Phúc Hắc Lão Công, Sủng Nghiện!

Chương 208: Diệp đại thiếu quấy rối.



"Được được, cháu mau vào đây ngồi đi."

Thái độ của Phương Thục Lan rất khách khí nhưng với người làm nghề diễn như cô thì từ vẻ mặt của bà có thể nhận ra một chút manh mối gì đó.

Loại cảm giác khách khí này có chút hơi quá hoặc có thể dùng từ xa cách để hình dung thì thích hợp hơn.

Với dáng vẻ này nhìn ra vị phu nhân này đối với mình hình như không vừa lòng lắm.

Nhưng lại giống như không có gì là không bình thường, vì người ta đã có đối tượng định con dâu yêu quý rồi, hơn nữa nghe nói còn là con gái của Bộ trưởng, nếu so sánh với vị đại tiểu thư ấy, thật ra mình kém rất xa, cũng không thể trách người ta không vừa mắt.

Diệp Vân Thâm đưa cô vào nhà, bước một bước vào nhà cũng đồng thời nhìn thấy Diệp Dục Sâm đang cùng với cha mình Diệp Kiến Quốc từ trên lầu đi xuống, Tô Vãn lễ phép gọi một tiếng chú.

"Chào cháu." Ông đáp.

Vị Phó Tổng thống này toàn thân đều một khí chất cao quý và uy nghiêm, lúc đối mặt với người nhỏ, vậy mà hạ thấp không ít, cho cảm giác người cha nhân từ, "Nếu đã tới đông đủ rồi, thì gọi phòng bếp lên đồ ăn đi."

"Chờ một chút, còn một người nữa chưa đến." Phương Thục Lan lên tiếng ngăn cản.

Lời này vừa nói ra, sắc mặt mọi người trở nên quái lạ.

Diệp Kiến Quốc nhíu mày.

Diệp Dục Sâm liếc mắt nhìn Tô Vãn, cái biểu cảm đó đặc biệt mang nhiều ý nghĩa.

Tô Vãn ban đầu không hiểu được.

"Mẹ!" Diệp Vân Thâm lên tiếng gọi Phương Thục Lan, trong giọng nói ấy nghe rõ sự không hài lòng.

Không đợi hắn nói thêm gì nữa, quản gia từ bên ngoài vào báo: " Thưa phu nhân, Trình tiểu thư đã tới."

Thông báo này vừa nói lên thì không khí trong phòng khách càng lạ lùng.

"Mau mời vào đây."

Nhưng xem ra mẹ Diệp rất cao hứng, còn những người khác là vẻ mặt một lời khó nói hết, nhất là Diệp Vân Thâm mày đã nhíu lại thành một ngọn núi nhỏ rồi, Diệp Dục Sâm lại ném cho Tô Vãn một cái nhìn, trong mắt xoẹt qua sự đăm chiêu nào đó.

Tô Vãn ngửa đầu nhìn nóc nhà, giả chết.

"Mẹ, mẹ có ý gì đây?" Diệp Vân Thâm kéo mẹ của cậu sang một bên, giọng đầy mùi chất vấn.

"Trùng hợp là hôm nay Vũ Lâm chỉ ở nhà một mình, mẹ nghĩ nên mời nó sang nhà mình dùng cơm." Mẹ Diệp vội vàng hòa giải, "Tô tiểu thư, cháu không ngại chứ?"

"Vâng, cháu không ngại." Tô Vãn cười.

Cô dùng đầu gối cũng biết, vị Trình tiểu thư này chắc là con gái Bộ trưởng trong truyền thuyết kia rồi, là đối tượng xem mắt của Diệp Vân Thâm.

Cậu ta nghĩ đủ mọi cách trốn tránh việc xem mắt, kết quả trốn xong cũng không rớt xuống.

Quả là thủ đoạn của mẹ đại nhân quá lợi hại, trực tiếp mời người sang nhà, không khí lúc này có thể nhận ra.

Đúng là gừng càng già càng cay, cô chuẩn bị ngồi ngay ngắn xem kịch thôi, bỗng ngay lúc này, dưới bàn có chân ai đá vào chân cô, không mạnh lắm nhưng lại làm cô nhíu mày.

Bởi vì cái chân đó từ phía đối diện tới.

Mà người ngồi đối diện bên kia chính là tên Diệp Dục Sâm.

Cô có chút tức giận ngẩng đầu nhìn lại thấy đối phương cũng đang nhìn mình, kèm cái vẻ cười như không cười, xen vào còn có vài phần châm chọc nữa.

Tô Vãn có cái loại cảm giác muốn đem đôi đũa trong tay phóng qua cắm vào đầu hắn.

Cô lạnh lừng trừng mắt lại, sau đó người kia lại cong khóe môi cười, giống như không đem việc cô tức giận để trong lòng.

Hai người đang nháo thì Trình Vũ Lâm đã vào tới.

Tô Vãn nhìn, cảm giác đầu tiên là người này là một cô gái vô cùng xinh đẹp.

Một thân lễ phục màu trắng mặc lên lộ dáng người thon thả, cả người toát lên khí chất cao quý, dùng từ của Tô Vãn để diễn tả là một người vừa xinh đẹp vừa có khí chất, hơn nữa gia thế vô cùng tốt, khó trách người làm mẹ kia lại thích tới vậy.

Diệp Dục Sâm lại đá cô một cái nữa.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv