5.
Phụ mẫu thật sự tưởng là ta được Thái tử nhìn trúng, vừa mừng vừa lo. Ta nói với họ Thái tử đối với ta rất tốt, vô cùng sủng ái, bọn họ mới thôi không hỏi nhiều nữa.
Buổi tối ăn cơm xong, Hồng Tụ giúp ta tắm rửa thay đồ.
Trong làn hơi nước, ta mơ màng suy nghĩ, cả đêm qua gần như không ngủ được chút nào, giờ vô cùng buồn ngủ.
Nhưng lại không thể ngủ được, chuyện ta gả cho Thái tử Ân Càn chắc chắn đã biết, không biết có tới đây hay không.
Nếu hắn tìm tới, vậy thì coi như là ta đã “giúp” Thái tử tìm thấy hắn.
Hơn nữa, Ân Càn đã nhịn nhục lâu như vậy, chắc chắn cũng ít nhiều hoài nghi về lý do Thái tử nạp ta.
"Tiểu thư, nếu mệt thì ngủ đi."
Ta ngáp một cái, gật đầu đứng dậy, nàng giúp ta lau người, thay đồ ngủ rồi ra ngoài trông cửa.
Thiêm Hương đã ra khỏi phủ, giờ này chắc đang ở nhà vui vẻ làm đồ cưới.
Đáng tiếc ta không thể tới xem nàng thành thân, đôi khi ta còn có chút hâm mộ nàng, có thể cùng người mình yêu tâm đầu ý hợp, cùng nhau sống bình an cả đời.
Ta hạ mắt, quay về với thực tại, loại suy nghĩ ngông cuồng này đâu phải điều ta nên nghĩ tới.
Nửa đêm, có tiếng động nhỏ vang lên.
Cuốn sách để trên song cửa sổ rơi xuống đất, có người lẻn vào.
Nhìn thân hình quen thuộc từ từ lại gần, ta hơi bất ngờ.
Hắn quả thật đã tới?
Ân Càn vô cùng cẩn thận bước về phía ta, thấy ta đã tỉnh lại, ánh mắt không cam lòng.
"Ta không hiểu vì sao tỷ tỷ lại đột nhiên từ hôn, còn biết cả thân phận của ta, hóa ra là vì Ân Cửu Hà, nhưng tỷ tỷ thông minh như vậy, lại thật sự tưởng là hắn thật lòng hay sao?"
Ta lạnh lùng nói: "Vậy ngươi thật lòng à?"
Trong mắt Ân Càn hiện lên một tia bạo ngược: "Đinh Yên Nhi! Nếu ta không thật lòng thì tại sao hôm nay lại mạo hiểm tới tìm nàng! Nàng tưởng rằng ta không biết hôm nay Ân Cửu Hà giăng bẫy ta hay sao?"
Ta nghe hắn nói, trong lòng chỉ cảm thấy buồn cười: “Ngươi nói như vậy, ta suýt thì tưởng ngươi cùng Hà Doanh chỉ là gặp dịp thì chơi.”
Mắt hắn tối đi mấy phần.
Ta đứng lên, thẳng tay kéo cổ áo hắn ra, nhìn thấy dấu hôn trên cổ hắn, ta lại buồn cười nghĩ về kiếp trước.
Hà Doanh lúc cùng Ân Càn vui vẻ thường thích lưu lại dấu ấn trên cổ hắn, cố tình khiến ta khó chịu khi nhìn thấy.
Xem ra kiếp này cũng như vậy.
Ân Càn căng thẳng, vội vàng nói: “Hà Doanh tính tình đanh đá ghê gớm, nhưng ta cần sự hỗ trợ của Đại tướng quân mới có thể giành chiến thắng, hơn nữa ta không nghĩ đến việc bỏ rơi nàng, đợi sau khi ta quay lại cung, ta sẽ đón nàng vào, độc sủng mình nàng.……”
Ta đẩy mạnh hắn ra, nghĩ đến những việc kiếp trước, chán ghét đến nỗi không muốn nói gì.
Hắn thấy vậy vội nắm tay ta, con ngươi tối lại: “Nàng đối với ta như vậy, có phải là vì Ân Cửu Hà đã chạm vào nàng rồi hay không?”
Ta nghe vậy cảm thấy ghê tởm trong lòng, dùng lời nói ác độc đáp trả hắn: “Đúng vậy, ngươi cũng nghĩ ra rồi à, Thái Tử điện hạ lợi hại hơn ngươi.”
