Phụ Thân, Hôm Nay Người Đọc Sách Chưa

Chương 298: Biết



Đánh một trận tơi bời xong, đoàn người nghênh ngang rời đi. Từ phủ nha Kinh Triệu Duẫn trở lại đường Lầu Canh, từ thanh lãnh, vắng vẻ chuyển thành phồn hoa, nhộn nhịp.

Vương Cẩn xoa xoa bụng, nói: "Sơn ca, vừa mới hoạt động tay chân một trận, hình như ta lại đói rồi, hay là chúng ta lại đi ăn gì đó đi! Ta mời khách!"

Chu Hoài Sơn cười khổ, đáp: "Ăn cái rắm, nếu ta còn tiếp tục theo ngươi lêu lổng, về nhà khuê nữ của ta sẽ đóng cửa nhốt ta ngoài đường."

Vương Cẩn liền vui vẻ nói: "Sao lại gọi là lêu lổng chứ, phải gọi là tình cảm càng ngày càng sâu đậm."

Nói xong, lại quay sang vỗ vai Triệu Đại Thành nói: "Đại Thành huynh, hai ta lại đi uống chút rượu đi? Hôm nay may mà có ngươi, thật không nhìn ra, thân thủ của Đại Thành huynh lại tốt như vậy! Tiểu đệ ngưỡng mộ!"

Triệu Đại Thành liếc nhìn Chu Hoài Sơn một cái. Chu Hoài Sơn không để ý hai người bọn họ, chỉ quay đầu nhìn một quán làm đồ chơi làm bằng đường phía đối diện.

Thu ánh mắt, Triệu Đại Thành cười nói: "Hồi nhỏ trong nhà bắt đi học, ta cũng chỉ luyện được vài ngày, còn lại cũng quên sạch cả rồi, chỉ biết chút ít vậy thôi."

Vương Cẩn liền cười nói: "Ôi dào, ai quản ngươi học lúc nào chứ, ta chỉ hỏi ngươi, có đi ăn thêm chút gì hay không?"

Triệu Đại Thành lắc đầu, đáp: "Ta vừa mới tới kinh đô, trong nhà còn chưa thu thập thỏa đáng, để ngày mai đi, hôm nay ta cũng phải trở về rồi."

Vương Cẩn lập tức mất hứng nói: "Chán thật đấy, được rồi được rồi, vậy thì giải tán thôi, ai về nhà nấy. Ta vẫn còn đang hưng phấn đây, các ngươi thì hay rồi, ai da!"

Chu Hoài Sơn trừng Vương Cẩn nói: "Hưng phấn cái rắm, về nhà nghỉ ngơi dưỡng sức đi, đến mai còn chăm sóc Dương Nhiên nữa."

Hai mắt Vương Cẩn lập tức sáng lên, hỏi lại: "Đánh thật hả?"

"Chẳng lẽ là giả sao? Bộ dáng tiểu tử kia rất gợi đòn, ta mà không đánh hắn, thì chính là có lỗi với gương mặt hắn đấy."

Vương Cẩn lập tức vui vẻ nói: "Ta còn tưởng rằng hôm nay Sơn ca chỉ nói cho bõ tức thôi cơ."

Nói rồi, Vương Cẩn dùng cùi chỏ chọc chọc Chu Hoài Sơn, tiếp lời: "Có điều, hôm nay tiểu tử kia phải chịu lỗ vốn, ngày mai chắc chắn sẽ không bỏ qua, hơn nữa, chưa chắc mai hắn đã đi học đâu."

"Đi, hắn chắc chắn sẽ đi, hôm nay tế tửu đại nhân đã giao cho hắn một nhiệm vụ rất quan trọng, việc chép kinh mừng thọ của Thái Hậu nương nương, hắn chính là chủ bút, hắn có thể không đi được sao."

Vương Cẩn vui vẻ, vỗ vai Chu Hoài Sơn nịnh: "Sơn ca thật là trâu bò, cái này mà cũng tính toán trước rồi, có điều, Quốc Tử giám của chúng ta có quy định, học sinh đánh nhau quá ba lần, sẽ bị khai trừ."

