Bối Lạc Lạc xoay bước chân, nghiêng đầu cười ngạo nghễ.
“Từ Lục Ngạn, tôi thật sự không hiểu anh rốt cuộc nghĩ cái gì. Chơi đùa tôi, rất vui sao?”
Ngay khi điệu nhạc vừa kết thúc, Bối Lạc Lạc liền rút tay ra khỏi tay anh, lùi về sau một bước giữ khoảng cách.
Hơi ấm vẫn còn lưu lại nơi lòng bàn tay, Từ Lục Ngạn nhìn bàn tay trống vắng của mình, không khỏi chua xót.
Tiếng vỗ tay vang lên, xung quanh ồn ào mà trong lòng vẫn tĩnh lặng đến lạ.
Bối Lạc Lạc mỉm cười lịch sự, cúi đầu chào anh.
“Từ thiếu, cảm ơn đã chiếu cố. Anh cứ tiếp tục tận hưởng buổi tiệc, tôi muốn ra ngoài hóng gió một chút.”
Nói xong liền quay gót rời đi. Phần lịch sự này của cô, không khiến mọi người nghi ngờ về cả hai.
Từ Lục Ngạn cũng không còn biết phải nói gì, chỉ đành nhìn theo bóng lưng cô rời đi. Bối Lạc Lạc rời khỏi sảnh hội trường, ra bên ngoài ban công hóng gió đêm.
Những buổi tiệc thế này, đúng thật là chán hết chỗ nói, cũng không hiểu có gì vui vẻ. Cầm súng đi làm nhiệm vụ có khi còn vui hơn thế này.
Bối Lạc Lạc chống cằm, ánh mắt lơ đễnh nhìn ra bầu trời đêm. Lẽ ra tối nay có thể yên ổn nằm ngủ trong chăn ấm, chả hiểu sao phải ở cái chỗ này chịu tội chứ.
Tiếng giày da vang lên phía sau, Bối Lạc Lạc có thính giác nhạy bén nên liền cảm nhận được ngay. Cô quay đầu nhìn lại, là một nam thanh niên mặc bộ vest đen sang trọng.
Anh ta tiến đến trước mặt cô, đứng cách cô mấy bước chân liền dừng lại, rất cẩn thận trong việc giữ khoảng cách cần thiết. Vẻ ngoài lịch thiệp, nhìn qua liền biết là một thiếu gia có giáo dục nghiêm khắc. Bối Lạc Lạc đối với những người trong giới này vẫn chưa có hiểu biết nhất định, người trước mắt nhìn qua rất lạ, không hề có mắt trong bữa tiệc Ngọc Gia lần trước.
“Chào buổi tối Bối Lạc Lạc tiểu thư. Rất vui vì sự tham dự của cô hôm nay, hy vọng cô có một buổi tối vui vẻ.”
Ngữ khí này có lẽ anh ta là con trai của Nam Gia - gia tộc tổ chức buổi tiệc hôm nay. Bối Lạc Lạc chưa nghe Ngọc Phước Hải nói nhiều về Nam gia nên đối với người này thật sự không hiểu biết lắm.
Bối Lạc Lạc cũng cúi đầu một cái lịch sự chào hỏi lại: “Xin chào, không biết anh là…”
“Xin lỗi vì chưa giới thiệu. Tôi là Nam Khanh Hà, con trai trưởng Nam Gia. Buổi tiệc ra mắt lần trước của Bối Lạc Lạc tiểu thư tôi không thể đến được vì lí do công việc, thật xin lỗi.”
Bối Lạc Lạc gật gù, xua tay đáp: “Không sao, Nam thiếu cũng là công việc bận rộn, tôi sao có thể trách anh được. Bữa tiệc hôm nay rất tuyệt, cảm ơn Nam thiếu vì đã tiếp đãi.”
Nam Khanh Hà thì đúng là cô có từng nghe qua lúc còn làm nhiệm vụ. Con trai trưởng Nam Gia, nhan sắc vừa đẹp, thành tích học tập cũng ưu tú, thông minh biết tiến biết lùi. Nói ngắn gọn thì chính là một người kế nhiệm ưu tú của Nam gia.
Nhưng vị Nam thiếu này tính tình có chút không thân thiện lắm, trước nay rất ít khi tham gia những tiệc tùng xã giao, đối với bên ngoài cũng không có nhiều mối quan hệ. Tóm lại, có vẻ như anh ta không thích giao tiếp nhiều.
Vậy tại sao lại chủ động đến bắt chuyện cùng cô? Thật khó hiểu.
Nam Khanh Hà ngoắc tay gọi phục vụ, phục vụ liền đem đến cho anh ta hai ly rượu trái cây.
Bối Lạc Lạc nhìn anh rồi cười: “Nam thiếu, tửu lượng anh không tốt sao?”
Nam Khanh Hà bật cười, đưa ly rượu trái cây cho cô.
“Cũng tính là vậy. Bối Lạc Lạc tiểu thư có vẻ cũng không thích uống lắm, tôi cảm thấy so với vang đỏ có nồng độ nặng thì cô sẽ thích rượu trái cây thơm nhẹ này hơn.”
Rốt cuộc là ai nói Nam Khanh Hà không biết xã giao thế? Dẻo miệng như này cơ mà!
Nhưng mà anh ta nói quả thật rất đúng. Nắm bắt được khẩu vị của đối phương, đây cũng tính là một khả năng không tồi.
Bối Lạc Lạc nhận lấy ly rượu, cụng vào ly của Nam Khanh Hà.
“Vậy phải cảm ơn ý tốt của Nam thiếu rồi.”
“Bối tiểu thư hình như không thích tiệc tùng kiểu này cho lắm nhỉ?”
Bối Lạc Lạc xoay xoay ly rượu. Đúng thật là cô không thích, nhưng lời này nói ra có phải sẽ mất lễ nghĩa hay không? Dẫu sao cũng là khách, sao có thể nói với chính chủ rằng mình không thích được.
Nam Khanh Hà nhìn cô rồi lại cười, tựa người vào thành lan can.
“Bối Lạc Lạc tiểu thư không cần phải ngại. Thật tình, tôi cũng không ưa thích tiệc tùng thế này. Cảm thấy không có gì thú vị cả, lại còn rất tốn thời gian. Nếu không phải trưởng bối trong nhà ép đến, thì tôi cũng không đến.”
Nam Khanh Hà này nói chuyện với cô vẫn giữ khoảng cách lịch sự nhất định, nhưng lời nào cũng là lời nói thật không chút giấu giếm. Cách nói chuyện vừa giữ khoảng cách lại vừa có chút thân thiết này ngược lại không khiến cô khó chịu mà cảm thấy thoải mái.
Mặc dù chỉ là người lạ mới quen biết, nhưng anh ta cũng rất biết cách để khiến người khác không bị ngượng đó chứ.