"Hắc!"
Chu Hoài Sơn nhìn dáng vẻ háo hức của Chu Thanh, lập tức đáp: "Khuê nữ, con không biết thằng cháu trai Dương Nhiên kia gợi đòn thế nào đâu, hôm nay hắn dám mắng ta ở Quốc Tử giám lại còn không thừa nhận! Chu Hoài Sơn ta là kẻ có thể mặc cho người đánh chửi mà không hoàn thủ sao?"
Chu Thanh lập tức ngắt lời Chu Hoài Sơn: "Cha, ta không phải là Vương Cẩn."
Chu Hoài Sơn..
Nhíu mày, nói: "Xì! Khuê nữ, trước kia có một lão đầu, sống một trăm lẻ ba tuổi, con đoán là vì sao?"
Chu Thanh mở to hai mắt nhìn Chu Hoài Sơn đáp: "Lão đầu kia chính là Tiểu Minh gia gia."
Chu Hoài Sơn lập tức vui vẻ, hỏi: "Con cũng biết sao?"
Chu Thanh liền đáp: "Nhanh, ta không có hứng thú với chuyện sống một trăm lẻ ba tuổi."
"Được, vậy ta hỏi con, kẻ hôm trước tập kích ta là bị ảnh vệ bắt hay là Hình bộ?"
Chu Thanh lập tức đáp: "Lý Nhị nói đưa đến ảnh vệ, nhưng ta và Thẩm lệ đều cảm thấy đưa đến Hình bộ thích hợp hơn, nên liền đưa đến Hình bộ."
Hình Bộ Thượng Thư cùng phe với Tô Hành, mà người bị hại trong vụ án này lại là cha nàng. Phàm là Hình bộ cho ra kết quả không khiến cho Thẩm Lệ hài lòng, vậy thì đây chính là dâng cơ hội tới tận cửa cho Thẩm Lệ.
Chu Hoài Sơn nhấc ấm trà trên bàn, rót ra nửa chén trà nhỏ, rồi đặt ấm trà trở về chỗ cũ.
"Cha, người không thể đặt ấm trà cho tử tế sao? Lúc nào cũng đặt một nửa ấm tra lên cái đĩa, cũng không sợ đánh đổ sao." Chu Thanh vừa nói, vừa đặt ấm trà lại cho ngay ngắn trên cái đĩa.
Chu Hoài Sơn gãi gãi mũi, cười nói: "Quen rồi, trước giờ ta luôn đặt như thế."
Nói rồi, nhấc chén trà hớp một ngụm như uống rượu.
"Theo lý thuyết, đây chỉ là một vụ án nhỏ, Hình bộ thẩm tra một ngày, hẳn là nên có kết quả mới phải, ta là nhác phụ tương lai của Thẩm Lệ, Hình bộ điều tra có kết quả, dù không tới nói cho ta biết một tiếng thì cũng nên nói cho Thẩm Lệ chứ, nhưng thực tế thì sao?"
Chu Thanh giữ im lặng, lại rót thêm trà cho Chu Hoài Sơn.
Chu Hoài Sơn liền thở dài một tiếng, tiếp lời: "Làm người ấy, có đôi khi cũng phải ngang ngược một chút, chỉ cần Hình bộ một ngày không cho ra kết quả, thì ngày đó ta liền đánh Dương Nhiên, Hình Bộ Thượng Thư chịu được là được, dù sao cúng không phải con trai ta bị đánh."
Chu Thanh nhìn Chu Hoài Sơn, đột nhiên trong lòng nổi lên cảm giác chua xót. Cha nàng là vì báo thù a. Không có cơ hội, thì tìm cơ hội, không tìm được cơ hội vậy thì tạo cơ hội thôi, không buông tha bất luận chuyện gì có thể tạo ra cơ hội báo thù được. Nếu là trước đó, cha nàng mới lười trêu chọc những phiền toái này, Hình bộ không điều tra ra thì thôi, dù gì lúc đó Chu Hoài Sơn cũng không phải chịu thiệt thòi gì. Hắn chỉ muốn sống cuộc đời thanh nhàn, phóng túng, chơi bời lêu lổng không bị ràng buộc.
Lúc đó khi mới xuyên qua, đường đường là một Hầu gia, đột nhiên lại biến thành một anh nông dân nghèo đến không thể nghèo hơn, lòng cha nàng cũng không lớn như vậy. Mỗi ngày chẳng lo nghĩ cái gì, chỉ tìm cách để nàng kiếm tiền nuôi hắn, chỉ muốn được ăn gà. Khi đó.. Thật tốt biết bao. Nhưng bây giờ..
"Cha.." Chu Thanh có chút đau lòng vì Chu Hoài Sơn.
Hai mắt Chu Hoài Sơn lập tức trợn tròn, bật người nhảy lùi về sau như một vận động viên chuyên nghiệp, cảnh giác nhìn Chu Thanh.
Hắn giơ ngón tay, chỉ thẳng vào mũi Chu Thanh.
"Hai ta vừa nói chuyện rất tình cảm, hiện tại con lại muốn bắt ta làm bài tập sao? Sao con lị có thể lật mặt nhanh như vậy!"
Khí thế hiên nang trách móc, khiến cơ mặt Chu Thanh không khỏi giật một cái, mờ mịt không hiểu.
Hả?
Chu Hoài Sơn trừng Chu Thanh, tiếp lời: "Ta nói cho con biết, làm người thì phải phúc hậu! Con mà cứ như thế này thì sớm muộn cũng mất ta thôi! Con suy nghĩ kỹ càng đi!"
