Chiếc xe sang trọng Ngọc Phước Hải chọn cho Bối Lạc Lạc đúng là quá bắt mắt, chỉ vừa đến cổng ngoài của hội trường buổi tiệc đã thu hút bao nhiêu ánh nhìn của mọi người cùng cánh nhà báo. Bối Lạc Lạc nhìn ra bên ngoài, khẽ thở dài ngao ngán. Tiệc tùng gì đó, mau kết thúc để cô còn về nhà ngủ sớm.
Tài xế mở cửa xe cho cô, mọi người đều hướng mắt chờ mong vị trong xe là ai. Bối Lạc Lạc bước xuống, vẻ mặt chán ngán tỏ ý không muốn. Thế nhưng trong mắt mọi người thì nhan sắc này quá mức mĩ miều rồi. Là xinh đẹp đến mức khiến người ta thần hồn điên đảo.
Bối Lạc Lạc nhấc váy, bước chân kiêu ngạo đi vào trong. Mọi người đều không biết vị tiểu thư xinh đẹp này là con của gia tộc nào, có thể được đại diện gia tộc mình đến đây hẳn là một người rất ưu tú rồi.
Đến khi qua cổng tiệc, Bối Lạc Lạc đưa thiếp mời cho người bảo vệ, mọi người mới biết hoá ra đây là tiểu thư Ngọc Gia.
Sau hôm nay có lẽ mọi người gần xa lớn nhỏ đều biết Ngọc Phước Hải yêu chiều cô cháu gái mới nhận lại này thế nào.
Bối Lạc Lạc tiến vào hội trường buổi tiệc, đảo mắt nhìn một cái liền nhìn thấy người mà bản thân không muốn gặp nhất.
Từ Lục Ngạn ở phía đằng xa, bị vây trong đám đông cũng rất nhanh liền nhìn thấy cô.
Có một câu nói, người thật sự yêu nhau là người chỉ cần một ánh nhìn từ trong đám đông cũng có thể nhìn thấy người mình yêu.
Lúc trước là thế, hiện tại chạm mắt nhau lại khiến cả hai khó xử. Bối Lạc Lạc lập tức quay đầu nhìn đi chỗ khác, thể hiện rõ không muốn nhìn thấy anh.
Từ Lục Ngạn cười đắng. Nhớ lại những việc đã qua, đối với hiện thức đúng là quá cay đắng.
Nhưng anh không trách ai được, mọi chuyện có một phần lỗi cũng do anh. Từ Lục Ngạn bấy giờ nghĩ nếu mọi thứ quay về như chưa có gì. Nhưng nếu như thế giới này có nếu như, thì làm gì có luyến tiếc.
Từ Lục Ngạn từ xa nhìn thấy rất nhiều thiếu gia thế tộc vây quanh Bối Lạc Lạc, trong lòng không nhịn được nổi lên ghen tức. Anh rời khỏi đám đông đang vây quanh mình, tiến đến trước mặt cô.
Từ Lục Ngạn bước tới, tất cả mọi người đều dạt ra một bên tránh đường cho anh. Anh bước đến, chìa tay ra trước mặt cô.
Bối Lạc Lạc ngước mắt nhìn lên, nhíu mày hỏi: “Từ thiếu, anh có việc gì sao?”
Từ Lục Ngạn cười nhẹ, lịch thiệp đáp lời: “Nhìn thấy Bối Lạc Lạc tiểu thư vẫn chưa có bạn nhảy, không biết có thể cho phép tôi được tháp tùng cô ngày hôm nay không?”
Bối Lạc Lạc nhìn Từ Lục Ngạn với vẻ mặt khó hiểu. Tại sao anh lại làm vậy? Bạch Như Tuyết sớm muộn cũng sẽ trở thành hôn thể của anh, việc này ai nhìn cũng đều biết, hiện tại cũng chỉ thiếu một cái công bố danh phận cho cô ta. Từ bữa tiệc lần trước cô đã cố vạch rõ ranh giới với anh, cứ như hai người xa lạ có phải sẽ tốt hơn không? Tại sao phải làm thế này?
Bối Lạc Lạc không hiểu, làm thế này đối với anh có ý nghĩa gì chứ? Từ Lục Ngạn trước nay là người làm việc vì lợi ích, vậy làm thế này thì có lợi gì cho anh?
Nếu hôm nay cô đồng ý, ngày mai dư luận lại nổi lên một màn dậy sóng. Nhưng Từ Lục Ngạn là người có danh tiếng, cũng là một người có sức ảnh hưởng lớn. Hôm nay cô đến đây không phải với thân phận Bối Lạc Lạc mà là đại diện cho Ngọc Gia, mỗi hành động của cô đều sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến Ngọc Gia. Nếu cô từ chối lời mời của anh, ngày mai hướng dư luận chỉ trích sẽ chính là cô.
Hôm nay nhìn qua hội trường không thấy Bạch Như Tuyết, có lẽ là Từ Lục Ngạn không dẫn cô ta theo rồi. Nếu có, thì cô ta đã giãy nảy lên chứ làm gì để anh được tiếp cận cô ở khoảng cách gần thế này chứ.
Từ chối hay đồng ý đều sẽ làm dậy sóng dư luận. Nhưng Bối Lạc Lạc cũng nhìn rõ, so với từ chối thì đồng ý sẽ có lợi cho cô nhiều hơn.
Suy tính tới lui cuối cùng mới quyết định đồng ý, đặt tay mình vào tay anh.
“Vậy cung kính chi bằng tuân mệnh, phải cảm ơn Từ thiếu đã chiếu cố rồi!”
“Được nhảy cùng vị tiểu thư xinh đẹp như Bối Lạc Lạc tiểu thư mới là vinh hạnh của tôi.”
Nói một tràn những lời sáo rỗng, đây vốn chẳng phải phong cách của cô và anh. Nhưng ở tình thế hiện tại, bọn họ chỉ có thể nói những lời đó.
Tiếng nhạc vang lên, Từ Lục Ngạn nắm lấy tay Bối Lạc Lạc đi ra giữa sảnh hội trường, cùng cô uyển chuyển nhảy theo điệu nhạc. Mỗi một bước chân nhẹ nhàng thanh thoát theo chuyển động, bàn tay đang ôm vào eo cô vẫn to lớn vững chãi như thế. Bối Lạc Lạc hạ mắt, cảm nhận nhịp tim đang đập theo tiếng nhạc. Chỉ là một biến chuyển nhỏ vẫn khiến cô rung động như thế.
Giữa điệu nhạc, không ai có thể nghe thấy tiếng hai người nói chuyện.
“Từ Lục Ngạn, anh rốt cuộc muốn làm gì?”
Từ Lục Ngạn thu tay, ôm lấy eo cô kéo về với mình ở khoảng cách gần nhất. Anh cúi nhẹ đầu, âm giọng trầm khàn vang lên vọng đến bên tai cô: “Lạc Nhi, hôm nay em thật sự rất đẹp.”
Bối Lạc Lạc cười. Lúc này, nói những lời này, có ý nghĩa sao?