6.
Ngày hôm sau.
Ta nhìn váy cưới màu đỏ, tâm trạng có chút rối bời.
"Tử Ngọc cô nương......Lớp áo lót này chẳng lẽ là giao sa…..còn áo cưới này không phải là gấm Tinh Vân chứ? Chuyện này......"
Gấm Tinh Vân cả hoàng cung mới có hai cuộn.
Còn giao sa chỉ Hoàng hậu nương nương mới có, giờ lại cho ta mặc?
Tử Ngọc nhìn thấy bộ dạng của ta, nở nụ cười diễm lệ: "Trắc phi không cần lo lắng, cứ yên tâm xuất giá là được rồi."
.....
Đúng như lời nói, ta đã thật sự xuất giá.
Ta nhìn bản thân mình trong gương, tuổi đã hai mươi, mặt như phù dung, chỉ là trong mắt có chút mệt mỏi không thể giấu được.
Ở cổ đeo một mảnh vải màu hồng nhạt để che đi vết thương, lại điểm thêm một chút châu báu trang sức vào đó, càng tôn thêm vẻ xinh đẹp.
Cứ tưởng ta sẽ bị khiêng thẳng đến phủ Thái tử, không ngờ Ân Cửu Hà lại đích thân tới.
Nghe những tiếng bàn tán bên ngoài, ta hơi mông lung.
Quả thật cũng không cần phải làm đến như vậy, rốt cuộc Ân Cửu Hà là vì Ân Càn, hay là vì......
Ta không dám nghĩ tiếp, sau khi bước vào phòng tân hôn, ta thẳng tay kéo khăn trùm đầu xuống, làm Hồng Tụ sợ tới mức kêu lên:
"Tiểu thư! Không thể như vậy!"
Ta cười: "Không sao đâu."
Thuốc mỡ đêm qua cũng không biết là làm từ cái gì, mới bôi lên một đêm đã đỡ hẳn, đã có thể nói được, cử động nhẹ cũng không có cảm giác gì nữa.
Hồng Tụ thở dài, lén nhìn ra bên ngoài, lấy mấy viên kẹo từ trong người ra.
"Tiểu thư thật là, bao giờ mới có phép tắc một chút."
Nàng biết ta bị sái cổ nên nhẹ nhàng lựa chọn những viên kẹp, chọn một viên lớn hơn chút rồi cẩn thận đút cho ta, ta nhìn nàng khẽ cười.
"Ngọt thật."
Nàng xoa mặt ta, rồi trùm khăn voan lại cho ta.
Thật ra nàng không biết, chỉ là ta không muốn đối mặt với cảnh tượng xấu hổ này.
Ta nghe thấy tiếng mở cửa, biết Ân Cửu Hà đã vào, sau đó tiếng cửa lại vang lên, chắc là Hồng Tụ lui ra.
Ta nghe thấy âm thanh đó, lại kéo khăn voan xuống thì thấy Ân Cửu Hà đang cầm sào chuẩn bị vén khăn.
Không khí đột nhiên vô cùng kì lạ.
Không biết Ân Cửu Hà có nhận ra vẻ chống đối của ta hay không.
Hắn thản nhiên liếc ta một cái, buông sào: "Không ngờ Trắc phi lại sốt ruột như vậy."
Ta giả vờ không nhận ra vẻ không vui của hắn, cười nói: "Vậy, khụ khụ, làm lại?"
Nói xong, ta lại trùm khăn voan lên, ngồi lặng im trên giường.
Đợi một lúc lâu khăn voan mới bị lấy xuống, nhưng trước mắt lại không phải là Ân Cửu Hà, mà là Hồng Tụ, nàng nhíu mày nhìn ta: "Tiểu thư, điện hạ sao lại bỏ đi?"
Ta: "...... Không biết"
Hồng Tụ nhìn bộ dạng của ta, thở dài giúp ta tháo trang sức, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Ta làm bộ vô tội.
Buổi tối, ta suy nghĩ một hồi vẫn cảm thấy khó tin.
Kiếp trước ta cũng thật lòng yêu Ân Càn, đối với chuyện nam nữ cũng không phải là dốt đặc cán mai, nhưng Ân Cửu Hà...... thì sao có thể?
Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể lừa mình dối người tự nhủ, có lẽ là do Ân Cửu Hà vô cùng trọng lễ nghi, cho dù giả vờ cũng muốn làm đúng quy củ, cho nên mới không vui.
Dù sao trong cung quy củ chặt chẽ, hắn lại được dạy dỗ cẩn thận......
Được rồi, dù có chút khó nói, nhưng chung quy lại hắn cũng đã có chút thiện cảm tin tưởng ta.
Ngày hôm sau
Ta chuẩn bị điểm tâm đầy đủ, đứng trước cauwr thư phòng chờ hắn, định bụng làm một Trắc phi đúng chuẩn.
Khi thấy hắn hà triều về, ta nở nọ cười tươi rói.
Bước chân hắn có chút khựng lại, rồi nhanh chóng phục hồi, nhưng ta thấy bộ dáng hắn giống như gặp quỷ.
Ừmmm, ta vội nhìn đi chỗ khác.
Không biết có phải ảo giác hay không, hình như hắn cắn chặt răng sau đó nắm chặt tay ta kéo vào thư phòng.
