Phúc Hắc Lão Công, Sủng Nghiện!

Chương 83: Cô vì cái gì mà tức giận.



Đêm hôm đó cô hoàn toàn mất ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, với hai quầng thâm ở mắt cô ngồi trên bàn vừa uống sữa vừa thuận tay cầm lấy một tờ báo xem.

"Giang Uyển Hinh đêm khuya xuất hiện ở bệnh viện đi cùng bạn trai bí ẩn!"

Tô Vãn đọc dòng tiêu đề màu đen trên đầu trang nhất và trán của cô liền giật mạnh.

Người trong bức ảnh đó bên cạnh Giang Uyển Hinh còn không phải tên hỗn đản Diệp Dục Sâm thì có thể là ai vào đây nữa?

Mặc dù các bức ảnh hơi mờ, nhưng cô có thể nhận ra người đàn ông đó là hắn trong nháy mắt vì sự quen thuộc, sự đụng chạm thân mật trong những ngày qua.

"Diệp thối tha!"

Tô Vãn quyền rủa và cầm tờ báo trên tay đập lên bàn, nghĩ không bao giờ muốn nhìn nó nữa.

Khó trách ngày hôm qua người nào đó suốt đêm không về, nguyên lai là cùng bạn gái đi bệnh viện.

Thật là một người bạn trai chu đáo và tận tụy.

Cô trong lòng ghim Diệp Dục Sâm là tên đê tiện, rồi sau đó lại cảm thấy có gì đó không ổn.

Cô vì cái gì mà tức giận?

Điều này thì có liên quan gì tới cô sao?

Hắn lại không phải là của riêng cô!

Cô bưng ly sữa bò uống một ngụm muốn làm hạ quả, đúng lúc này Tần Thư từ bên ngoài tiến vào, Tô Vãn nhanh chóng đặt ly sữa bò xuống, giơ ta về phía anh ta: "Tôi muốn đi ra ngoài, cho tôi chìa khoá xe."

Tần Thư hơi ngập ngừng rồi chợt mỉm cười: "Ngài muốn đi đâu? Tôi gọi tài xế đưa ngài đi."

"Không cần, tôi muốn đi ra ngoài dạo với mua ít đồ."

Tô Vãn từ chói đề nghị của anh ta, sau khi nắm được chìa khoá trong tay liền lên lầu đổi quần áo rồi đi thẳng ra cửa.

Cô đã lấy tấm thẻ mà Diệp Dục Sâm cho cô, mục tiêu hôm nay chính là làm nổ tung thẻ của hắn, mua bất cứ thứ gì, đồ không cần tốt nhất nhưng phải là đắt nhất.

Nếu người nào đó đã cho rằng cô là tình nhân bao dưỡng vậy cô sẽ làm những gì mà một tình nhân nên làm, nếu không, cô thực sự cảm thấy có lỗi với bản thân của hiện tại và cả khoảng thời gian tới khi sắp bồi ngủ cho hắn.

Điểm dừng đầu tiên là cửa hàng đồng hồ của Thụy Sĩ.

Cô xem một chiếc đồng hồ có giá gần 70 vạn, kiểu dáng của nó cũng rất đẹp, hợp ý cô.

Cô chỉ vào chiếc đồng hồ kia và yêu cầu nhân viên lấy cho cô xem thử.

Nhân viên của hàng mặt đầy tươi cười: "Thưa cô, cô thật có tầm nhìn. Đây là mẫu bán chạy nhất của cửa hàng chúng tôi, chiếc này là chiếc cuối cùng ạ."

Tô Vãn gật đầu, cô hài lòng nhìn chiếc đồng hồ Sapphire trên cổ tay mình: "Lấy cái đi."

"Vâng."

Cô gái nhân viên cười tươi gói lại cho cô, nhưng cô lại do dự khi trả tiền.

Cô chợt nhớ ra rằng khi cô quẹt thẻ ở đây, Diệp Dục Sâm chắc chắn sẽ nhận được tinh nhắn thanh toán, nếu hắn hỏi tới, cô không thể thừa nhận rằng mình là đang tức giận vì nhìn thấy hắn cùng Giang Uyển Hinh ở bên nhau nên mới lấy thẻ đi xả.

Với mức độ tự luyến của của tên kia nhất định hắn lại nghĩ là cô yêu hắn, bởi vì cô ghen tị mới kích động như thế.

Một đời thanh danh của cô...

"Quên đi, tôi không mua nữa."

Cô đẩy chiếc đồng hồ trở về và quay người đi.

Nhưng đúng lúc vang lên một giọng nó quen thuộc đằng sau cô: "Chị?"

Tô Vãn nghe thấy người gọi, quay đầu lại, thấy Tô Như Nguyệt đang giữ cánh tay của một chàng trai trẻ và đi về phía cô.

Người nam này khoảng hai mươi tuổi, trông có vẻ đẹp trai hình như có chút quen mắt, giống người theo đuổi Tô Như Nguyệt hồi trước thì phải.

Chỉ là lúc đó Tô Như Nguyệt một lòng yêu Cố Dĩ Trạch còn những người khác nhìn đâu cô ta cũng chướng mắt, thế mà bây giờ...

"Đây là..."

Ý nghĩ của hai từ này hơi rõ ràng còn cố hỏi nhưng mà Tô Như Nguyệt không cho cô một đáp án: "Vị hôn phu của tôi, Trương Phong."

Tô Vãn nhìn người nam này chỉ cười cười không nói.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv