"Chị, không nghĩ tới ở một nơi như thế này có thể gặp được chị."
Tô Như Nguyệt chủ động nói chuyện, nhìn cô với ánh mắt giễu cợt: "Em nghe nói chị đã chia tay với anh Dĩ Trạch vì người đàn ông kia, bây giờ ngay cả bố cũng không cho chị vào cửa nhà, đúng nhỉ? Chị có tiền nhàn rỗi để mua đồng hồ sao?
"Liên quan gì tới cô sao?" Tô Vãn hỏi lại.
Tô Như Nguyệt mỉm cười, thăm dò liếc nhìn cô: "Chà, nếu em không nhìn lầm, chiếc đồng hồ này đắt hơn nhiều lần so với xe của bạn trai của chị bây giờ. Anh ta có thể mua nổi thứ này tặng chị không?"
Tô Vãn nghiêng mắt liếc cô ta một cái: "Hôm nay cô đến là xem trò cười của tôi?"
"Em ở đây thì làm sao? Em cũng đến đây để mua một chiếc đồng hồ, lấy chiếc đó cho tôi xem." Tô Như Nguyệt chỉ ngay chiếc đồng Tô Vãn vừa chọn.
Nữ nhân viên bán hàng đem những lời khi nãy nói với Tô Vãn một lần nữa thuật lại cho cô ta, hơn nữa còn nhấn mạnh mẫu này bán rất chạy chỉ còn một chiếc cuối cùng.
"Nó thực sự rất đẹp, khó trách chị tôi lại thích nó."
Tô Như Nguyệt đeo chiếc đồng hồ trên cổ tay và vừa xoay vừa ngắm, một chút ánh sáng oán độc loé lên trong đôi mắt trầm xuống của cô ta. "Thật tiếc, người nào đó bị bố đuổi ra ngoài, bản thân không biết đúng sai, bạn trai mới không có bản lĩnh. Cuộc sống này đã định không có duyên với những thứ đồ cao cấp này."
Tô Vãn nhìn cô ta chẳng khác gì đồ ngốc.
Nhưng một số người vẫn đắm chìm trong cảm giác vượt trội của họ và không nhận thức được thực tế rằng họ đã bị coi thường.
"Em thích chiếc này, A Phong, chúng ta mua nó nha." Tô Như Nguyệt lôi kéo Trương Phong làm nũng, mắt lại để ý Tô Vãn, "Chị, chị cảm thấy em mang nó đẹp chứ?"
"Chẳng ra gì, người xấu có mang cái gì thì đều xấu." Tô Vãn không khách khí chút nào, cười lạnh nhìn khuôn mặt của Tô Như Nguyệt đang trở nên tái mét đi, "Tôi nói này, hai người có tiền nhiều thế không bằng cho người nghèo khó này mượn ít tiền dùng tạm được không?"
"Tô Vãn, cô có biết xấu hổ không?" Tô Như Nguyệt nháy mắt phát hoả.
"Thật tội nghiệp." Tô Vãn bậc cười, "Bất quá nói đến cái này tôi đột nhiên lại nhớ ra lúc trước ở khách sạn Tứ Hải..."
"A..." Tô Như Nguyệt đột nhiên kêu lên.
Trương Phong vội vàng đỡ cô ta và hỏi han, quan tâm các kiểu.
"Chân em dường như bị chuột rút, đau quá." Tô Như Nguyệt dựa vào hắn khóc lóc ỉ ôi.
Tô Vãn cười khẩy.
"Tôi nói này..."
Cô vừa muốn nói đã bị Tô Như Nguyệt cắt lời trước, "Chị. Chị không phải thích nó sao, nhìn lại tình cảm chị em mấy năm qua, em mua nó cho chị là được."
Những lời này phải nghiến răng mới phun ra còn Tô Như Nguyệt thì đau lòng đến chảy máu, nhưng vẫn phải thoả hiệp. Bởi lẽ trong tay Tô Vãn còn giữ đoạn Video tối hôm đó.
Tô Vãn tự nhiên hiểu ý tứ của cô ta và không đề cập tới nữa nhưng với tính cách của cô, có được một cơ hội nhưng thế này thì dạy gì không chỉnh đốn cổ.
"Nếu cô đã rộng lượng như vậy, tôi cũng không khách khí." Cô cười cười, "Tôi chợt thấy chiếc này không đẹp lắm hay là đổi thành cái kia đi."
Tô Như Nguyệt nhìn theo hướng tay cô chỉ ngay lập tức cảm thấy trước mắt tối sầm đi.
Hơn 140 vạn!
Giá nhiều hơn gấp đôi, rõ ràng là cố ý chơi cô!
"Chị, đó là đồng hồ dành cho nam."
Cô ta nhắc nhở một câu, muốn ngăn cản sự điên khùng của Tô Vãn, nhưng có người sau khi nghe xong chỉ bình thản gật đầu: "Tôi biết nó là đồ nam, nó không thể dành cho bạn trai tôi sao?"
Sắc mặt của Tô Như Nguyệt trắng bệch đi, môi run rẩy như muốn nói gì đó cơ mà cũng không có nói ra.
___________oOo_________