”Hả?” Mạnh Phù Dao giật nảy mình, suýt chút nữa đã bật đụng nóc nhà, “Trở về? Sao lại trở về? Ở nơi nào, nơi nào vậy? Đến hay chưa?” Nàng nhìn quanh quẩn khắp chung quanh --- Không phải nàng tìm kiếm Trưởng Tôn Vô Cực, mà nàng tìm cái hang để chui vào trốn, nàng sợ bị đánh đòn.
Ám vệ im lặng một lúc thật lâu, cất lời, “Chủ tử đang trên đường đi… Không biết bây giờ đang ở đâu nữa.”
“À…” Mạnh Phù Dao liền bình tĩnh lại, lập tức nhớ đến một vấn đề vô cùng nghiêm trọng, “Chủ tử ngươi trở về đây làm gì vậy?”
Không phải chứ, chiến sự bờ Đông vẫn chưa kết thúc, chủ soái lại bỏ mặc tướng sĩ chạy mất? Trưởng Tôn Vô Cực lấy chuyện quốc gia đại sự ra làm trò đùa à?
Nàng cào cào mặt mình, cảm thấy Trưởng Tôn Vô Cực dù là người thế nào đi chăng nữa, cũng không bao giờ lấy chiến sự ra làm trò đùa, bỏ mặc quân tình, nhưng mà, vì sao hắn quay về? Vấn đề này… vấn đề này… không phải vì nàng chứ?
Mạnh Phù Dao kiên quyết phủ nhận nguyên nhân Trưởng Tôn Vô Cực vì nàng mà quay về --- bệnh tự kỉ thật mà, tưởng mình là mỹ nhân à, cho rằng hắn là người yêu mỹ nhân chứ không yêu giang sơn sao? Nói rồi lại nói, nàng và hắn cũng chưa có gì, hắn quay về đây để làm gì vậy?
“Đều là lỗi của thuộc hạ…” Ám vệ tự trách bản thân mình, “Ngày đó ở cửa thành, thuộc hạ cho là mình và Mạnh cô nương chắc chắn sẽ chết. Dựa theo lệ thường, ám vệ trước khi chết sẽ tận lực để lại đầu mối cho người của mình, nên đã để lại ấn kí cho những ám vệ đến sau biết. Sau đó Mạnh cô nương được cứu, thuộc hạ bị hôn mê được đưa trở về thành chữa trị, các huynh đệ đến sau nhìn thấy được ấn kí để lại … liền kinh hãi báo cho chủ tử biết… Thêm vào đó, những ám vệ ẩn núp xung quanh doanh trại quân Nhung cũng truyền tin… Chủ tử nghe được tin này, đêm vừa xuống liền rời khỏi quân doanh ở vùng chiến sự bờ Đông…”
Sắc mặt Mạnh Phù Dao đen thui, một lúc sau lắp bắp hỏi, “Ấn kí của ngươi viết gì vậy?”
“Toàn bộ chết trận, Mạnh cô nương tự vận…”
Mạnh Phù Dao va vào cửa sổ, khiến ám vệ sợ hãi, vẻ mặt mơ hồ đẫm ướt nước mắt, nói: “Đừ quay về… sao lại quay về…”
“Vậy ngươi hãy mai truyền tin nói với Thái tử là đừng quay về nữa.” Mạnh Phù Dao vò đầu bứt tóc,
“Lúc này là lúc nào chứ, chiến sự bờ Đông vẫn chưa kết thúc, trước mắt Đức vương lại muốn tạo phản, nếu lúc này hắn rời khỏi quân doanh, xong đời rồi, xong đời rồi.”
“Sau khi thuộc hạ tỉnh lại cũng đã lập tức truyền tin, khi tin tức thuộc hạ truyền đến bên kia thì bên đó đã truyền tin lại rằng, chủ tử đã đi được suốt đêm rồi, đi rất nhanh. Cũng vì an toàn cho nên không ai biết được lộ trình của chủ tử, bây giờ mọi người cũng không biết chủ tử đang ở nơi nào.”
“Việc này thật rối rắm mà…” Mạnh Phù Dao bắt đầu suy nghĩ lòng vòng, nghỉ hết nửa ngày thì hỏi, “Thái tử đột nhiên bỏ trốn khỏi quân doanh, có thể khiến bên đó rối loạn nháo nhào hay không?”