Ta nhìn bàn tay đang nắm chặt tay ta, há há miệng rồi lại thôi không nói gì.
Mãi tới khi vào thư phòng, tùy tùng của hắn lui ra hết ta mới nhỏ giọng nói: "Điện hạ, trong phủ của ngài có mật thám hay sao? Có cần phải diễn cho ai xem không?"
Hắn lạnh lùng liếc ta một cái, ta lập tức câm miệng.
Ân Cửu Hà lạnh lùng cong môi: "Trắc phi thật thông minh, phối hợp như vậy là tốt rồi."
Hắn nói xong, bỏ tay ta ra rồi ăn điểm tâm: "Ngươi làm à?"
Ta cứng cổ gật đầu.
Hắn miễn cưỡng nói: "Thật khó ăn."
......
Nhưng cũng may là bầu không khí kì lạ này không kéo dài lâu.
Hắn tìm trên giá sách rồi lấy ra một tấm da dê, là một tấm bản đồ trên đó đánh dấu thế lực khắp nơi.
"Lại đây nhìn xem." Hắn thản nhiên nói.
Ta bước tới, tuy rằng ở kiếp trước ta không nắm quyền lực trong tay, nhưng Ân Càn thỉnh thoảng sẽ với ta một chút chuyện trên triều.
Mọi lần chỉ có hắn nói, còn ta im lặng.
Nhìn thấy tấm bản đồ kia, ta vẽ vào mấy chỗ mà ta biết như vị trí quặng mỏ và nơi phụ thân Hà Doanh đóng quân.
Đột nhiên, ta thấy có điều không đúng.
"Nhu Thành không phải nơi Hà tướng quân đóng quân hay sao?"
Ân Cửu Hà lắc đầu: "Là nơi của Trần tướng quân."
Ta nhíu mày: "Vậy là khi hắn tới, Nhu Thành sẽ trợ giúp, nếu không Ân Càn rất khó thắng."
Vừa dứt lời, ta lập tức im lặng nhìn về phía Ân Cửu Hà, hắn nhìn vào bản đồ, tựa như không nghe được ta vừa nói gì.
Nhưng ta biết hắn nghe thấy.
Ta im lặng như chim cút, đột nhiên không dám nói chuyện.
"Nghĩ gì vậy?" Giọng nói của Ân Cửu Hà đột nhiên nhẹ nhàng đi một chút, như là sợ dọa ta.
Chắc ta bị điên nên mới nghĩ vậy, cứng ngắc lắc đầu: "Không có gì."
Không ngờ mắt hắn tối lại, như mây đen ập đến.
Ta nghi ngờ không biết hắn có vứt ta ra khỏi thư phòng không, may là hắn chỉ thở dài: "Ta không muốn tọc mạch bí mật của ngươi, cho nên ngươi không cần đề phòng như vậy."
Những lời này giống như nhẹ nhàng găm vào lòng ta, không đau nhưng lại khiến ta không cảm thấy thoải mái.
Sau khi nói thêm một chút chuyện có thể sắp xảy ra, ta về phòng.
Ai ngờ tối hôm đó, ta lại thấy một việc bất ngờ.
"Điện hạ?"
Ta tắm rửa xong còn chưa kịp lau khô đầu, đi ra đã thấy Ân Cửu Hà ngồi ngay ngắn trước bàn đọc sách.
Hồng Tụ không hề bất ngờ, rõ ràng là đã biết trước, nhìn ta khẽ cười rồi định đi ra ngoài, bị ta sống chết giữ chặt lấy.
Nụ cười của nàng cứng lại, lén nhìn Ân Cửu Hà, sau đó không chút lưu tình gạt tay ta ra bước nhanh ra ngoài, còn thuận tiện "thân mật" đóng cửa lại, để lại ta chỉ mặc mỗi đồ ngủ ở lại đó, cứu ta.
"Điện hạ?"
Giọng nói run rẩy của ta cuối cùng cũng kéo được Ân Cửu Hà quay lại, chỉ thấy hắn liếc ta, thản nhiên nói: "Trắc phi ngủ trước đi."
......
Đây là vấn đề chính à???
Ta cắn cắn môi, đang định hỏi hắn thế này là thế nào?
Còn chưa kịp nói, đã tháy môi hắn mấp máy, cắt lời ta: "Trong phủ có mật thám, vẫn đang tìm."
Mặt ta đỏ rồi lại trắng, đó không phải lý do ta đoán hay sao? Ngươi cũng đâu có đổi lý do khác?
"Vậy đêm nay...... Ngủ thế nào?"
Ta nhìn xuống giường, hai bàn chân cọ vào nhau, vô thức đặt xuống đất.
Hắn giương mắt nhìn ta, ngũ quan sắc bén có chút dịu dàng, trong mắt có ý cười: "Vậy đương nhiên đành phải để Trắc phi chịu chút ấm ức, xuống đất ngủ tạm, nếu không thì ô uế sự trong trắng của bản điện mất?"
Ta nghẹn họng, xấu hổ vì đã tự mình đa tình, lập tức ôm chăn đệm xuống đất nằm, trùm kín đầu như con đà điểu.
Nếu có thể, ta chỉ mong trời đừng sáng, thật mất mặt.