, cậu là ai cơ chứ? Bọn họ nào có động tới được cậu!”
Bối Lạc Lạc cười. Đúng là Mỹ Tiểu Yên vẫn hiểu cô nhất.