Trận đấu trên võ đài đang diễn ra bởi một phó tướng dưới trướng gia tộc của Như Tịên và vương quốc Tinh La, nhìn thấy rõ ràng bên Tinh La quốc đang dẫn thế thượng phong, võ công hắn dùng nhìn kì lạ vô cùng, ra tay lại vững vàng dễ dàng chiến thắng liên tục bốn người đến từ phía hoàng cung Viên Quốc. Gương mặt của hoàng đế Viên Anh Mã cùng bá quan trong triều đang dần đen lại, chủ yếu hôm nay hắn muốn cho ngoại quốc thấy sự lợi hại của võ công Trung Nguyên, vậy mà bây giờ lại bị Tinh La quốc chiếm hết hào quang.
"A!" Tên phó tướng bị một chưởng văng ra sân, Viên Vĩ Anh có thể thấy rõ tên Khắc Hùng đến từ Tinh La đã rất nương tay, giữ đúng tinh thần tỉ thí võ nghệ, nếu thực sự đánh chắc chắn tên này tử trận.
"Lão thần nguyện ứng chiến." Một âm thanh đã ngoài ngũ tuần vang lên cùng với hành động đứng lên của một lão nhân. Viên Vĩ Anh không lấy làm hứng thú cho đến khi nghe tên hoàng thượng nói: "Như lão tướng quân, đây chỉ là một trận tỉ thí giao hữu thôi, ngài lại là phụ thân của Như Thái Phi, ta làm sao để ngài lên võ đài được."
Như tướng quân Như Khúc Văn vẫn muốn lên lôi đài, dù gì trong năm người thua trận thì có đến hai người xuất thân từ binh lính của ông, nếu không thể đánh thắng thì còn gì là danh dự của ông ta. Như Tiên lo lắng nắm chặt khăn tay, nàng tuy không phải cao thủ gì nhưng vẫn nhìn được sự thâm sâu của võ sĩ Tinh La, phụ thân đã lớn tuổi, tuy là tỉ thí không nguy hiểm nhưng quyền cước không có mắt, nàng làm sao yên tâm được, nhưng ở đây quá đông người, nàng không thể lên tiếng khuyên ngăn.
"Hoàng thượng, vậy thì để thần lên, thần cũng muốn trao đổi võ học với Tinh La quốc." Viên Vĩ Anh làm sao nhẫn tâm nhìn Như Tiên nhíu chặt chân mày như vậy, cô chỉ muốn được thấy ánh mắt tràn đầy tình yêu của Như Tiên dành cho mình. Hoàng đế tất nhiên đồng ý, hắn ta không am hiểu võ công, nhưng lại tin hoàng đệ của mình.
Viên Vĩ Anh đứng thẳng dậy, cô tháo xuống cặp kính Tây Dương, trước khi lên đài còn cố tình nhìn lại Như Tiên, ánh mắt cô như muốn nói rằng: 'Nếu ta đánh thắng nào có thưởng cho ta không?'
Tiếng trống vang lên, trận đấu bắt đầu, Viên Vĩ Anh giữ nguyên nguyên tắc đánh nhanh rút gọn của mình, cô biến mất trước mắt mọi người ở võ đài, đến khi thấy rõ bóng hình thì Viên Vĩ Anh đã tung một cước về mặt Khắc Hùng. Cơ thể hắc ta tuy to con nhưng vẫn giữ được độ nhanh nhẹn, lập tức dùng cánh tay đỡ lấy cú đá của Viên Vĩ Anh, lực đạo từ cú đá đó không hề nhẹ, khiến hắn khẽ trượt về sau một bước. Không dừng lại ở đó, Viên Vĩ Anh ra quyền kết hợp cước liên tục tấn công các điểm yếu trên cơ thể hắn, đây là chiêu thứ Bát Đoạn Suất mà Tế Nguyệt đã dạy cô. Tế Nguyệt còn nói nhờ chiêu thức này mà cơ thể nàng ngày càng dẻo dai, vắt kiệt sức lực của Viên Vĩ Anh.
