Ngọc Tranh hổ thẹn vì bị crush của mình từ chối bảo vệ. Khuôn mặt đỏ ửng xấu hổ, chớp mắt nhìn cô: "Hừ! Xem như hôm nay cô may mắn đó, tôi tạm tha cho cô."
Bối Lạc Lạc thản nhiên, có đôi chút buồn cười trước lời cảnh cáo của người nhút nhát: "Cần gì tha cho tôi, trực tiếp lên đi. Tôi đang chờ đây."
"Cô... cô... cô."
Đúng lúc anh hai của Ngọc Tranh đi đến, Ngọc Thụy sau khi xã hết 'nỗi buồn bên dưới' liền trở nên thoải mái vô cùng. Thái độ hống hách tựa như đứa em gái của mình, phải nói là anh em một giống y hệt nhau: "Tôi quay lại rồi đây."
Bối Lạc Lạc được dịp cợt nhả: "Ơ... tôi tưởng là anh chạy không kịp chứ."
"Mày..."
Ngọc Thụy tức giận, nhào đến muốn túm lấy tóc của cô. Mà hắn ta không biết muốn chạm vào một sợi tóc của cô tưởng dễ lắm ư? Bối Lạc Lạc giơ chân, một cước đạp thẳng vào hạ bộ của hắn khiến Ngọc Thụy gần như không trở tay kịp mà ngã ra đằng sau, bờ mông thành công tiếp đất. Hạ bộ đau đớn theo bản năng đưa tay ôm lấy, gào thét: "Đau... đau ... quá!"
Ngọc Tranh thấy anh bị hạ bệ nhanh như vậy, mặc kệ đang bị thương vẫn nhào đến chỗ cô để trả đũa giúp anh của mình. Chỉ tiếc là, hai anh em bị cô hạ gục trong vòng một nốt nhạc, cho dù cô đang mang thai thì sao, thân thủ vẫn không bị giảm bớt đáng kể. Cô cảm thấy còn mạnh mẽ hơn lúc trước gấp bội. Bối Lạc Lạc phủi tay, định quay bước rời đi nào ngờ Cảnh Sát tuần tra từ đâu xuất hiện thấy tình cảnh này liền áp giải cả ba về sở cảnh sát, Bách Hoàng An tỏ ra lo lắng cho cô cũng đi theo.
Vào đến đó Ngọc Tranh không ngừng càu nhàu đòi thả ra đến mức khiến cho mấy vị cảnh sát trực ban ở đó cũng phải thấy khó chịu. Cả ngày làm việc mệt mỏi còn gặp phải người như vậy.
Một vị cảnh sát bước ra, Bách Hoàng An thấy vậy liền đi đến nói: "Tôi có thể bảo lãnh cô ấy được không?"
Viên cảnh sát nhìn theo hướng ngón tay của Bách Hoàng An, ánh mắt từ tò mò đến ngạc nhiên: "Lại là cô sao?"
Bối Lạc Lạc nhận ra cậu ấy, đợt trước cô có đánh nhau với một đám người bảo vệ Khắc Yên Mỹ, lúc đó vô tình bị bế lên đây. Lần này gặp lại ắt là đã rất lâu rồi, vậy mà cậu ấy vẫn còn nhận ra cô thành thật mà nói quá ngạc nhiên mà.
"Là tôi, đã lâu không gặp."
Bối Lạc Lạc tiện thể bắt tay với cậu, tựa như một người bạn đã lâu rồi mới gặp lại.
Ngọc Tranh vẫn nhìn hai người, cô ta là người rất ưa sỉ diện vậy mà bị bắt đưa đến đây. Nếu để chuyện này đồn ra ngoài ắt hẳn sẽ rất mất mặt, việc đó khiến Ngọc Tranh làm ầm ỉ lên: "Này, tôi muốn ra ngoài. Mau cho tôi ra ngoài, đừng cứ ở đó mà nói chuyện hàn thuyên với nhau nữa."
Bối Lạc Lạc và cậu cảnh sát kia đồng loạt ngoái đầu nhìn Ngọc Tranh bằng ánh mắt lưỡi kiếm, đồng thanh cất tiếng: "Câm miệng đi."
