Mãi một lúc sau Từ Lục Ngạn như thấm mệt, anh đi xuống khỏi sàn nhảy đến thẳng bàn của hai người họ. Trên trán vẫn còn đọng lại vài giọt mồ hôi li ti, do đang trong quán bar với những ánh đèn màu hoen tối nên không thấy rõ lắm. Từ Lục Ngạn ngồi bệt xuống thuận tay với thêm ly rượu để sẵn trên bàn chưa đầy một phút đã uống không còn một giọt. Cảm thấy vẫn chưa đủ thỏa mãn anh tự rót thêm rượu, cứ ly này rồi đến ly khác mà không nói câu nào. Chính vì thái độ kì lạ hôm nay của anh khiến hai người lấy làm khó hiểu.
Tác Thổ Lai nhận thấy anh uống khá nhiều liền giật lại chai rượi, lên tiếng căn ngăn: "Uống nhiêu đó được rồi."
Từ Lục Ngạn bây giờ mới nhận thức ngẩng mắt nhìn cậu, ánh mắt lạnh lẽo xẹt qua bất giác khiến Tác Thổ Lai rùng mình ngồi nhích ra một chút. Thường ngày anh nghiêm nghị, trầm tính nhưng có vẻ như hôm nay thái độ đó nặng đô hơn thì phải, đáng sợ lắm.
Từ Lục Ngạn hít một hơi sâu, biểu tình: "Tôi uống còn chưa đã cậu ngăn cái gì, có tin tôi đánh cậu không hả?"
Tác Thổ Lai sững người, còn dám đòi đánh cậu ư. Sợ chồng thêm sợ, liền đẩy chai rượu cho Bạch Nhĩ Khang cầm còn mình thì nhảy hẳn sang chỗ đối diện mà ngồi, có điên mới ngồi gần Từ Lục Ngạn.
"Hôm nay cậu lạ lắm, có chuyện gì đúng không? Nói mình và Thổ Lai nghe đi."
Bạch Nhĩ Khang lấy hết dũng khí ngồi gần Từ Lục Ngạn, dù muốn dù không vẫn phải hỏi cho rõ. Trải qua một lúc vẫn không thấy Từ Lục Ngạn nói gì, Bạch Nhĩ Khang đoán mò nói: "Có phải Lạc Lạc giận cậu hay không?"
Nghe đến tên cô như khiến Từ Lục Ngạn kích động, anh lạnh giọng nói: "Đừng nhắc, kết thúc rồi!"
Lời này của Từ Lục Ngạn làm cho hai người bạn thân của anh phải sững sờ, một hai không tin chuyện anh nói là thật. Không chỉ riêng hai người, kể cả những người thân cận khác khi nghe cũng chưa chắc tin, hôm qua còn âu yếm với nhau nay lại chia tay, chuyện này đúng là khiến người khác buồn cười mà.
"Đã qua cá tháng tư rồi cậu đừng lừa bọn mình." Tác Thổ Lai một mặc không tin, ngã lưng ra sau một cách lười biếng.
Từ Lục Ngạn lúc này không say, anh vô cùng tỉnh táo để nói ra câu đó, lười nhác giải thích: "Sự thật là sự thật, không tin thì tùy các cậu."
"Sao lại chia tay? Chẳng phải cậu và Lạc Lạc đang hạnh phúc sao?" Bạch Nhĩ Khang hớt ha hớt hải hỏi chuyện, thấy Từ Lục Ngạn nghiêm túc như vậy hẳn là nói thật rồi.
Từ Lục Ngạn thở dài, từng đường nét trên khuôn mặt không giấu được nỗi buồn man mác, cùng trái tim đang bị quặn thắt từng hồi từng hồi một: "Chuyện này nói ra thì buồn cười lắm, các cậu nên không nên biết thì hơn."
Tác Thổ Lai và Bạch Nhĩ Khang đồng loạt nhìn nhau, ba người họ chơi thân từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên hai người nhìn thấy dáng vẻ buồn khổ của anh, cho dù trước đây có bị ba đánh hay mẹ mắng thì Từ Lục Ngạn vẫn không thể hiện một chút cung bậc cảm xúc nào. Nay lại lộ ra sự tuyệt vọng đến khắc khổ như vậy hẳn là vị trí của Bối Lạc Lạc trong tim anh chiếm gần như toàn bộ mới có thể làm Từ Lục Ngạn từ một người lạnh lùng, bá đạo ngông cuồng trở nên u buồn sầu thương.
