Nữ sinh này nhìn thấy vậy lại còn tưởng rằng là Tác Thổ Lai đang bao che giúp đỡ mình, càng lúc càng càng quấy. Tác Thổ Lai cũng biết phân biệt đúng sai, cậu ta biết không thể mãi lấy lí do này, để lâu thì chuyện sẽ thêm phức tạp. Huống hồ những hành động của nữ sinh kia càng lúc càng quá đáng, mỗi lần đều nói rằng có cậu ta chống lưng nên không sợ trời sợ đất.
Cuối cùng, Tác Thổ Lai tự mình đuổi học nữ sinh đó. Nữ sinh đó lúc đó mới biết rằng Tác Thổ Lai đang yêu thầm Mỹ Tiểu Yên. Trong lòng mang hận cho rằng Mỹ Tiểu Yên ở sau xúi giục Tác Thổ Lai. Vụ việc đó cũng xảy ra cách đây khá lâu, hai người sớm đã quên rồi, không nghĩ tới nữ sinh kia vẫn còn mãi ôm hận không quên.
Có một tối Mỹ Tiểu Yên từ trường về, lúc đó mọi người đều đã tan làm hết cả. Nữ sinh kia không biết từ đâu lại cùng những băng đảng lẻ tẻ đến đánh lén Mỹ Tiểu Yên. Vốn dĩ nhưng tôm tép này chẳng làm được gì Mỹ Tiểu Yên, nhưng nữ sinh kia lại gian xảo tới mức lén nhờ người bỏ thuốc mê vào nước uống của Mỹ Tiểu Yên.
Mỹ Tiểu Yên phản kháng chưa được lâu đã bị ngấm thuốc mà ngất lịm đi.
Lúc này, Tác Thổ Lai đang ở hội sở chơi cùng với mấy người Từ Lục Ngạn. Bởi vì Tác Thổ Lai yêu thầm Mỹ Tiểu Yên nên sắp xếp một người đi theo sau Mỹ Tiểu Yên để có thể bảo vệ cô mọi lúc mọi nơi.
Người kia may mắn nhìn thấy được sự việc nên lập tức đến báo với Tác Thổ Lai. Tác Thổ Lai nghe xong đập bàn quát lên: “Sao cậu không ra tay với bọn đó luôn, còn để cô ấy bị bắt đi?”
Người kia run rẩy, lắp bắp: “Tôi… bọn họ nhiều người, tôi sợ nếu tôi bị bắt chung thì sẽ không thể quay về báo cáo.”
Đúng vậy, Tác Thổ Lai thật sự là khinh suất rồi. Cậu ta nghĩ rằng sắp xếp người bên cạnh Mỹ Tiểu Yên chỉ là để bảo vệ cô ấy hoặc báo cáo tình hình của cô ấy về cho cậu ta nên sắp xếp một người có thân thủ bình thường. Sớm biết xảy ra chuyện thế này thì đã sắp xếp một người thân thủ tốt đi theo rồi.
Tác Thổ Lai đập tay vào tường. Bạch Nhĩ Khang quen biết Tác Thổ Lai lâu như vậy rồi lần đầu tiên thấy cậu ta nổi giận như thế. Lúc trước còn tưởng Tác Thổ Lai đối với Mỹ Tiểu Yên chỉ là hứng thú nhất thời, bây giờ xem ra là thật lòng thật dạ rồi.
“Tác Thổ Lai cậu bình tĩnh chút. Việc cấp bách bây giờ là tìm ra Mỹ Tiểu Yên đang ở đâu. Tôi sẽ phái người của tôi đi tìm giúp cậu, cậu bình tĩnh chút đi.”
Bạch Nhĩ Khang phái người của mình lục tung thành phố để tìm Mỹ Tiểu Yên.
Tác Thổ Lai lòng nóng như lửa đốt, thấp thỏm mãi không yên. Mạng lưới tình báo của Bạch Nhĩ Khang quả nhiên là tốt hơn cả cục tình báo quốc gia, chưa tới một tiếng đã tìm ra được tung tích của bọn bắt cóc.
Tác Thổ Lai mang theo người đến nhà kho ngoại ô phía tây thành phố, nơi đang giam giữ Mỹ Tiểu Yên.
Lúc này, Mỹ Tiểu Yên đã tỉnh thuốc mê. Mỹ Tiểu Yên quan sát xung quanh một lượt, cũng không có chút hốt hoảng nào. Người canh gác cô ấy đều ở bên ngoài, cách một cánh cửa. Căn phòng này chắc là chỗ chứa hàng, không gian nhỏ hẹp xung quanh còn có nhiều thùng hàng. Nữ sinh kia đến giờ vẫn không thấy đâu, có lẽ là chưa đến. Vậy thì phải nhân cơ hội trước khi cô ta đến, trốn thoát khỏi đây.
Cô ấy là ai chứ, thế này mà đã sợ thì làm sao lăn lộn trong giang hồ được cùng với Bối Lạc Lạc được cơ chứ.
Mỹ Tiểu Yên không tính là một sát thủ chuyên nghiệp, nhưng thân thủ tuyệt đối không thua người đã qua đào tạo. Bên trong cuốn tay áo của Mỹ Tiểu Yên lúc nào cũng giấu một con dao nhíp nhỏ, đây là thói quen mà Mỹ Tiểu Yên học được từ Bối Lạc Lạc. Con dao này tuy nhỏ nhưng bén, là cọng dây cứu mạng vào những lúc nguy hiểm thế này.
Mỹ Tiểu Yên cố không phát ra tiếng động gì quá lớn, dùng dao nhíp cẩn thận cắt dây. Tốn bao sức lực cuối cùng cũng cắt được, tay cũng tê hết cả. Mỹ Tiểu Yên đứng dậy, giãn cơ một chút sẵn tiện quan sát căn phòng này kí một chút.
Chỉ có một cửa ra vào, cửa sổ thì nằm ở trên cao lại còn rất nhỏ, được lắp cả song sắt. Song sắt này không thể phá huỷ, cho dù có phá ra được cũng không chui lọt cái cửa sổ đó. Vậy thì đường thoát duy nhất chỉ có thể là cánh cửa kia, phải trực tiếp xông ra.
Liệu có khả năng hay không? Một mình Mỹ Tiểu Yên, không biết bên ngoài có bao nhiêu người, xông ra có phải quá mạo hiểm rồi không? Nhưng nếu không tự mình vận động, vậy phải đợi đến bao giờ? Chuyện cô mất tích, không biết đã có ai biết được hay chưa. Cho dù có người biết, có lẽ cũng sẽ mất thời gian rất lớn, đợi đến lúc đó thì quá lâu, quá nguy hiểm rồi.
Mỹ Tiểu Yên búi tóc, quyết định tự mình liều một phen.