Một lời hai nghĩa.
Hắn không nghĩ ta sẽ nói như vậy, tức giận dâng trào trong mắt rồi chuyển sang điên cuồng.
Ngay sau đó, cổ ta bị hắn hung dữ bóp chặt, kêu “Cạch” một tiếng.
“Nói, nói là nàng lừa ta!”
Ta không thở được, chỉ có thể nhìn chằm chằm hắn.
Đúng lúc ta cảm thấy mình sắp chết trong tay hắn, một chiếc phi tiêu bay từ ngoài cửa sổ vào, cắm vào tay Ân Càn.
Hắn bất đắc dĩ buông tay khỏi cổ ta.
Ta ngã ra đất, cảm thấy toàn thân rã rời.
Ân Càn thấy ta như vậy, có chút áy náy, nhưng vẫn hung dữ nói: “Tỷ tỷ, ta sẽ không buông tay đâu!”
Dứt lời liền nhảy qua cửa sổ bỏ đi, chớp nhoáng đã biến mất trong bóng đêm.
Đúng lúc đó, cửa bị đẩy ra, một luồng hơi thở lạnh lẽo bao trùm lên người ta, Ân Cửu Hà ôm ta vào lòng, hơi ấm trên người có chút quen thuộc khó tả.
“Đuổi theo.”
“Rõ.”
Vài bóng người lướt qua, ta hoàn hồn, vội vàng đẩy hắn ra, níu thành giường ngồi dậy: “Quá……”
Không ngờ vừa thốt ra được một từ, cổ họng như bị lửa đốt, vô cùng đau đớn.
Đôi bàn tay như ngọc kia đỡ ta, hơi dùng sức siết cánh tay ta rồi lại buông ra ngay: “Không biết võ mà còn đòi mạnh hơn ai?”
Trong giọng nói của hắn mang theo một tia lạnh lẽo.
Ta ngây người, nghĩ đến câu nói “Thái Tử điện hạ lợi hại hơn” khi nãy, vừa đau vừa sợ không dám ngẩng đầu lên, chỉ cảm thấy mặt nóng như lửa đốt: “Ngoài… ý muốn.”
Hắn im lặng một hồi rồi thở dài: “Ngày mai Tử Ngọc sẽ đến đón ngươi.”
Ta theo thói quen định gật đầu, nhưng vừa khẽ cúi xuống cổ như muốn gãy ra, đau đến nỗi ta phải há miệng thở dốc.
Ân Cửu Hà thấy vậy dừng bước, do dự một hồi, rồi quay người bước về phía ta, dùng tay vỗ nhẹ cổ ta.
Cảm giác ấm áp làm ta ngơ ngẩn, nhưng ngay sau đó một cơn đau ập tới.
“Cạch”
Hay lắm, ta đau không chịu được, bất chấp Ân Cửu Hà đang ngồi trước mặt, nhe răng trợn mắt kêu đau.
“Ha ha, xấu thật đấy”
Một tiếng cười lạnh nhạt vang lên, trong ánh trăng sáng xuyên qua cửa sổ, môi Ân Cửu Hà hơi cong lên, dưới ánh trăng ngũ quan càng thêm rõ nét, lại mang theo một nét ôn hoà.
Ta vừa ngẩn người, nụ cười ấy đã biến mất, thoáng qua như hoa phù dung sớm nở tối tàn, giống như chưa từng xuất hiện, mặt hắn lại không bộc lộ cảm xúc, đưa ta một lọ thuốc. “Trước hết dùng tạm thuốc này đã, mai vào phủ rồi ta sẽ truyền ngự y tới kiểm tra cho ngươi.”
Ta vừa định gật đầu, lại nghĩ tới cảm giác nóng rát khi nãy, rùng mình sợ hãi, chỉ đáp “Vâng”.
Có lẽ vừa mới trải qua kích động mạnh nên đầu óc ta hơi lộn xộn, hắn nhìn chằm chằm ta, như đang bí mật dò xét điều gì.
Ta bất giác né tránh ánh mắt của hắn.
Cuối cùng, hắn cũng thu hồi tầm mắt, xoay người rời đi, ta nhìn tấm lưng kia cắn môi, đi kiểm tra đám Hồng Tụ xem thế nào.
Vẫn tốt, đang ngủ ngon lành. Chỉ còn ta vừa trải qua những chuyện vừa rồi lại không thể ngủ được.