Bối Lạc Lạc đi dọc hành lang, tâm trạng sau khi cảnh cáo Bách Hoàng An kia thật sự vui vẻ muôn phần.
Phía trước vang lên tiếng giày da, một bóng người quen thuộc xuất hiện trước mắt. Bối Lạc Lạc dừng bước chân, nét tươi cười thoáng chốc liền bị dập tắt.
“Bối Lạc Lạc tiểu thư, lâu lắm không gặp.”
Từ Lục Ngạn bước đến trước mặt cô, tông giọng trầm vẫn quen thuộc như vậy. Cảm giác trong tim nhói lên một cái. Từ lần tạm biệt lần trước cho đến giờ vẫn chưa thực sự chạm mặt nhau một cách chính thức giống thế này. Nếu có, cũng chỉ là lướt qua nhau, chưa từng dừng lại nói một câu nào với đối phương.
Đứng trước người đàn ông này, Bối Lạc Lạc phải thừa nhận bản thân lại trở nên yếu kém đến đáng thương. Cô không thể nhìn thấu được bên trong anh đang suy nghĩ cái gì, mà hình như anh lại có thể nhìn thấy rõ tất cả những gì cô đang suy nghĩ. Sự tự tin lớn lao của cô cũng không có ý nghĩa khi đứng trước mặt người đàn ông này.
Bối Lạc Lạc tự hỏi, một người giống như Từ Lục Ngạn, ai sẽ có thể làm anh ta run sợ được cơ chứ?
Nhưng những chuyện đó hiện tại đều không quan trọng nữa, giờ đây giữa hai người cũng không còn gì nữa rồi. Bối Lạc Lạc không phải kiểu người thích dây dưa vô ích, cái gì đã qua thì sẽ không nhắc lại.
Hiện tại, dùng thân phận ở trên vị thế để cúi đầu một cái chào hỏi, sau đó liền muốn rời đi, không có ý định nói thêm với anh câu nào.
Từ Lục Ngạn đột ngột nắm lấy tay Bối Lạc Lạc, ngăn không cho cô đi.
Bối Lạc Lạc quay lại nhìn anh, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn mà hỏi: “Từ thiếu gia, không biết anh có chuyện gì quan trọng?”
Từ Lục Ngạn thất thần khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng đó của Bối Lạc Lạc. Đến tìm gặp cô là ý nghĩ nhất thời, chào hỏi cô, muốn cùng cô nói hai ba câu cũng là ý nghĩ nhất thời. Chính anh cũng không biết bản thân vì sao lại như thế, không thể giải thích được.
Gặp được cô rồi, chào hỏi rồi lại không biết phải nói gì. Hơn tháng không gặp, Bối Lạc Lạc vẫn là dáng vẻ xinh đẹp rung động lòng người đó. Nhìn cô thế này, có vẻ đang sống rất tốt. Anh có rất nhiều điều muốn hỏi cô, nhưng đến khi đứng trước mặt rồi một lời cũng không nói ra được.
Tốn tâm sức cuối cùng lại chỉ hỏi cô được một câu: “Em sống có tốt không?”
Bối Lạc Lạc nhíu mày. Người này đột ngột xuất hiện, lại đột ngột hỏi những câu hỏi như thế rốt cuộc là có ý gì.
Bối Lạc Lạc rút tay ra, lạnh lùng đáp: “Cảm ơn Từ thiếu đã quan tâm. Nhưng so với việc hứng thú đời tư của tôi, tôi cảm thấy sẽ tốt hơn nếu anh ở trong kia hưởng thụ buổi tiệc. Cảm ơn vì đã đến dự tiệc của Ngọc Gia ngày hôm nay, chúc Từ thiếu có một buổi tối vui vẻ. Tôi còn có việc, xin thất lễ.”
Hiện tại, cách nói và ngữ điệu của cô đều có phần dè chừng với anh. Cảm giác xa cách, ranh giới cũng được cô vạch ra rõ ràng. Bối Lạc Lạc chính là muốn Từ Lục Ngạn có thể đừng làm những chuyện vô ích giống như thế nữa, đối với anh hay là đối với cô đều không có ý nghĩa gì.
Vả lại, hiện tại Từ Lục Ngạn đã có vị hôn thê, Bối Lạc Lạc sợ nhất chính là những phiền phức không đâu lại tìm tới. Có thể né lúc nào thì nên né lúc đó.
Nói xong liền nhanh chóng rời đi, để lại một Từ Lục Ngạn vẫn còn chưa hoàn hồn.
Đối với Bối Lạc Lạc, hôm nay quả thật là một ngày hết sức mệt mỏi. Vừa phải chỉn chu để ra mắt, vừa phải đối phó với một Bách Hoàng An tâm cơ, lại còn cả Từ Lục Ngạn nữa. Những chuyện rắc rối sao cứ thi nhau tìm đến vậy không biết.
Bối Lạc Lạc lấy điện thoại từ trong túi ra, bấm số gọi cho Mỹ Tiểu Yên. Tiếng chuông chờ vang lên một hồi dài, sau đó mới có người nhấc máy.
“Lạc Lạc, cậu không phải đang ở buổi tiệc ra mắt gì gì đó sao? Sao lại nhớ đến mà gọi cho mình vậy?”
“Buổi tiệc gì đó thật sự quá nhàm chán. Đúng rồi, mình có vài chuyện muốn nhờ cậu.”
Bản thân Bối Lạc Lạc nhận lại người thân, hành động về sau cũng nên có tiết chế một chút, rất nhiều thứ không thể tự mình đi làm. Mỹ Tiểu Yên so với cô sẽ dễ dàng hành động hơn, Bối Lạc Lạc lần này muốn nhờ Tiểu Yên giúp đỡ mình tìm hiểu một vài chuyện quan trọng.
Bối Lạc Lạc nói sơ qua về tình hình cơ bản và những điều bản thân muốn nhờ vả cho Mỹ Tiểu Yên nghe. Tiểu Yên nghe xong liền gật gù đáp: “Được, chuyện cậu nhờ mình sẽ nhanh chóng đi tìm hiểu giúp cậu. Thời gian này, cậu cứ yên ổn trước đã, có gì cứ gọi cho mình.”
Nhờ vả Mỹ Tiểu Yên cũng khiến Bối Lạc Lạc có thể yên tâm hơn. Dẫu sao cũng là bạn thân, đồng đội tốt, năng lực làm việc của cô ấy cũng rất tốt, có thể yên tâm.
Bối Lạc Lạc nói xong chuyện với Mỹ Tiểu Yên, ngắt máy quay lại sảnh tiệc. Cô là nhân vật chính ngày hôm nay, không thể vắng mặt quá lâu được.
Lúc trở vào sảnh tiệc, Ngọc Phước Hải đang cùng một vài vị chào hỏi lẫn nhau. Nhìn thấy cô ông liền hỏi han quan tâm: “Con đi đâu nãy giờ ông tìm không thấy. Mau, qua đây chào hỏi mấy vị này đi.”
Cô tươi cười, đi tới gật đầu chào hỏi.
Bối Lạc Lạc đảo mắt tìm kiếm, không nhìn thấy Bách Hoàng An. Ban nãy cảnh cáo hắn, hy vọng có thể yên phận một chút, bằng không cô cũng không ngại trực tiếp phế bỏ hắn.