Tô Vãn híp mắt lại nhìn hắn, lại thấy hắn bày ra bộ mặt vô cùng đứng đắn, tầm mắt đang đặt ở chỗ khác, giống như chưa có việc gì phát sinh.
Mấy động tác nhỏ dưới bàn đều bị khăn trải bàn che khuất, trừ bọn họ biết thì những người khác không thấy có gì bất thường.
"!!!"
Cô bị nghẹn một bụng đầy lửa, lại không có chỗ nào để phát tiết.
Để tránh phơi bày mối quan hệ ra trước mặt người lớn, giờ đây cô không còn cách nào khác ngoài nhẫn nhịn.
Nhưng vấn đề là cô càng nén giận, tên khốn đó liền đi quá xa hơn, dùng chân cọ xát chân cô, hành vi cực kỳ ngả ngớn*, gần như là cố tình trêu chọc.
Cô thật sự muốn đá hắn ta, và sẽ tốt hơn nếu đá tới phế luôn, mới hả được giận trong lòng cô.
"Vãn Vãn."
"Dạ?"
Người bên cạnh đột nhiên gọi tên cô làm cô giật cả mình, nhìn lại mới thấy Diệp Vân Thâm đang gắp cái đùi gà nhỏ đặt vào trong chén ngay trước mặt cô, "Em ăn nhiều chút, em gầy quá, anh ôm thấy cộm tay lắm."
Tô Vãn: "......"
Cô cười xấu hổ, không vội vàng động đũa mà khẽ liếc nhìn phản ứng của mọi người xung quanh trước.
Diệp Kiến Quốc rất bình tĩnh, mẹ Diệp vì hành động của con trai mình nên không cao hứng, nét mặt hơi cứng đờ, còn cô Trình Vũ Lâm thì nhìn bọn họ, tay nắm chặt lấy chiếc đũa, hình như đang xấu hổ, với lại nhìn kĩ thì nhận ra có chút tức giận.
Nhìn xem cái dáng vẻ này, thì vị đại tiểu thư này hẳn là có ý gì đó với Diệp Vân Thâm rồi đây.
Cho nên khi thấy Diệp Vân Thâm cố ý giở trò ân ái với mình, cô ta mới tỏ thái độ ghen ghét, phẫn nộ và ghen tị.
Tô Vãn không dấu vết liếc sang Diệp Dục Sâm lần nữa.
Diệp đại thiếu dường như không nhìn thấy việc đó, bình tĩnh gắp đồ ăn, tuy nhiên lực nắm chiếc đũa có chút chặt rồi tới nỗi mu bàn tay đều nổi lên gân xanh.
Tô Vãn tất nhiên thấy cảnh đó, cơ bản cũng đoán được sự bất mãn trong lòng hắn, so với Trình Vũ Lâm không ít nha.
Cô mỉm cười tủm tỉm, cúi đầu nhìn đồ ăn trong chén mình, lại dùng khóe mắt liếc mọi người, cảm thấy mình sắp thành mục tiêu chỉ trích.
Đùi gà này ăn cũng không được, mà không ăn lại không xong, dù với cách nào cũng gây mất lòng người.
Ây da!
Cô không nên đồng ý tới đây mới đúng.
Ăn một bữa cơm sao giống như đánh một trận thế này, thật sự đáng sợ quá mà.
"Em làm sao vậy? Đồ ăn này không hợp khẩu vị của em sao?"
Diệp Vân Thâm thấy cô bối rối, quan tâm hỏi một câu.
"Không có, em rất thích nó."
Tô Vãn cố gắng nở nụ cười làm cho thật tự nhiên, lấy đũa gắp thức ăn trong chén.
Diệp Vân Thâm thấy thế lại gắp cho cô một miếng sườn heo xào chua ngọt.
Tô Vãn cười mà nhìn như sắp khóc tới nơi.
Không ai nhận ra việc này, Diệp Vân Thâm nhanh nhẹn nháy mắt với cô vài cái.
Tô Vãn ho nhẹ, rốt cuộc nhớ ra mục đích hôm nay mình tới đây là gì.
Đó là diễn kịch, cô tới thì cũng đã tới rồi, nên tất nhiên phải phối hợp cho tốt.
Đặc biệt hôm này là muốn làm trò trước mặt vị Trình tiểu thư này.
Vì vậy, ngay sau đó cô phản ứng lại rất tự nhiên, Diệp Vân Thâm gắp cho cô cái gì, cô liền ngoan ngoãn ăn cái đó, cảnh tượng vô cùng hài hòa.
Sắc mặt của quý phu nhân không còn tý gì gọi là tốt cả, còn Trình Vũ Lâm cũng có một chút xấu hổ và không vui do người ta cố ý diễn trò cho mình xem, tuy nhiên so ra thì làm sao mà cay bằng người đang ngồi đối diện đang nhìn cô.
"Tôi nghe nói Tô tiểu thư là một diễn viên, ăn nhiều cá, thịt heo như thế không sao à?" Diệp Dục Sâm cười ra tiếng, như một người anh trai ôn nhu đang quan tâm em nhỏ, "Em là diễn viên mà em không biết quan tâm dáng người của mình sao?"
Câu nói đó thành công làm cô bị nghẹn.
Cô đánh cuợc 50 xu, chắc chắn tên khốn này phải có mục đích nào đó.