“Con xem cái này đi.” – Quách Sơn bước vào phòng, mở cho Quách Trung xem một đoạn thông tin được truyền khắp hành tinh Lam Thuỷ.
“Xin chào tất cả mọi người, đây là tin tức mới nhất từ Viên Nghiên Cứu và Chế Tạo cơ giáp. Theo thông tin vừa được công bố thì, VIện đã phát triển một dòng cơ giáp mới với những tính năng vượt bậc, đó là sử dụng trực tiếp ý thức con người để điều khiển. Tức là có thể đồng bộ 100% hành động của con người với hành động của cơ giáp mà không có sự gián đoạn nào do đã cắt giảm quá trình nhập lệnh.”
Nghe đến đây, ánh mắt Quách Trung lập tức sáng lên. Cậu thật sự không nghĩ rằng có tồn tại loại cơ giáp này. Nhiệt huyết trong người như trực trào, chỉ mong sao có thể ngay lập tức được chiêm ngưỡng và điều khiển chiếc cơ giáp ấy.
Trên màn hình là hình ảnh người phóng viên nữ đang phỏng vấn một vị Giáo sư, là người trực tiếp chế tạo và công bố thành quả của công trình nghiên cứu.Ông nói với vẻ rất tự hào:
“Cơ giáp này được thiết kế để kết nối trực tiếp với não bộ của người điều khiển thông qua dung dịch dẫn truyền ý thức. Việc này giúp giải mã tín hiệu giữa hai bên, đồng thời đẩy khả năng điều khiển cơ giáp lên mức tuyệt dối và chính xác đáng kinh ngạc. Trên hết, tính năng này còn có sự an tàn hơn với dòng cơ giáp cũ, vì loại bỏ sự mất tập trung trong quá trình điều khiển. Cơ giáp lúc này chính là cơ thể thứ hai của người điều khiển! Không một ai có thể đánh bại họ!”
“Vâng, với những tính năng vượt trội như vậy, các chuyên gia tin rằng cơ giáp mới sẽ trở thành một trong những sản phẩm được đón nhận nhiều nhất trên thị trường. Hy vọng rằng sự phát triển này sẽ mở ra nhiều cảnh cửa tiềm năng để cải thiện cuộc sống của chúng ta. Cảm ơn các bạn đã lắng nghe tin túc này.”
Bản tin đã kết thúc nhưng hình ảnh về một cơ giáp to lớn và mạnh mẽ thì vẫn liên tục lặp đi lặp lại trong đầu Quách Trung. Một cơ giáp chiến đấu đẹp đẽ, mang đường cong sắc lẹm quyến rũ là mơ ước của toàn người dân trên hành tinh Lam Thuỷ, nam nhân ai chẳng thích những thứ như vậy chứ!
Quách Sơn nhìn thấy niềm vui chẳng thể giấu nổi trong đôi mắt của Quách Trung, ông chỉ thầm thở dài, con trai của ông vẫn chỉ còn là một đứa trẻ, chẳng thể suy nghĩ chín chắn được là bao.
“Bây giờ bên Viện chế tạo đang cần một số quân nhân sử dụng thử cơ giáp ở hạm đội khu vực số 8 ngoài không gian.”
“Con muốn tham gia!” – Ông cha chưa nói hết câu, Quách Trung đã gấp muốn nhảy lên rồi.
“Cha đã đăng ký cho con một ví trí rồi.” – Quách Sơn vẫn có thể bình tĩnh mà tiếp lời, ông đã quá quen với tính cách này của cậu.
“Thật sao cha?” – Quách Trung đã nhảy thẳng xuống giường, cậu chẳng thể chờ được mà muốn ngay lập tức chạm vào cơ giáp chiến đấu đẹp đẽ xuất hiện trên thông tin ấy. Trong phút giây này, cậu dường như quên mất bản thân mình vừa mới bị đánh dấu, cũng quên luôn cơn đau nhức sau một đêm vận động quá độ.
“Con đã trở thành omega đạt tiêu chuẩn vào quân đội, cha cũng đã sắp xếp vị trí của con ở hạm đội khu vực số 8 ngoài không gian, là cấp dưới của Thượng tướng Diệp Vấn Khinh.” – nghe ông nói đến đây thì gương mặt Quách Trung tái đi trông thấy.
Cậu hiểu ông đang nói đến điều gì. Omega đủ tiêu chuẩn vào quân đội, nhất định phải có bạn đời. Nhưng cậu càng không hiểu, tại sao cha mình lại có thể nói ra một cách bình tĩnh như vậy.
“Trong tình huống này, đây là cách giải quyết tốt nhất.” – Quách Sơn đặt tay lên vai Quách Trung, nhẹ nhàng khuyên nhủ. – “Con hãy nghĩ đến tương lai của con ở bộ quân đội, đừng chỉ chăm chăm nhìn vào việc kết đôi vội vàng…”
“Kết đôi vội vàng? Con còn chẳng có quyền lựa chọn!” – Quách Trung như thể hét lên. Tâm trạng cậu lúc này bất ổn vô cùng, lên xuống như tàu lượn vậy.
Quách Sơn thấy con mình lại bắt đầu nổi nóng, ông cũng không vội khuyên nhủ gì cả. Ông chỉ đợi cho cậu bình tĩnh hơn, lúc này Quách Sơn mới đưa ra gợi ý.
“Chuyện này không ai muốn xảy ra cả. Con hãy trao đổi với Diệp Vấn Khinh, dù sao cũng là bạn đời, quyết định thế nào nằm ở con, nhưng hãy thông báo cho nó một câu.”
“Con mệt, con muốn nghỉ ngơi.” – Nỗi bực dọc chẳng biết phát tiết vào đâu khiến suy nghĩ của Quách Trung càng ngày càng mất khống chế. Cậu chỉ muốn gặp Diệp Vấn Khinh sau đó đập anh một trận.
Quách Sơn biết con trai mình trốn tránh, điều này khiến ông khá bất ngờ. Quách Trung trước giờ có nghịch ngợm ra sao, khi gặp chuyện lại rất dứt khoát, nhận lỗi thì nhận lỗi, chịu phạt thì chịu phạt, có bị bắt nạt thì chẳng bao giờ chùn bước mà chiến tới cùng. Chẳng giống lúc này chút nào, một bộ dáng rùa rụt cổ.
Nhưng ông lầm rồi, Quách Trung thực ra chẳng khác gì lắm so với hồi trước. Việc cậu không thể bình tĩnh giải quyết vậy thì chọn cách đơn giản nhất mà cậu nghĩ ra. Dùng nắm đấm!