Ngọc Tranh trợn trừng đôi mắt, tuy bên ngoài kênh kiệu nhưng bên trong lại vô cùng yếu đuối mỏng manh, vừa bị quát xong đã đâm ra rưng rưng đôi mắt, ngậm ngùi không dám hó hé lời nào.
"Sao lại bị bắt vào đây nữa rồi?"
"Lý do đó!" Bối Lạc Lạc hất mặt về phía anh em Ngọc Thụy. Nhìn hai người họ cậu cảnh sát đoán ra được phần nào chiến thắng chắc hẳn thiên về cô, không khỏi đưa tay khen ngợi: "Bao lâu rồi mà thân thủ vẫn còn tốt như vậy, chắc khi nào rảnh phải đến bái sư học đạo mới được."
"Quá lời rồi, tôi nào dám dạy cậu."
"Tôi mến mộ cô từ lâu rồi, là con gái nhưng mỗi lần đánh nhau đều thắng. Mặc dù có bị bắt đến đây, nhưng không sao cô có thể đi rồi."
Đổi ngược lại là hai người kia: "Còn hai người thì ở đó chờ người nhà đến bảo lãnh về."
Ngọc Thụy kinh ngạc: "Cô ta được rời đi không cần phí, vậy tại sao chúng tôi không được?"
Vị cảnh sát khoanh tay trước ngực, đinh ninh nói: "Vì cô ấy là ngoại lệ."
"Hừ! Tôi có quyền thưa cậu về việc bao che người có tội."
Những tưởng là cậu ấy sẽ lấy làm sợ hãi mà van xin đừng thưa mình, nào ngờ vẻ mặt ấy vẫn nhởn nhơ: "Thưa đi, đến chừng đó ai thua rồi sẽ biết."
"Hừ! Vênh mặt vừa vừa thôi, coi chừng bị vả."
"Tôi là con trai của cục trưởng cục cảnh sát, lại sợ một tên tép riu như anh sao? Nực cười."
Ngọc Thụy sửng cồ lên, tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến. Nhất thời không biết nên làm gì chỉ đành im lặng chờ người nhà đến. Ngọc Tranh thấy Bối Lạc Lạc đi khỏi mà ghen tị, cô ta cũng muốn đi cùng: "Thả tôi ra."
Bách Hoàng An nhìn Ngọc Tranh rồi nhìn Bối Lạc Lạc, hắn muốn đi nhưng nghĩ lại vẫn muốn cứu anh em Ngọc Thụy khỏi đây: "Tôi giúp họ bảo lãnh được không?"
Cậu cảnh sát kia hâm mộ cô, những người bị cô đánh ắt hẳn là gây hấn với cô nên mới như vậy. Dù Bách Hoàng An có thể, nhưng mà căn bản cậu ấy muốn giữ hai người họ ở đây lâu một chút: "Không được, phải là người nhà đến."
Bách Hoàng An bất lực nhìn Ngọc Tranh sau đó cũng rời đi. Cậu cảnh sát được dịp lên tiếng, gièm pha: "Này thì dám ức hiếp tỷ tỷ xinh đẹp của tôi."
Ngọc Tranh giận đến điên người, nếu đây không phải là sở cảnh sát e là cô ta đã cho cậu một bài học nhớ đời. Chưa bao giờ gặp cảnh sát nào đáng ghét như vậy.
"Lạc Lạc, đợi tôi với."
Bách Hoàng An hì hục đuổi theo cô, Bối Lạc Lạc tuy là đang mang thai vậy mà cô đi rất nhanh hại Bách Hoàng An đuổi gần như không kịp. Nghe hắn ta gọi, chân cô mới khựng lại, ngữ khí đinh ninh: "Gì vậy?"
"Tôi đưa cô về."
Bối Lạc Lạc hất mắt về phía con xe mô tô của mình, nhàn nhạt nói: "Tôi có xe mà."
"Haizz... lần nào muốn đưa cô về đều không được."