Chu Hoài Sơn ta ta nhìn hắn, hỏi: "Vậy ngươi có đánh hay không?"

Vương Cẩn lập tức đáp: "Đánh chứ, sao lại không đánh, đuổi học thì càng tốt."



Chu Hoài Sơn liền cười nói: "Thế còn lắm lời làm gì! Mau về nhà!"

"Trở về, trở về thôi!" Vương Cẩn hấp tấp đáp, nói xong quay đầu nhìn Triệu Đại Thành hỏi: "Đại Thành huynh, nhà ngươi ở đâu? Chúng ta có cùng đường không?"

Triệu Đại Thành liền đáp: "Nhà ta ở hẻm Hạnh Hoa, nhà ngươi.."

Vương Cẩn lập tức xụ mặt: "Thế thì ngươi và Sơn ca tiện đường rồi."

Ba người nói thêm vài câu, rồi chia tay nhau ở một chỗ ngã ba đường. Vương Cẩn vừa đi, Triệu Đại Thành lập tức có chút lúng túng, dùng khóe mắt liếc Chu Hoài Sơn, ngập ngừng muốn nói lại thôi. Ngày trước hắn ở chung với Chu Hoài Sơn, luôn không cảm thấy quái dị như vậy. Trước đó thật tốt a. Bây giờ làm sao lại đột nhiên không được tự nhiên như thế chứ? Bởi vì Chu Hoài Sơn nói muốn đi Hồng Tụ phường nghe Oánh nhi đàn sao? Hay là bởi vì hắn để lộ công phu trước mặt Chu Hoài Sơn?

Triệu Đại Thành suy nghĩ rất lung.

Triệu Đại Thành không mở miệng, Chu Hoài Sơn cũng không nói chuyện, một đường huýt sáo, hai người yên lặng mà đi.

Rất nhanh đã đến trước cổng nhà Chu Hoài Sơn, Triệu Đại Thành chợt dừng chân, gọi: "Sơn ca."

Chu Hoài Sơn cũng dừng bước, nghiêng đầu nhìn hắn. Mắt Chu Hoài Sơn bị ánh trăng chiếu vào, phá lệ sáng rỡ.

Triệu Đại Thành siết siết nắm tay, cố rặn ra một nụ cười tự nhận là cực kỳ tùy ý nói: "Sơn ca chọc con trai Hình Bộ Thượng Thư, sẽ không có chuyện gì chứ?"

Chu Hoài Sơn lập tức bật cười ha ha, trên gương mặt chất phác đàng hoàng mang theo nụ cười của công tử là lượt không thể che giấu.

"Ta còn chưa nói cho ngươi nghe thân phận của Thẩm Lệ là gì đúng không?"

Triệu Đại Thành gãi gãi cái ót, đáp: "Thân phận gì? Không phải là ông chủ Bút Mặc Trai sao?"

Chu Hoài Sơn cười ẩn ý nhìn Triệu Đại Thành.

Trong lòng Triệu Đại Thành có chút sợ hãi, nụ cười trên cũng sắp bị ánh mắt của Chu Hoài Sơn ép cho tắt ngúm.

Ngay lúc Triệu Đại Thành sắp sụp đổ tới nơi, Chu Hoài Sơn lại thần thần bí bí nói với Triệu Đại Thành: "Hắn cũng không phải là ông chủ của Bút Mặc Trai, hắn rất trâu bò đấy."

"Trâu bò?"

"Có biết ảnh vệ không?"

"Biết."



Triệu Đại Thành nói xong, Chu Hoài Sơn nhíu mày lại, nhìn hắn nói: "Hay lắm, ảnh vệ mà ngươi cũng biết, thực sự là xem thường ngươi rồi, biết ảnh vệ, còn biết công phu, ngươi còn có cái gì mà ta không biết nữa hả?"

Trong lòng Triệu Đại Thành nhất thời run rẩy không thôi. Nguy rồi. Hắn nên nói không biết mới phải chứ. Phải xử lý sao bây giờ?

Ngay lúc Triệu Đại Thành chuyển từ cười sang khóc, Chu Hoài Sơn lại nói: "Có điều, ngươi trâu bò cũng không bằng Thẩm Lệ đâu, hắn là thống lĩnh ảnh vệ!"