“Nhất định chủ tử đã an bài, việc này Mạnh cô nương yên tâm.” Ám vệ thấp giọng nói, “Chỉ là bây giờ thời cuộc hỗn loạn, Đức vương hay tin ắt sẽ phái đội Xích Phong bủa vây khắp nơi, chỉ sợ chủ tử trên đường sẽ gặp phục kích…”
Mạnh Phù Dao nghe được câu này thì đầu óc quay mồng mồng, tim nhảy thình thịch.
Trong lúc đầu óc quay cuồng, nàng đột nhiên hiểu ra, vì sao Đức vương lại bỏ mặc Diêu thành.
Không phải vì hắn bỏ mặc Diêu thành thật sự, cũng không phải vì hắn muốn lấy lòng hai vương Nam Bắc Nhung, điều hắn muốn là giết chết Trưởng Tôn Vô Cực!
Cấu kết với Cao La gây chiến, khiến cho Trưởng Tôn Vô Cực phải vội vàng rời khỏi biên cảnh phía Nam. Thế lực ở trong phạm vi vùng Nam Cương này đều thuộc về hắn ta, nếu Thái tử ở vùng Nam Cương này gặp chuyện không may thì hắn ta không thể chối tội. Sau này nếu hắn ta muốn soán vị cũng sẽ rất khó khăn, vì uy tín của Thái tử ở nước Vô Cực rất cao. Nhưng nếu Trưởng Tôn Vô Cực chết ở nơi khác, Đức vương hắn có thể đẩy trách nhiệm này cho bất kì kẻ nào, thậm chí mượn cớ báo thù cho Thái tử, lập tức khởi binh!
Như vậy, xét về địa vị, chính nghĩa, hắn đều dành trọn hết, cộng thêm danh thơm trung nghĩa mà hắn ta đã tích lũy được trước đây, lấy được thiên hạ dễ như trở bàn tay.
Nghĩ tới nghĩ lui, Mạnh Phù Dao vẫn mơ hồ cảm thấy có điều không đúng, nàng cảm giác việc này vô cùng phức tạp, nhưng mà chân tướng toàn cục vẫn bị sương mù che phủ, e rằng so với bây giờ còn mù mờ hơn.
“Tiêu rồi tiêu rồi…” Mạnh Phù Dao nghĩ đến muốn nổ banh đầu, vò đầu bứt tóc, sắc mặt mờ mịt tức tối quay về phòng, không ngờ đụng phải lồng ngực rắn chắc như đá khiến lỗ mũi nàng ê ẩm, liền mắng to, “Quỷ à! Sao lại cản đường ta?”
“Nàng thiếu nhà người ta hai trăm vạn lượng hay sao mà bộ dáng thế này hả?”, đôi mắt Chiến Bắc Dã tựa như mã não đen lóng lánh trong lòng suối trong vắt, nhìn nàng chằm chằm, “Ta thấy nàng giống như hồn bay lên mây quá vậy.”
“Này, bây giờ là mấy giờ mà huynh còn ăn nói khùng điên như vậy?” Mạnh Phù Dao lập tức đẩy hắn ra, Nhã Lan Châu liền xuất quỷ nhập thần xuất hiện, “Gian phu dâm phụ”
Mạnh Phù Dao nóng nảy bực bội nghiến răng hỏi, “Cô có biết gian phu dâm phụ là thế nào không?”
Tiểu công chúa vốn cao quý, trong sáng, thuần khiết, đầu óc đâu có đen tối như Mạnh Phù Dao, lúng liếng đôi mắt đen to tròn, đáp: “Một nam một nữ ngủ cùng gường thì là gian phu dâm phụ.”
Mạnh Phù Dao liền vui vẻ lại, à… thì ra phụ vương với mẫu hậu cô là gian phu dâm phụ…
Nàng lười phải đối đáp với những người rảnh rỗi này, bèn đuổi hết họ đi, sau đó đóng cửa lại, ngồi nhìn ngọn đèn thở dài thườn thượt.
Trưởng Tôn Vô Cực thật sự gấp gáp mạo hiểm quay trở về, bỏ lại chiến sự bờ Đông và mấy mươi vạn đại quân, vì câu nói quỷ quái kia, “Mạnh cô nương tự vận…” … ngọt ngào quá… nhưng nàng lại trở thành tội nhân.
Mạnh Phù Dao chống cằm, ngẩn người nhìn ngọn đèn sáng, nghĩ đến việc Trưởng Tôn Vô Cực vội vàng trở bí mật trở về, bên mình chỉ mang theo một số ít hộ vệ, Đức vương lại có âm mưu giết người từ lâu, trên đường đi nếu gặp phải giặc cỏ, sơn tặc, thổ phỉ, thủy quái… thì sao nhỉ…
Càng nghĩ càng cảm thấy lo lắng, nàng nhịn không được bèn hỏi Nguyên Bảo đại nhân đang nhai trái cây móp mép: “Chuột này, nghe nói giống chuột nà mi một trăm năm mới có một con, giống thần linh thật đấy. Mi có thể đoán được bây giờ chủ tử mi đang ở đâu không?”
Nguyên Bảo đại nhân liền cắn phập một phát thật mạnh, vô cùng khinh thường đầu óc nhão nhoẹt của người này, chả thèm trả lời, chúng ta là thần thú, không phải để người phàm tục như ngươi lợi dụng.
Mạnh Phù Dao nhìn chằm chằm nó, chợt phát hiện hôm nay nó ăn mặc diêm dúa lòe loẹt vô cùng. Áo choàng đỏ thẫm, vạt áo rộng thùng thình, cúc áo bằng trân châu đen to đùng, trên vạt áo còn đính những viên đá nhỏ đủ mọi màu sắc. Con chuột mập này có cả một rương quần áo, chỉ một bộ y phục của nó thôi đã đáng giá hơn một đống y phục thô sơ của nàng. Chiếc áo này trước kia nàng chưa thấy nó mặc bao giờ, chẳng lẽ nó biết chủ tử nó sắp trở về, nên ăn mặc long trọng để chuẩn bị đón chờ.
Nguyên Bảo đại nhân nhìn thấy sắc mặt khó coi của nàng, càng vênh váo mặt hơn, bước đi như mèo đến trước mặt nàng, Mạnh Phù Dao lửa giận ngút trời, túm lấy cái áo choàng lòe loẹt của nó, ném con chuột mập có bước đi như mèo này ra ngoài.
Một quả cầu đủ mọi sắc màu bay dính vào ô cửa, Nguyên Bảo đại nhân trông chờ ai đó một thân áo trắng đang vội vã bước tới tốt bụng cứu mình, ai ngờ người đó lại mở cửa ra, thế là chuột mập rớt phịch xuống đất…
Người đứng ở cửa hiển nhiên là Tông Việt, bộ quần áo trắng tinh hòa trong sắc đêm u tối.
Mạnh Phù Dao nhìn hắn với vẻ mặt đau khổ, “Ta không sao, huynh không cần quan tâm…”
Tông Việt không để ý tới nàng, chỉ nói: “Có vật này cho nàng.”
Hắn lấy từ trong ngực ra một gói đồ nhỏ, vừa mở ra liền thấy được bên trong là một tờ mệnh lệnh điều động, một tờ lệnh nhậm chức, một cái chìa khóa, một lệnh bài có khắc chữ “Lương”
Mạnh Phù Dao vừa nhìn thấy những thứ này thì mắt sáng rực lên, “Đây là tất cả ấn tín của quan vận chuyển lương cho Đức vương, huynh lấy ở đâu ra vậy?”
“Trên đường trở về ta có ngang qua kho quân lương, quan lương mới nhâjm chức này vô lễ đối với ta, nên ta thuận tay lấy đi mấy thứ này, để dành sau này ta sẽ làm thịt hắn.”
“…Huynh là đại phu hả?” Mạnh Phù Dao lẩm bẩm, “Huynh giết người nhiều hơn hay cứu người nhiều hơn?”
Tông Việt liếc nhìn nàng, đưa tay ra, “Trả ta.”
Mạnh Phù Dao cầm túi đồ ban nãy, cười hì hì, “Có cái này thật hèn, ta muốn xâm nhập vào quân doanh của Đức vương, không nơi nào tốt hơn bằng kho quân lương --- Quan vận chuyển lương thực không có ở trong đại bản doanh đông đúc, chỉ ở nơi vắng vẻ, nhưng lại nắm mạch máu của ba quân.”