Từ khi Ninh Vương lên lôi đài chỉ tầm năm phút, chưa đến một nén hương, động tác của Ninh Vương quá mức là nhanh, những người không biết võ công chỉ kịp thấy bóng dáng cô thoắt ẩn thoát hiện, đến khi cô đứng vững trên võ đài, thì Khắc Hùng đã khuỵ một chân ôm lấy bụng mình.
"Xem ra tại hạ cũng tìm được đối thủ cho hôm nay rồi." Khắc Hùng nở nụ cười, từ nãy đến giờ hắn chỉ dùng bốn phần công lực, cuối cùng cũng xuất hiện một đối thủ đáng gờm. Hắn vận công, đánh một chưởng về phía Viên Vĩ Anh, cô không tránh né, dùng tay tiếp lấy một chưởng của hắn, cả hai đang so kè nội lực với nhau. Nói đến nội lực, cô được hưởng từ nguyên chủ, cơ thể này được bồi bổ từ nhỏ, lại dốc lòng học các công pháp võ công đứng hàng đầu giang hồ từ Tế Thiên cung, có thể nói cô cực kì tự tin về nội lực của bản thân.
Khắc Hùng kinh hãi, hắn ta cảm nhận được nội lực của mình đang bị hút đi thông qua đối chưởng với Viên Vĩ Anh, liền muốn thu lại nội lực rút tay ra. Nhưng Viên Vĩ Anh không để hắn toại nguyện, cô thu tay lại trước, cùng một lúc đó tay còn lại đánh một đấm vào bung của Khắc Hùng, việc tiêu hao nội lực khiến động tác hắn ta chậm đi, không kịp đưa tư ra đỡ liền hứng trọn một quyền của Viên Vĩ Anh.
Khắc Hùng một tay ôm bụng, một tay lau đi máu đang chảy ra từ khoé môi của mình: "Ta đã thua, trận chiến này ta thua tâm phục khẩu phục."
Không còn đối thủ, Viên Vĩ Anh hiển nhiên mang chiến thắng về cho hoàng cung khiến hoàng đế, thái hậu rất vui lòng. Không ai dám lên lôi đài một phần là do thân phận của Viên Vĩ Anh, hai là chiến thắng của cô quá chấn động. Những trận đánh trước, mọi người vẫn thấy được Khắc Hùng dùng sức mạnh của bản thân đánh bại từng người, nhưng khi Viên Vĩ Anh ra tay mọi thứ quá nhanh, họ không nhìn kĩ được, càng không rõ được tại sao Khắc Hùng bị đánh đến chảy máu.
Ở một bên, Vũ Băng Nhi cũng đang rất hiếu kì về lối đánh của Viên Vĩ Anh, nàng chưa thấy bao giờ, lại còn cả công pháp hút lấy công lực của người khác, nếu nàng không lầm thì nếu Viên Vĩ Anh học đến tầng cao nhất của công pháp này thì có thể hút cạn công lực cùng sinh lực của đối thủ, đến khi thành một cái xác khô. Vũ Băng Nhi hơi khẽ chau mày, công pháp tàn nhẫn lại cao thâm như vậy từ trước đến giờ chỉ xuất hiện ở ma giáo, mà Nga Mi của nàng là một trong thái sơn bắc đẩu của võ lâm chính phái.
'Chẳng lẽ là có người ma giáo nào đầu quân cho triều đình? Hoặc là.. Ác Nhân cốc?'
Hoả Linh Nhi bên cạnh võ công thấp hơn Vũ Băng Nhi một bậc, nàng không thấy được sư luân chuyển của nội lực, bèn lên tiếng hỏi nhỏ sư tỷ của mình: "Sư tỷ, tỷ biết chiêu thức của Ninh Vương là từ môn phái nào không?"
Vũ Băng Nhi chỉ lắc đầu, ánh mắt nàng mang một nét dò xét nhìn Viên Vĩ Anh.