Chu Thanh.. Mặc dù cha nàng rất thảm, nàng rất yêu thương cha. Nhưng cảm giác chua xót vừa mới dâng lên kia, bây giờ đã biến mất không còn dấu vết.
Chu Thanh liếc nhìn chồng bài tập thật cao trên bàn, cắn răng vỗ bàn đánh bốp một tiếng, quát: "Viết!"
Chu Hoài Sơn gào lên như sói tru: "Con làm người đi!"
Chu Thanh nghiến răng nghiến lợi: "Cha lập tức làm bài đi! Hôm nay ta vừa bị Quốc Tử giám mời lên gặp mặt đấy."
Chu Hoài Sơn vừa nghe được lời này, lập tức sặc nước miếng.
"Mời phụ huynh?"
"Đúng vậy, ta còn chưa kết hôn đâu!"
Chu Hoài Sơn cười hắc hắc không ngừng: "Cũng sắp rồi mà, chờ con thành thân, có con rồi.."
Chu Thanh.. Thật vất vả gào thét cha đọc sách xong, lại phải đi rống con học hành sao? Mười bình Cứu Tâm Hoàn hiệu quả nhanh cũng không đủ! Trong một chớp mắt này, Chu Thanh bỗng nhiên không muốn kết hôn. Thật sự. Nàng có cha nàng là đủ rồi! Đủ lắm rồi! Thật vất vả mới kết thúc việc kèm cha học, lại tới thêm một đứa con nữa? Cả đời này coi như hết! Thanh xuân của ta!
Người ta có sinh mười đứa con cũng đều là tinh anh, hạc giữa bầy gà, cũng không biết em bé lớn lên trong bụng nàng thì thế nào!
Chu Thanh lập tức giật mình, lôi suy nghĩ vớ vẩn của mình trở lại thực tế, liền thấy cha nàng đang gào khóc. Đau đầu quá đi.
* * *
Không ngoài dự tính, đêm nay lại là một đêm náo loạn. Chu Hoài Sơn viết bài đến tận hơn nửa đêm mới xong.
* * *
Sáng sớm hôm sau, Chu Thanh lại đưa Chu Hoài Sơn đến trường, xe ngựa còn chưa đi tới Quốc Tử giám, liền bị Tiểu Nội Thị trong cung cản lại. Sáng sớm, Tiểu nội thị dường như bị lạnh, rụt cổ so vai, khuôn mặt nhẵn nhụi trắng bệch, đứng ở bên cạnh cửa sổ xe ngựa.
"Bệ hạ có khẩu dụ, truyền Chu Hoài Sơn lập tức tiến cung yết kiến, không được chậm trễ.". Truyện Đô Thị
Chu Hoài Sơn nhấc màn xe, chấn kinh hỏi: "Bây giờ?"
Tiểu Nội Thị cười làm lành gật đầu.
Chu Hoài Sơn hồ nghi nhìn hắn đáp: "Đã biết."
Hắn hạ màn xe xuống, lập tức ghé lại gần Chu Thanh, đè thấp giọng, nói: "Khuê nữ, chuyện này có vấn đề, ta tiến cung, con nhanh đi tìm Thẩm Lệ đi."
Chu Thanh còn chưa kịp phản ứng, Chu Hoài Sơn đã thò đầu ra khỏi xe ngựa, nhảy xuống khỏi xe.
Tiểu Nội Thị đang muốn dẫn Chu Hoài Sơn đi, Vương Cẩn đã từ đâu bịch bịch chạy tới, choàng tay lên vai Chu Hoài Sơn.
"Chu huynh, đi đâu đấy?"
Dứt lời mới nhìn thấy tiểu nôi thị đứng bên cạnh, cánh tay đang khoác lên vai Chu Hoài Sơn lập tức thả xuống.
Hắn khách khí chào hỏi tiểu nội thị: "Chu huynh đây là tiến cung?"
Chu Hoài Sơn ừ một tiếng.
Vương Cẩn liền nói: "Vậy để ta cầm bài tập vào học đường cho Chu huynh, đằng nào cũng phải giao, đừng làm trễ nải."
Chu Hoài Sơn nhìn hắn một cái, tiếp đó đưa mắt nhìn tiểu nội thị. Thấy tiểu nội thị gật gật đầu, Chu Hoài Sơn liền lại tiến vào xe ngựa.
Chu Thanh cười nói: "Vương Cẩn này vẫn rất đáng tin cậy."
Chu Hoài Sơn xì một tiếng khinh miệt: "Đáng tin cậy cái rắm, hắn mượn cớ để chép bài tập của ta thì có."
Chu Thanh..
Chu Hoài Sơn giao giỏ bài tập cho Vương Cẩn, rồi rời đi cùng Tiểu Nội Thị. Vương Cẩn phất phất tay chào Chu Thanh, ôm cái giỏ sải bước tiến vào Quốc Tử giám. Mới vừa vào cổng, hắn liền đụng phải tế tửu đại nhân.
"Ngươi đang ôm cái gì đấy?" Tế tửu đại nhân chỉ cái giỏ trong lòng Vương, hồ nghi hỏi.
Vương Cẩn.. Mẹ nó! Ta chỉ là muốn chép bài tập thôi, làm sao lại xui xẻo thế!
Ngay lúc Vương Cẩn định kiếm bừa một lí do để lấp liếm cho qua chuyện, thì một học sinh xuất hiện, cung cung kính kính nói: "Đây là bài tập của Chu Hoài Sơn, Vương Cẩn huynh giúp hắn mang vào."
Vương Cẩn.. Tiên sư cha nhà ngươi!