Nàng bày tư thế sẵn sàng, đáy lòng dậy lên suy nghĩ hung ác muốn giết chết Đức vương, kẻ này cấu kết với giặc ngoài hại lão nương nàng gặp xui xẻo, âm mưu giết chết Trưởng Tôn Vô Cực, khiến nàng lúc này đây chẳng thể liên lạc và cũng không giúp được cho người mình yêu.Nếu muốn giải quyết tận gốc tất cả mọi việc, chỉ có cách giết chết Đức vương.
Giết chết Đức vương, chặt đứt những âm mưu lén lút của hắn, Trưởng Tôn Vô Cực hiển nhiên sẽ an toàn.
Nàng cất kỹ túi đồ, kéo tay Tông Việt, bảo “Đi thôi”
“Đi đâu?”
“Chúng ta đi giết người.”
Kho quân lương cách sông Tuy Thủy hai mươi dặm, đêm nay cực kì an tĩnh.
Quan vận chuyển lương thảo bỗng dưng bị mất chìa khóa, vội vàng huy động mọi người mau chóng tìm kiếm. Còn mình mang theo một người phụ tá và hai gã sai vặt đi tìm, lục tung từng tất đất.
Gã sai vặt mò mẫm, đột nhiên mò được đôi giày.
Hắn kinh hãi ngẩng đầu lên, một tia sáng trắng chợt lóe lên trước mặt hắn, tiếp theo là một sợi dây lụa màu máu bay đến, theo phản xạ hắn liền đưa tay chụp lấy, lòng bàn tay liền nóng đến bỏng rát.
Có người nào đó đánh rất mạnh vào tay hắn, giọng nói âm trầm: “Sắp chết mà còn sờ loạn.”
Hắn lại mơ hồ nghe thấy một giọng nói rất trong trẻo, “Chiến Bắc Dã, huynh là con heo đất.”
Sau đó hắn ngã xuống.
…
Sau khi gã sai vặt ngã xuống, quan vận chuyển quân lương đang mò mẫm ở phía sau tấm bình phong nghe thấy tiếng nói liền bật đứng dậy, vừa đúng lúc thấy được một đôi mắt vừa sâu vừa đen, thình lình xuất hiện trước mặt hắn.
Sau đó tim hắn liền cảm giác nóng bừng, rồi lại lạnh buốt.
Khi ngã xuống, hắn nghe thấy ai đó ở phía sau lưng mình nói, “Vương gia giết người như giết gà, máu tươi vấy khắp nơi như hoa nở, thủ pháp thật sự tuyệt vời”
Người có đôi mắt đen sâu đạp hắn một phát, hắn cảm giác lồng ngực mình như nổ tan tành, giây phút sau cùng nghe được người kia cất giọng cứng rắn nói:
“Bổn vương giết Tông tiên sinh ngươi, nhất định gọn gàng linh hoạt, giống như giết heo vậy.”
…..
Quan phụ tá kho quân lương nghe được tiếng động bất thường, hắn cũng rất thông minh lanh lợi, vội vàng nhanh chân lao thẳng ra ngoài chẳng dám nhìn lại, không ngờ lại chạm phải vạt áo trắng phau của ai đó.
Sau đó hắn thấy tay mình đột nhiên biến thành màu xanh, mập mờ quỷ dị dưới ánh trăng treo cao cao, lập tức toàn thân hắn cứng đờ, sau đó liền ngã xuống.
“Phong cách giết người của Tông tiên sinh thật quý phái, kẻ bị giết chết giống y chang ngươi, như cương thi vậy.”
“Quá khen”. Giây phút cuối cùng trong mắt quan phụ tá kho quân lương là vạt áo trắng bay bay, hắn nghe thấy người này nhàn nhạt cất tiếng, tựa như tiếng gió thoảng trong đêm khuya vắng vẻ.
“Dù sao thì cũng tao nhã hơn khí chất hung tợn như beo gấu của Vương gia.”
…
Gã sai vặt cuối cùng ngửi thấy được mùi máu tanh nồng trong phòng, nghe thấy hình như hai người nào đó đang chuyện trò rất vui vẻ, lại tựa như đang đấu võ mồm, đảo mắt một cái liền thấy ba thi thể. Hắn há mồm muốn kêu, trên đỉnh đầu đột nhiên xuất hiện một bóng người lòe loẹt.