Viên Vĩ Anh hứng khởi quay về chỗ ngồi, đây là lần cô dùng Hấp Tinh Đại Pháp do Thái Thản truyền dạy, cô biết rõ sự lợi hại của công pháp này, nên khỉ nãy chỉ dám dùng ba phần công lực, tuy cô chỉ mới luyện đến tầng thứ hai, nhưng nếu thật sự hút thêm nữa chỉ sợ gây ra náo động giữa hai nước. Viên Vĩ Anh bận rộn ngẫm nghĩ lại chiêu thức của mình mà không để ý đến vẻ mặt của hai nữ nhân luôn nhìn đến mình.
Như Tiên không ngờ võ công của Viên Vĩ Anh có thể tiến bộ vượt bậc trong một năm nay, nàng lại càng muốn biết những kinh lịch của cô trong thời gian đó. Ánh mắt Nhược Ỷ Mộng phức tạp, tuy lối đánh chiêu thức đầu nàng không rõ tên là gì, nhưng nàng nhận ra nó đến từ Tế Thiên cung, một môn phái trung lập, không phải ma giáo cũng không phải chính đạo, chỉ làm nhận uỷ thác cách trao đổi ngang giá. Trước đây khi Nhược Dao thực hiện một nhiệm vụ ám sát, tên mục tiêu đã thuê một người từ Tế Thiên cung để bảo vệ hắn, Nhược Dao cùng hắn y nhân đã đánh một trận và chính thức bại dưới chiêu thức vừa được đánh ra bởi Viên Vĩ Anh, tuy nhiên hắc y nhân đêm đó dùng lợi hơn rất nhiều. Thực lực bên trong Tế Thiên cung là một bí ẩn với giang hồ, chỉ biết họ chưa bao giờ nhận uỷ thác mà không hoàn thành được, bí kíp võ công cùng cổ vật bên trong nhiều vô số kể.
Công pháp hấp thụ nội công của đối thủ nàng cũng từng nghe qua, chỉ là không ngờ nó cũng xuất thân từ Tế Thiên cung, cũng dễ hiểu, những người đối diện với công pháp này đều không còn cơ hội kể lại với người khác.
Cuộc tỉ thí kết thúc vào tầm cuối giờ Mùi, họ cùng di duyển qua khu vực sân bên cạnh dùng ngự thiện, vị trí chỗ ngồi không khác là mấy với lúc xem tỉ võ, nhưng dưới sự thao túng của Ninh Vương, các cung nhân phải nhanh chóng đổi lại sơ đồ chỗ ngồi, vị trí các phi tần lại thấp đi một bậc vì chỗ ngồi của Ninh Vương rộng ra, đủ cho ba người cùng ngồi.
Gia Lục Tuần Dương cúi gầm mặt, cô thật là ngu ngốc thì đồng ý với Viên Vĩ Anh, chỗ này cực kì gần với đám người thái hậu, hoàng thượng, do vị trí ngồi của cô và Jessi bị kẹp giữa người khác, không thể mở rộng bàn ra, chỉ có thể nương theo Viên Vĩ Anh. Tình hình hiện tại là Jessi đã ngồi giữa Gia Lục Tuần Dương và Viên Vĩ Anh.
Jessi thì không quan tâm lấy, thân phận của nàng không như Gia Lục Tuần Dương phải để ý này kia, nàng hiện đang là khách quý của Viên Quốc mà.
"Anh nhi có vẻ giao tình không tệ cùng với công chúa Ba Tư và nhi tử của Nhạc Vương nhỉ?" Thái hậu nhìn đến khu vực của ba người, việc cả ba cùng đi trễ đã làm bà rất không vui, trong tiềm thức của bà, mười bảy năm Viên Vĩ Anh vẫn luôn rất nề nếp phép tắc, từ khi quay về lại thân thiết với hai người này một cách quá đáng, lại bắt đầu có hành vi kì lạ.
