Trước tình hình này Bạch Như Tuyết cầu cứu về phía Từ Lục Ngạn, giây sau trở nên bất mãn khi thấy anh gục gặc cứ như con gà tiểu mị đang ngủ say. Xung quanh bốn bề là người mà người Bạch Như Tuyết quen chỉ có một mình Từ Lục Ngạn, xem ra lần này cô ta gặp chuyện rồi.
"A... ui..."
Đang trải qua dòng suy nghĩ miên man đột ngột Bạch Như Tuyết bị tên đó túm lấy tóc giật xuống một cách nhẹ nhàng giống như không hề dùng qua chút sức lực. Nhưng điều đó khiến Bạch Như Tuyết đau điếng từng chân đến kẽ tóc, gương mặt nhăn nhúm trong luống cuống chỉ biết lấy tay của hắn ta ra, mặc nhiên vô dụng.
"Nhìn cô em cũng ngon phết đó, thay vì xin lỗi chi bằng đi theo hầu hạ tôi, nếu tôi thấy vui tôi liền tha thứ cho việc cô đụng tôi."
Bạch Như Tuyết dù đau vẫn tỏa ra khinh bỉ trước lời đề nghị quá quắt của hắn ta. Một người kiêu ngạo như Bạch Như Tuyết được ba mẹ cưng chiều hết mực, ở nhà không động đến một ngón tay lại bắt cô hầu hạ mình thật sự quá buồn cười mà.
"Mơ đi, tên đê tiện như mày chỉ nên qua lại với mấy tiện nhân bị HIV thì hợp hơn, bảo tao hầu hạ mày á? Đừng mơ!"
Trong lúc nóng giận Bạch Như Tuyết buộc miệng xỉa xói khiến hắn giận dữ gấp bội, không còn nắm tóc cô ta thay vào đó là cho một cước vào bụng khiến Bạch Như Tuyết té ngã đầu đập vào cạnh bàn một cách thật mạnh, theo tiềm thức cô ta mơ hồ vòng tay ra sau sờ thử rồi đưa ra trước mặt mà xem, màu đỏ tươi của máu hiện rõ rành rạnh trong mắt, đôi tay run rẩy trợn trừng: "Mày... tên khốn không biết thương hoa tiếc ngọc ư? Người thô bạo như mày suốt đời không có lấy một người để yêu, phụt!"
Nói chưa đủ Bạch Như Tuyết còn phỉ nhổ vào chân của tên to con, làm cho hắn phải khó chịu. Bàn tay thô kệch cuộn tròn hướng thẳng vào mặt của Bạch Như Tuyết một cách đáng sợ, trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc ả biết rõ không né được chỉ đành nhắm mắt chịu đòn. Nhưng rồi một phút, hai phút rồi ba phút trôi qua Bạch Như Tuyết có chút tò mò, ả không cảm thấy mặt mình có bất kỳ lực đòn nào tác động, chỉ mơ hồ có làn gió mát từ máy lạnh thổi ra phà vào mặt, bất giác hiếu kỳ mở khẽ đôi mắt nhìn xem. Điều làm cô thất kinh chính là Bối Lạc Lạc đỡ lấy 'cú đấm thô bạo' của tên to con chỉ bằng bàn tay mảnh khảnh của cô. Ánh mắt của cô không chút gợn sóng, làm cho tên đó không phân tích được cảm xúc của cô lúc này là gì, chỉ nghe thấy giọng nói lạnh hơn băng của cô văng vẳng bên tai: "Là đàn ông nên đáng mặt đàn ông, đừng hở tí là ra tay đánh phụ nữ, nhục nhã lắm!"
Dứt câu cô buông tay mình, theo thói quen phủi sạch đầy cẩn trọng. Bạch Như Tuyết vẫn nhìn cô chăm chăm không rời giây nào chỉ thấy cô đưa tay trước mắt theo bản năng cầm lấy rồi đứng dậy.