Không biết nên làm gì để an ủi anh lúc này, chỉ đành mượn rượu mà giải sầu. Từ Lục Ngạn uống rất nhiều nhưng có vẻ như uống nhiều cỡ nào cũng không làm anh phấn chấn lên nổi, chỉ chuốc thêm sự buồn. Thậm chí còn hiện lên hình ảnh của Bối Lạc Lạc trong tâm trí khiến anh không tài nào dứt được, anh điên cuồng gào thét trong lòng đến nỗi giọt nước mắt hiếm có cũng rơi lả tả nói khóe mắt. Bạch Bạch Nhĩ Khang ngồi gần hiển nhiên nhìn thấy, hắn biết Từ Lục Ngạn rất xem trọng danh dự của mình nên vờ như không thấy, chỉ lẳng lặng quan sát mà thôi.
Từ Lục Ngạn đưa tay quệt đi những giọt nước mắt đau khổ kia. Cố gắng kiềm lại nỗi đau chi chít trong lòng, anh khóc cho ai xem chứ? Để người ta thấy lại chê cười anh, tốt nhất vẫn nên giữ vững lập trường, giữ vựng tâm trạng buồn đau thoái hóa này.
"Nào uống tiếp đi."
Sau đó tiếng va chạm giữa những ly rượu thủy tinh vang lên đầy bắt tai. Họ uống đến khi nào không uống được nữa thì mới chịu ngưng.
Đúng lúc đó Bạch Như Tuyết xuất hiện nơi cửa quán bar, cô ta ngó giáo giác khắp nơi như đang tìm kiếm hình bóng của Từ Lục Ngạn. Tấm lưng rắn rỏi được phủ lên bởi cái áo màu sơ mi màu đen, một chút nhăn nhó cũng không. Có thể thấy Từ Lục Ngạn là người rất gọn gàng và kĩ tính mỗi khi ra ngoài. Bạch Như Tuyết như chắc chắn đó là anh liền vội vàng đi đến, quả nhiên cô ta nhìn không sai chút nào, chỉ thoáng qua cái lưng đã biết đó là Từ Lục Ngạn. Điều khiến cô ta kinh ngạc lúc này đó chính là bộ dạng say bí tí không rõ trời trăng mây đất của Từ Lục Ngạn, đến mức chẳng biết rõ người đứng trước mặt là ai, ngón tay chỉ loạn xạ ánh mắt hằng lên tia mờ nhạt: "Đây... đây là ai? Bạn gái... của cậu sao Nhĩ Khang?"
Bạch Nhĩ Khang nằm co ro trên ghế, đến cả hắn còn say đến quên lối về thì làm sao Từ Lục Ngạn còn tỉnh táo cho được. Trong cơn say vẫn nghe mang máng đâu đó giọng của Từ Lục Ngạn, đưa cánh tay giơ cao chối bỏ: "Không đâu... ông đây chỉ thích độc thân mà thôi."
Bạch Như Tuyết lắc đầu ngán ngẩm không nói không rằng đưa tay đỡ lấy anh, ra chiều khổ sở: "Về nhà thôi."
Mặc nhiên Từ Lục Ngạn mơ hồ đẩy cô ta ra vì mùi hương nước hoa trên người cô ta quá nồng đi khiến anh khó chịu chau mày.
Bất thình lình bị đẩy khiến Bạch Như Tuyết loạng choạng vô tình đụng chạm phải ai đó. Cô ta chỉ cảm giác được cơ thể của hắn rất săn, rất cứng cứ như một khúc gỗ vậy quýnh quáng quay lại nhìn: "Xin lỗi, tôi không cố ý."
Người đàn ông trước mặt chau mày tỏ rõ sự khó chịu, gắt lên như thú gầm rú: "Xin lỗi thì xong sao? Cô đụng tôi còn đạp chân tôi, chỉ nói hai từ xin lỗi liền được khoan thứ, không... không đâu dễ dàng như vậy được."