Người này lướt qua hắn, nơi khuỷu tay như có một luồng khí trắng sắc bén xẹt qua yết hầu của hắn, người này lẩm bẩm: “Ta phải giết thêm một người nữa, ta muốn bằng với đôi gian phu dâm phụ.”
….
Một phòng bốn thi thể, bốn người sống đưa mắt nhìn nhau.
Sắc mặt Mạnh Phù Dao đen thui, nhìn một lượt ba người Chiến Bắc Dã, Tông Việt, Nhã Lan Châu, ôm đầu rên rỉ: “… Làm ơn, ta muốn đi giết người chứ không phải đi du lịch, nhiều người ồn ào thế này sẽ lộ tẩy đó…”
“Ta cho phép nàng đến đây thật là sai lầm mà!” Chiến Bắc Dã trừng mắt với nàng, “Vết thương nàng còn chưa khỏi! Sao ta không thấy nhỉ!”
Tông Việt thản nhiên nói, “Ta là đại phu, dĩ nhiên là bệnh nhân phải ở bên cạnh ta.”
Nhã Lan Châu lắc lư bím tóc, “Ta muốn nhìn đôi gian phu dâm phụ.”
Mạnh Phù Dao hết biết nói gì, vẻ mặt đầy đau khổ, Tông Việt kéo cửa sổ lại, bắt đầu dùng thuốc xử lý bốn thi thể.
Chẳng biết vì sao bốn người lại tới đây cùng một lúc như vậy, người nào cũng không chịu đi. Nhã Lan Châu còn cố ý lén lút giết thêm người, nàng và Nhã Lan Châu tranh giành nhau giả dạng quan vận chuyển quân lương, Mạnh Phù Dao chỉ vào mũi mình nói, “Lão nương bị người ta bức chết, cô còn không chịu để lão nương trả thù rửa hận sao?” Chiến Bắc Dã vừa nghe thấy liền đau lòng, lập tức xách Nhã Lan Châu sang một bên, bắt nàng ta làm gã sai vặt.
Chiến Bắc Dã và Tông Việt lại suýt đánh nhau vì tranh giành giả dạnh gã sai vặt và viên quan phụ tá còn lại, Tông Việt nói: “Hàng mày gã sai vặt kia nhếch cao, khuôn mặt hẹp dài, thuộc loại cường thủ đoạt hào, cô vùng giống với phong thái của Vương gia.”
Chiến Bắc Dã cười lạnh đáp: “Bổn vương cảm thấy hắn ta là loại người bỉ ổi, lén lút thậm thụt, phong phạm rất giống với Tông tiên sinh, ngươi giả dạnh vô cùng thích hợp.”
Cuối cùng Mạnh Phù Dao không thể chịu nổi nữa, tức giận nhảy lên bàn chỉ tay nói: “Làm ơn, Chiến đại vương gia, huynh nhìn thấy gã sai vặt kia rõ ràng to khỏe, eo bự hơn Tông Việt mà.”
Chiến vương gia hào khí ngất trời đành phải làm gã sai vặt, trong lúc thay quần áo ánh mắt càng đen hơn thêm, một mình thì thào, Nhã Lan Châu kề sát tai vào nghe lõm được Chiến vương gia nhà ta đang ác độc thì thầm rủa: “Nam nhân mà có eo nhỏ vậy, đồ bất lực!”
Vì thế Nhã Lan Châu ngây thơ đến hỏi Tông Việt, “Hắn nói ngươi bất lực, này, sao gọi là bất lực hả?”
….
Sắc mặt Mạnh Phù Dao đen thui thủi… đau khổ đoán được tương lai đen tối sau này…
Bốn người cải trang theo thứ tự, Mạnh Phù Dao giả dạng quan vận chuyển quân lương, Tông Việt là phó quan phụ tá, Chiến Bắc Dã và Nhã Lan Châu là hai gã sai vặt.
Nói đến cũng thật đúng lúc, quan tiền nhiệm kho quân lương vốn là do triều đình Vô Cực bổ nghiệm, đột nhiên Đức vương muốn đổi sang người nhà mình, vì vậy quan lương này là bà con xa của Đức vương. Hắn ta mới được điều đến đây vài ngày, những kẻ bên cạnh hắn chỉ có viên quan phụ tá và hai gã sai vặt. Bây giờ bốn người chủ tớ đều bị giết chết, bốn người Mạnh Phù Dao có giả dạng thế nào cũng chẳng ai biết được.