Triệu Đại Thành lập tức phối hợp, lộ ra vẻ mặt chấn kinh: "Thật sự?"

"Chứ sao! Thẩm Lệ nói với ta, chỉ cần ta không tùy tiện đi tiểu trong cung, những cái khác đều có thể tùy ý!"

Nói xong, Chu Hoài Sơn nhìn Triệu Đại Thành một cái, vỗ vỗ cánh tay hắn: "Không nói với ngươi nữa, ta phải trở về, ngày mai nếu muốn tìm ta thì đến cổng Quốc Tử giám chờ ta tan học, hoặc tới nhà ta cũng được, đây chính là nhà ta, hôm nay muộn rồi, không mời ngươi vào chơi nữa."

Nói xong, lại vỗ vỗ hai cái vào cánh tay Triệu Đại Thành rồi mới quay đầu đi.

Triệu Đại Thành đứng tại chỗ không nhúc nhích. Đến khi hai người Chu Hoài Sơn cùng Lý Nhị đi khuất sau cánh cổng, Triệu Đại Thành mới hít sâu một hơi, giật mình phát hiện cả người đã đổ đầy mồ hôi lạnh. Mấy lời Chu Hoài Sơn vừa nói kia, hẳn là không phải nảy sinh hoài nghi với hắn. Hẳn là như vậy! Bằng không tại sao còn phải bảo hắn đoán thân phận của Thẩm Lệ kia chứ. Không có hoài nghi, nhất định là không có hoài nghi, là hắn suy nghĩ nhiều.

Gãi gái ót, Triệu Đại Thành nhấc chân rời đi.

Chân trước hắn vừa đi, chân sau, trong bóng tối cách cổng nhà Chu Hoài Sơn không xa, có một bóng người xuất hiện. Đó là một người nam nhân cao lớn, cường tráng. Hai mắt đen nhánh. Hắn nhìn bóng lưng Triệu Đại Thành rời đi, trong đáy mắt bị ánh trăng chiếu vào, tất cả đều là vẻ ngưng trọng cùng.. cảm giác mừng rỡ như ẩn như hiện.

* * *

Chu Hoài Sơn vừa về nhà, liền thấy Chu Thanh ngồi đợi sẵn trong phòng mình, cái chân đã nhấc lên bước qua ngưỡng liền mềm nhũn, run rẩy hỏi: "Khuê, khuê nữ, sao con còn chưa ngủ nữa?"

Chu Thanh cười ha ha nhìn Chu Hoài Sơn, nói: "Cha còn chưa trở về, sao ta có thể ngủ được, dù sao, nếu như ta đi ngủ, vậy thì bài tập về nhà của cha cũng không cần viết nữa."

Chu Hoài Sơn cười gượng bước vào nhà, nói: "Con đang nói gì vậy chứ, bài tập này là tiên sinh giao cho ta, cũng không phải là giao cho con, sao có thể để con nhìn ta chằm chằm viết được chứ, vậy thì còn ra cái gì! Khuê nữ con cứ việc đi ngủ, hôm nay cha cam đoan sẽ viết xong toàn bộ."

Chu Thanh liền cười nói: "Không phải là con sợ cha đánh nhau quá mệt mỏi, trở về không viết nổi bài sao."

Chu Hoài Sơn..

Yếu ớt nhìn Chu Thanh, Chu Hoài Sơn im lặng một lát, cánh tay khẽ chống lên bàn, đặt mông ngồi lên ghế nói: "Con cũng biết rồi à? Chậc chậc, giọng điệu này, thật chẳng khác nào thầy bói a."

Chu Thanh lập tức trợn mắt quát: "Nếu cha đánh nhau ở xó xỉnh nào khác, ta chắc chắn sẽ không biết, nhưng chỗ kia là Đắc Nguyệt lâu, ta có muốn không biết thì cũng phải biết."

Nói xong, hai mắt Chu Thanh tràn đầy hưng phấn, nàng chống khuỷu tay lên bàn, nâng cằm nói: "Nói một chút đi, cha, người lại có tính toán gì đấy!"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv