“Mau lên sân thượng, tôi có việc cần gặp anh, đừng để ai biết!!!”
Sau khi Diệp Vấn Khinh nhận được tin nhắn của Quách Trung, anh nhanh chóng có mặt tại sân thượng. Đứng dưới màn sương mờ mờ của buổi tối, anh hơi thấy hối hận vì không mang theo áo khoác. Sương xuống thế này, liệu cậu có ốm không? Giờ mà có quay lại lấy thì hơi muộn, anh sợ cậu phải đợi. Lúc nhận được tin nhắn của cậu, anh vui lắm.
Diệp Vấn Khinh cuối cùng cũng được nói chuyện đàng hoàng với Quách Trung rồi, anh mừng ra mặt. Bỏ qua khoảng cách của hai người khá xa, và cậu thì đang dãn cơ, vào thế chuẩn bị ở đầu bên kia sân thượng của viện nghiên cứu.
Cho dù trong tình trạng quyết đấu như hai thằng oắt con mới vào cấp ba đi chăng nữa, Diệp Vấn Khinh vẫn cảm thấy mãn nguyện hơn biểu hiện của Quách Trung lúc sáng, anh còn chẳng thể nói với cậu một câu đàng hoàng. Mặc dù bây giờ cũng vậy…
Nhưng không sao, nói chuyện với cậu được là tốt rồi.
Đấy là Diệp Vấn Khinh mơ tưởng như vậy thôi, thực tế thì cú đấm của Quách Trung đã áp sát ngay mặt anh. Phản xạ có điều kiện được tôi luyện qua nhiều trận chiến đã giúp anh tránh được một đòn trực diện. Nhưng Quách Trung sao lại không lường trước cơ chứ, dù gì cậu cũng đã từng giao đấu với anh một lần, đủ để cậu tạo những ưu thế bước đầu.
Ngay khi anh chưa thể lấy lại tư thế chuẩn, Quách Trung tung ra một cú móc trái tay, nhắm thẳng vào phần eo của Diệp Vấn Khinh. Tưởng chừng như câụ đã thành công, trong một giây ngắn ngủi ấy, anh nghiêng eo, dựa hoàn toàn vào sức mạnh cơ bắp, bắt lấy cổ tay và bẻ cả bả vai, đưa cậu vào thế khoá.
Tất cả chỉ diễn ra trong vòng tích tắc, cả hành động khoá của anh cũng khiến Quách Trung bất ngờ. Cậu chẳng nói chẳng rằng mà lao lên, sự bất bình của cậu hoá thành bạo lực nhắm thẳng vào anh. Ấy vậy mà cậu dễ dàng bị anh khoá lại.
Nhưng người còn ngạc nhiên hơn cậu lại là anh. Diệp Vấn Khinh đối diện với tác phẩm mà đêm qua trong cơn t.ì.n.h t.h.ú anh đã làm ra – vết cắn trên cổ Quách Trung.
Dưới sự vận động kịch liệt, lớp băng gạc trắng tinh trên cổ Quách Trung lại rướm ra màu đỏ. Phần băng được cố định bởi băng gạc bị lớp mồ hôi mỏng tách ra khỏi da thịt, rơi khỏi cần cổ, làm lộ dấu ấn hoan ái không kiểm soát của anh.
Đúng vậy, trông thảm không nỡ nhìn. Mỗi một vết trăng là một lỗ máu nhỏ nhỏ, màu đỏ tươi cứ thể tràn ra khỏi gáy Quách Trung, trong vừa đáng sợ lại vừa kích thích dục vọng chiếm hữu trong huyết quản của Diệp Vấn Khinh.
Anh hoảng loạn mà nới lỏng tay, Quách Trung nhanh chóng thoát khỏi thế khoá của anh trong tích tắc ấy. Cậu biết có chuyện chẳng lành, lập tức lấy tay che đi miệng vết thương sau gáy.
“Anh nhìn cái gì?” – khoái cảm tột cùng được quấn quít với nam nhân đêm qua với nỗi đau xót khi sát trùng vết thương ở gáy khiến Quách Trung có tâm trạng cực kì tồi tệ.
Diệp Vấn Khinh chẳng thốt lên thành lời. Anh không ngờ chuyện mình làm lại để lại hậu quả như thế. Nỗi tự trách trong lòng mỗi lúc một lớn, anh không thể nào thôi tự trách bản thân. Cơ thể buông xuôi phòng bị, hoàn toàn biến thành bao cát để Quách Trung trút giận.
Nhìn thấy vậy cậu giận lắm, Quách Trung lao đến đấm anh, nhưng lần này nắm đấm của cậu không còn chệch hướng nữa. Người bị đấm đứng yên cho cậu đấm, không hề có chút phản kháng nào. Cú đấm mạnh mẽ giáng xuống khiến khoé miệng anh đỏ lên rồi nhanh chóng chuyển sang màu tím.
Cho dù vậy Diệp Vấn Khinh cũng không có ý định phản kháng hay né tránh, kể cả khi cú đấm tiếp theo của Quách Trung có lao tới anh cũng không hề có ý định di chuyển. Anh còn nhắm mắt lại như chờ đợi cơn thịnh nộ của cậu vậy. Cậu nhận ra điều đó, nắm đấm cũng vì thế mà bất giác đổi hướng.
Cảm giác đau đớn không truyền đến gương mặt như những gì Diệp Vấn Khinh chờ đợi, anh ngỡ ngàng mà mở mắt ra. Quách Trung không hề đánh anh, nhưng trông cậu còn chật vật hơn cả người chịu đòn. Nỗi buồn không thể giấu sau hàng nước mắt, cậu bật thốt lên câu hỏi luẩn quẩn trong đầu.
“Tại sao?”
Tại sao anh không dốc hết sức đấu với cậu như lần đầu hai người gặp mặt. Chuyện chỉ xảy ra có vài ngày thôi, tại sao anh lại có thái độ khác biệt như vậy? Quách Trung không hiểu nổi.
Trong mơ hồ trở thành bạn đời với anh là một nhẽ. Thứ khiến cậu cảm thấy thoải mái nhất ở anh là việc có thể giao lưu võ thuật mà không kiêng nể gì. Tại sao chỉ qua vài ngày, Diệp Vấn Khinh lại có thái độ ngược lại như thế?
“Vì em là omega của tôi.”
Câu trả lời này làm Quách Trung như rơi vào hầm băng. Cảm xúc khó tả xa lạ này làm cậu hoang mang. Cậu không hiểu cũng không có một lời giải thích chính xác cho nơi đập loạn liên hồi trong lồng ngực và cảm giác hụt hẫng trong tâm trí.
Nhưng cậu biết đây không phải là đáp án cậu mong muốn.
“Tôi còn chưa đồng ý?”
Đúng vậy, kể cả đã trở thành người bạn đời, Quách Trung vẫn cố chấp mà cho rằng đó chưa phải là sự thật.
“Tôi có thể chờ đến lúc em đồng ý.”
Ánh mắt anh quá chăm chú, cũng rất tình cảm, chỉ là Quách Trung không hề nhìn vào đó.
“Tôi sẽ tham gia vào thực nghiệm cơ giáp loại mới.”
“Ừm, tôi đã nghe qua, em sẽ đến hạm đội của tôi như một quân nhân mới.” – Diệp Vấn Khinh có chút bất ngờ khi cậu nhắc đến chuyện đó ngay lúc như này.
“Tôi không muốn anh tỏ ra quen biết tôi trên hạm đội. Chỉ vậy thôi.”
Quách Trung nhàn nhạt nói, cậu cũng không đợi câu trả lời của Diệp Vấn Khinh mà quay người rời đi, để lại một mình anh hoang mang nhìn theo bóng lưng cậu.
Anh còn tưởng lên hạm đội không gian rồi thì chính là về nhà của anh, Diệp Vấn Khinh sẽ hết mực chiếu cố cậu. Nhưng Quách Trung đã tước đi sự mong mỏi của anh, cũng chặn luôn con đường anh theo đuổi cậu.
Sau đó, hai người chẳng gặp mặt nhau thêm một lần nào nữa. Cậu không hỏi anh, Diệp Vấn Khinh tới thăm cũng không được cậu cho vào. Mọi liên lạc hai bên dường như biến mất trong suốt gần một tháng. Cho tới tận lúc anh và cậu cùng nhau lên khu vực không gian số 8, hai người cũng không trao đổi lấy một câu.
Biểu cảm của Quách Trung không mấy khác thường so với lần đầu Diệp Vấn Khinh gặp cậu, vẫn là dương quang và hống hách cùng hài hoà trên một gương mặt. Chỉ là cậu không hoạt ngôn. Hàn Vũ nói gì cậu cũng gật, vâng, dạ, một mặt con ngoan cực kì.
Người ngoài không rõ, nhưng người nhà thì hiểu, Quách Trung đã trải qua một cú sốc thực sự. Họ không muốn để cậu rời đi vào lúc tâm trạng không ổn định thế này. Mặc dù ai cũng chê cậu phiền phức, nhưng bây giờ cả nhà có mặt động đủ để tiễn cậu đi.
“Mày lên đó bố láo ít thôi, cha không cứu nổi mày đâu em.” – Lời này là của Quách Thần. Bao năm mắt nhắm mắt mở cho cậu luyện tay với sinh viên của học viện, là anh nuông chiều ra một thân tính cách ưa bạo lực của cậu.
“Kệ chứ, đứa nào ngứa mắt vẫn phải đánh.” – Bạch Lâm lại chẳng ngại Quách Trung làm mấy chuyện điên cuồng. Ông anh rể duy nhất trong nhà này còn máu chiến hơn cả cậu, mặt dù trông vẻ ngoài rất văn thư trí thức.
“Yên tâm, đánh xong nhớ báo anh, anh bào chữa cho mày, không đánh chết là được.” – Quách Thiện cũng tích cực vẽ đường cho hươu chạy, hai người này quả thực có tướng phu thê. Dù sao anh hai cũng làm luật sư, chuyện hay làm nhất là giúp đỡ chồng vận hành công ty, chắc bây giờ ảnh ngứa nghề chăng?
“Ừ, đừng ầm ĩ quá là được.” – Quách Trấn ấy vậy mà cũng hùa theo. Bình thường anh cả là người nghiêm khắc thế nào, Quách Trung là người rõ nhất. Huynh trưởng như cha, mỗi lần cậu bày trò quậy phá, chính anh cả luôn là người tóm cổ cậu lại, mang về cho ba Hàn Vũ xử lí.
“Anh chẳng lo mày lên đấy bị bắt nạt, chỉ sợ trên đấy chẳng có gì chơi, mày lại buồn. Cho mày một đống bảo bối của anh.” – Quách Tiến mang một thùng nào đĩa nhạc, hình người nhồi bông, còn rất hình của thần tượng, bày ra trước mắt Quách Trung. Cậu đâu thích mấy thứ này. Chỉ có anh năm cuông thần tượng tới nỗi bỏ làm quân nhân đi làm trợ lý Idol tuyến 18. Cái sự khó hiểu này cậu từ chối tiếp thu.
“Anh cất mấy cái chẳng ra đâu của anh đi, Quách Trung có buồn thì dùng cái này nè.” – nói rồi Quách Trạch đưa một thứ gần giống như đồ chơi cho Quách Trạch, vừa bật lên vừa giải thích cho cậu –“Trên đó chặn sóng nên em chẳng thể liên lạc với bên ngoài đâu, em dùng cái này, có mấy trò chơi, còn có thể liên lạc với anh nữa, lâu lâu anh gửi cho mày mấy thứ hay ho.”
Việc lén lút liên lạc với bên ngoài trong thời gian ở hạm đội không gian cũng chẳng khác mấy với tội gây gổ. Mấy người anh này không xúi cậu làm bậy thì cũng toàn cho cậu mấy thứ vớ vẩn. Bảo sao Quách Trung lại hống hách như thế, do gen cả.
“Mấy người toàn nói chuyện vô bổ.” – Quách Tùng đẩy đẩy kính mắt, vừa nhét vào tay Quách Trung một vali đen ngòm trông rõ là đáng nghi. –“Thuốc anh mới chế tạo thành công, là thuốc ức chế. Dùng xong một ống là bay màu cảm giác liền. Lên đấy quan hệ tốt vào dủ bạn cùng hạm đội dùng thử xem có tốt không còn về feedback lại cho anh.”
Quách Trung nghe đến đây cũng cạn lời, mình cậu làm chuột bạch cho Quách Tùng còn chưa đủ hay sao mà lôi cả người khác vào? Chưa kể tuồn thuốc ở viện nghiên cứu ra là tội cực nặng, sao cha nội này đã nói to còn nói chi tiết thế nhỉ?
Toàn mấy lời không đâu, nhưng những điều này rơi vào tai Quách Trung lại làm hốc mắt cậu hơi đỏ. Cậu không thích bản thân mình trở nên uỷ mị như thế này. Dù sao anh cả cũng cả năm trong quân đội, chẳng mấy khi thấy mọi người đưa tiễn, vẫn ổn đó thôi. Cậu có chút chê nha.
Đầu toàn mấy lời chê ỏng chê eo, nhưng trái tim lại ấm nóng lạ thường. Quả đúng là tình cam gia đình đều là thứ kì diệu như vậy.
Diệp Vấn Khinh đứng một bên, anh nhìn vừa không hiểu lại có chút bùi ngùi ghen tị. Là một cô nhi, anh chưa từng trải nghiệm cảm giác có người nhà.
Lần đầu nhập ngũ, anh nhìn thấy rất nhiều gia đình chia tay con cái như thế này, tình cảm dạt dào kì diệu ấy khiến anh trộm nghĩ: Nếu như sau này cũng có người buồn vui lẫn lộn khi tiễn mình đi, mong ngóng ở nhà mà chờ mình về,là gia đình nhỏ của mình thì tốt biết mấy.
Chỉ là… có thể chuyện đó hơi xa vời.
Nhìn người bạn đời gần trong gang tấc lại xa lạ không khác gì người dưng, Diệp Vấn Khinh chạnh lòng. Anh không cam tâm mà vuốt ve chiếc nhẫn bạc trên ngón áp út. Đây là thứ anh mới đánh mấy tuần trước, nó có một cặp, là dùng cho các cặp vợ chồng. Chẳng là Quách Trung thẳng thừng từ chối hôn lễ rồi, anh cũng không thể trao nó cho cậu.
Chỉ là …anh cố chấp một chút.
Dù sao cũng là người có vợ, anh chỉ đang thể hiện sự chung thuỷ của bản thân. Một chuyện như này thôi, chắc Quách Trung không để ý đâu, mình anh trộm vui là được.
Nhưng chút chuyện này đã được Quách Sơn báo cho cậu từ sớm. Quách Trung có muốn không để ý thì ánh bạc nhè nhẹ lâu lâu lại cọ vào lòng cậu một cái, khiến cậu đôi lúc không thể rời mắt, lòng càng thêm loạn. Cho dù có lặp lại hình ảnh cơ giáp đời mới bao nhiều lần thì ánh sáng bạc ấy vẫn khuấy đảo trong tâm trí cậu.
Hai con người mang hai tâm tư khác nhau bước lên phi hành khí không gian, di chuyển lên khu vực ngoài hành tinh số 8. Họ đi cùng một con đường lại tưởng chừng như bước trên hai lối song song. Chính họ cũng không biết rằng chặng phía trước này, mình sẽ nắm tay người bên cạnh cùng bước về điểm cuối hạnh phúc.