Viên Vĩ Anh không ngại đối mắt với thái hậu, cô dõng dạc đáp: "Bẩm mẫu hậu, trong lúc ta ngao du thiên hạ, hai vị này chính là bằng hữu đã kề vai sát cánh bên ta."
Thái hậu không tiếp tục vấn đề, bà chỉ im lặng một bên quan sát. Jessi kéo tay áo của Viên Vĩ Anh: "Oscar này, võ công của ngươi lợi hại quá, dạy ta đi."
Gia Lục Tuần Dương ngồi bên cạnh nghe được, liền lập tức phụ hoạ gật đầu.
"Ta làm sao biết dạy được, nhưng mà đừng lo, vài bữa nữa hai ngươi đi cùng ta, tới đó ta nói Tế Nguyệt chọn những công pháp phù hợp hơn mà rèn luyện hai người." Gia Lục Tuần Dương nghe vậy liền sáng mắt lên, cô đam mê việc trải nghiệm giang hồ hơn bất thứ gì hết, như chợt nhớ ra gì đó, Gia Lục Tuần Dương bèn nhỏ giọng nói:
"Mà này, ngày mai, ta muốn mời Hoả cô nương và Vũ cô nương đi dạo hồ, hai người đi cùng chứ?"
Jessi nhanh nhẹn trả lời: "Tất nhiên, chuyện tình gà bông của ngươi thú vị như vậy sao tụi ta không chứng kiến cho được, mà đừng chỉ dạo hồ thôi nhàm chán lắm, ngươi đừng lo đích thân bổn công chúa sẽ sắp xếp một buổi hẹn hò tuyệt vời cho ngươi." Gia Lục Tuần Dương nghe vậy liền rạng rỡ lên hẵn, đây là lần đầu tiên cô biết cảm giác thích một ai đó, lại còn chủ động mời người ta đi chơi, nhưng cô hoàn toàn không có kinh nghiệm, cũng may là nay đã có Jessi giúp một tay.
"Đa ta ngươi a."
Viên Vĩ Anh khoác tay: "Đa ta gì chứ, chúng ta bây giờ là chiến hữu thân thiết rồi, ngươi mà còn khách sáo thì ta để Jessi ăn sạch ngươi."
Gia Lục Tuần Dương theo phản xạ nắm lấy vạt áo lắc đầu lia lịa làm hai người kia bật cười.
"Mà Tế Nguyệt cốc chủ thực sự sẽ chịu dạy tụi ta võ công sao?" Gia Lục Tuần Dương thắc mắc hỏi Viên Vĩ Anh, người đang say mê ăn uống.
"Tất nhiên, nàng ấy nghe lời ta lắm. Với lại đừng gọi cốc chủ nữa, cứ gọi là tỷ tỷ thôi, dù sao nàng cũng là tẩu tử của ngươi mà." Nghĩ tới Tế Nguyệt, nụ cười trên mặt Viên Vĩ Anh bất giác trở nên ngọt ngào hơn.
Jessi ngồi ở giữa, nàng thu hết biểu cảm của cô vào mắt, nàng khinh bỉ: " y dà, nói thì hay lắm, ta quả thực muốn gặp Tế Nguyệt tỷ tỷ ngay lập tức để coi ai nghe lời ai. Mà công nhân ngươi đến đây thì ốm hơn lúc trước đó, đúng là không có các chất béo công nghiệp có khác."
Gia Lục Tuần Dương có chỗ hiểu chỗ không nhưng cũng hùa theo chọc ghẹo Viên Vĩ Anh: "Đúng thật, so với lần trước tạm biệt, ngươi gầy hơn thật đó Vĩ Anh, Tế Nguyệt tỷ tỷ bỏ đói ngươi hả?"
Viên Vĩ Anh buông đũa, cô dùng một tay chống cằm, môi mỏng nhếch khẽ lên:
"Đâu có, do ta không có thời gian ăn cơm, ta phải để thời gian ăn người yêu của ta nên không rảnh."
Hết Chương 34