"Cảm ơn cô."
Cho dù Bạch Như Tuyết có trăm cay ngàn đắng với cô nhưng cô cứu cô ta tất nhiên phải cảm ơn, đó là quy luật tất yếu. Bối Lạc Lạc hờ hợt đáp: "Không có gì."
Ánh mắt cô dừng lại trên người Từ Lục Ngạn sau đó rất nhanh thu về. Cô lướt qua Bạch Như Tuyết đến gần Từ Lục Ngạn, đỡ anh dậy một cách nhẹ nhàng, chính Bạch Như Tuyết còn phải nể phục, quả nhiên cô mạnh mẽ thật.
Từ Lục Ngạn trong cơn đê mê bị rượu làm cho say khướt, mặc nhiên vẫn ngửi thấy hương thơm quen thuộc dễ chịu của Bối Lạc Lạc. Anh ú ớ vài chữ: "Lạc... Lạc... đừng xa anh."
Sau đó rơi vào trạng thái ngủ say không rõ tình hình bây giờ. Bối Lạc Lạc đưa anh ra xe, quay lại thì thấy Bạch Như Tuyết đã đứng phía sau lúc nào không hay. Biết rõ mình đang ở vị trí nào, vả lại cô không muốn day dưa với Từ Lục Ngạn thêm nữa, chỉ đành đùn đẩy người thương cho người khác một cách bất đắt dĩ: "Cô biết lái xe chứ? Đưa anh ta về đi."
Cách xưng hô xa lạ khiến Bạch Như Tuyết trẩy lên sự nghi ngờ việc anh và cô đã chia tay. Nếu thật là vậy thì cô ta chính là người được lợi nhất. Trở về thực tại thì đã không thấy bóng dáng của Bối Lạc Lạc đâu cũng không thèm quan tâm quá nhiều bước lên xe đưa anh về nhà.
Khi đến nơi Bạch Như Tuyết biết một mình không thể dìu anh vào nên gọi thêm mấy người nữa phụ trợ cho mình, nhanh chóng đã đưa anh lên đến phòng. Từ Lục Ngạn vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, hơi thở đầy mùi rượu lan tỏa khắp căn phòng. Thấy vậy Bạch Như Tuyết vô thức cau mày khó chịu, lầm bầm: "Hôi rượu chết đi được."
Vừa rồi có người điện thoại nói với anh đang ở quán bar uống rượu cô ta tức tốc chạy đến thấy anh trong tình cảnh này. Bạch Như Tuyết liếc mắt khinh khỉnh, định đi về nhưng trí thức chợt nảy ra một kế hoạch cao siêu, đôi chân nhấc bước đến gần anh nhìn một hồi lâu: "Đã đến lúc để anh về bên em rồi."
Bàn tay của cô ta di chuyển trên khuôn mặt điển trai của anh, từng góc cạnh đều rõ ràng như một. Sóng mũi cao thẳng cùng cặp chân mày lưỡi kiếm lạnh lùng. Quyến rũ nhất vẫn là đôi môi mỏng này, vì sao ngày trước cô ta lại không nhận ra nét đẹp hảo soái này của anh chứ? Năm đó vì anh nghèo, anh quê mùa mà cô ta lại là hoa khôi của trường, cho nên có rất nhiều lời ra tiếng vào chê bai Từ Lục Ngạn thậm chí còn cười nhạo cô ta. Vì quá xấu hổ nên cô ta mới vờ bịa đặt lý do rằng mình đi du học, sau đó còn nói có bạn trai mới để Từ Lục Ngạn sớm nguội lạnh với mình. Bây giờ nghĩ lại cô ta thấy mình thật nông cạn, một người đường đường siêu cấp đẹp trai phong độ như vầy mà ngày trước cô ta đành bỏ rơi.
"Không sao rồi, em về rồi. Chúng ta sẽ lại là của nhau."