Bách Hoàng An nhún vai tỏ ra buồn khổ, muốn làm cô xót thương là dễ lắm sao? Không đơn giản như vậy. Bối Lạc Lạc dẹp đi suy nghĩ, biểu cảm trên gương mặt gần như thay đổi: "Nếu như muốn đưa tôi về, cũng dễ thôi, hít đất một trăm cái trong vòng năm phút tôi xem."
What?
Một trăm cái hít đất chỉ trong vòng năm phút, cô chính là đang làm khó hắn đây mà.
Bách Hoàng An ra vẻ mặt khổ sở: "Mười lăm phút được không?"
"Nếu như không làm được vậy tôi về đây."
Bối Lạc Lạc cợt nhả Bách Hoàng An, vẩy vẩy tay rồi leo lên con xe của mình. Tiếng bô xe vang lên khắp cả sở cảnh sát, cô lấy mũ bạo hiểm đội vào đầu. Sau đó là kéo ga một phát chạy đi, trong phút chốc chỉ còn lại một làn khói trắng trước mắt Bách Hoàng An: "Khụ... khụ... cô hay lắm, hết lần này đến lần khác từ chối tôi. Nhất định sẽ có ngày tôi khiến cô không ngừng cầu xin."
*Ắt xì... ắt xì...
Liên tục là tiếng ắt xì của Bối Lạc Lạc, đến nỗi cô phải dừng xe lại, từ từ tháo mũ bảo hiểm xuống, gương mặt xinh đẹp hiện ra, mái tóc mượt mà hòa lẫn vào cơn gió thổi nhẹ phấp phới ra đằng sau, càng tăng thêm sức hấp dẫn trông cô.
Đột nhiên có một chiếc xe hơi dừng ngay bên cạnh, một cậu thanh niên ló cái đầu để lộ ra mái tóc màu vàng màu hạt dẻ của mình, khuôn mặt vừa nhìn đã biết là cậu ấm có sở thích trêu hoa ghẹo nguyệt rồi.
"Chào cô em."
Bối Lạc Lạc thầm đoán cậu ta nhỏ hơn cô hai ba tuổi gì đó, cô hai mươi hiển nhiên cậu ta mười bảy hoặc mười tám tuổi. Dù gì cũng đã rảnh rỗi, trêu cậu ta một chút chắc là không sao đâu: "Xin chào."
"Cô em tên gì?"
"Lạc Lạc."
"Đúng thật là tên đẹp mà người cũng đẹp."
Cái miệng dẻo của cậu ta khiến Bối Lạc Lạc có chút buồn cười mà không cười. Như thật như giả tiếp lời: "Nhìn cậu cũng đẹp trai lắm đó, đã có bạn gái hay chưa?"
Cậu ta còn tưởng cô đã sa vào lưới tình của mình, tự tin sẽ dụ dỗ được cô: "Tôi làm gì đã có người yêu, còn đang sợ ế đây này."
"Ồ, vậy sao? Người đẹp trai thế mà không có bạn gái cũng đáng thương. Kì lạ thật đó, chẳng lẽ do cậu có vấn đề về sinh lý?" Bối Lạc Lạc tròn mắt, ngây ngô đặt vấn đề.
Căn bản chính là muốn chọc ngoáy cậu thanh niên này, thật sự khi cậu ta nghe cô nói vậy liền đỏ mặt vì xấu hổ, sau đó vẫn tiếp tục trêu đùa: "Nếu như cô em nghĩ tôi có vấn đề về sinh lý, vậy có thể cùng tôi thử nghiệm."
Bối Lạc Lạc thừa biết cậu ta sẽ nói lên điều này, có chuẩn bị trước, rất nhanh lừa cậu ta: "Có thật là muốn không?"
"Thật mà."
"Ngay cả khi tôi bị HIV vẫn muốn cùng tôi..."
Còn chưa nói hết lời thì cậu ta đã nổ ga tốc biến chạy đi. Bối Lạc Lạc cười như được mùa, không nghĩ khổ nhục kế này mà cũng tin cho được.
Những cậu thanh niên như vậy nên dùng cách đó mới trừng trị được thôi.