Dù tình huống rối rắm thế nào bọn họ cũng ẩn núp thành công, Mạnh Phù Dao ảo não ngồi xổm trên mặt đất, haizzz, xem ra khi đi làm gian tế thì không nên mang theo thầy thuốc, vương gia, cùng với người theo đuổi vương gia để đi làm gian tế…
“Bây giờ mau gấp rút đem lương thảo vận chuyển tới Hoa Châu, trước khi trời tối phải tới nơi”. Mạnh Phù Dao đứng trên bậc thềm chỉ tay hét to…
Quan vận chuyển quân lương chỉ mới đến đây mấy ngày, nên những tên lính kho lương cũ không hề nhận ra sơ hở gì, Mạnh Phù Dao diễn cuất thuận buồm xuôi gió. Nàng chờ đợi thời cơ tốt để giết chết Đức vương.
Nàng lấy danh nghĩa Thành chủ Diêu thành viết đơn dâng lên Đức vương xin từ chức --- Thành chủ Diêu thành trải qua kiếp nạn kia nên nản lòng thoái chí từ quan, xin Đức vương tuyển chọn người khác tài giỏi hơn.
Hắc Phượng kị của Chiến Bắc Dã cũng chia thành từng tốp nhỏ, biến mất nơi núi rừng mênh mông ở Nam Cương.
Đức vương gần đây cũng bận bịu vô số việc, đâu có rảnh rỗi để ý tới việc từ quan của một viên quan nhỏ nhoi. Hắn muốn khởi binh, muốn chặn đường giết chết Trưởng Tôn Vô Cực. Tuy rằng đã để Mạnh Phù Dao chạy thoát, nhưng việc này cũng ngoài tầm tay hắn.
Ngày hôm nay trời chẳng đẹp, âm u mà chẳng mưa, không khí ẩm ướt. Mạnh Phù Dao chỉ huy điều động lương thảo người ướt mồ hôi, đang định đi nghỉ ngơi thì chợt nghe có tiếng khoái mã như bay chạy đến. Vừa ngẩng đầu thì thấy đó là lính liên lạc đến từ đại bản doanh ở sông Tuy Thủy, từ xa đã hô to: “Nhanh, nhanh. Lương thảo sắp hết rồi, chuẩn bị vận chuyển lương xong chưa? Đường xa, mau nhanh lên, đại quân sắp xuất phát!”
Mạnh Phù Dao giật mình, mở mắt to hỏi: “Không phải vừa mới vận chuyển một lượng lớn qua đấy sao?” Sao không nghe nói đại quân sắp xuất phát, sắp đi đánh quân Nhung à?”
Tên lính vội vàng đáp, “Không, là tin mới truyền đến, Quang vương ở Vạn Châu tạo phản, Thái tử gặp nạn tại Vạn Châu. Đức vương điện hạ khởi binh cần vương, đã phái Dương đại tướng quân bí mật chạy đến Vạn Châu trước rồi…”
Mạnh Phù Dao không nghe thấy được thêm gì nữa…
Bốn phía đột nhiên trở nên yên tĩnh, tĩnh lặng đến mức dường như không có ai hiện hữu nơi này, mọi hành động đều trở nên chậm rãi. Trước mắt nàng có người đang há miệng thở, từng giọt từng giọt mồ hôi chảy xuống, tuấn mã phi đến che mất tầm nhìn, chiếc xe vận chuyển lương thảo được đẩy đi kêu ken két khiến nàng giật mình… Mọi cảnh vật từ từ biến hóa, rồi không ngừng nổ vang ầm ầm…
Gặp nạn… gặp nạn…
Mạnh Phù Dao đứng cứng đờ ngây ngốc tại chỗ, chìa khóa kho lương trong lòng bàn tay đột nhiên rơi xuống. Ánh mắt trong trẻo ngập tràn nỗi sợ hãi, bỗng nhiên có người tiến lên một bước, đưa tay đỡ nàng, đồng thời chụp lấy chìa khóa, người này lập tức nói: “Vâng, xin tuân lệnh vương gia, người đâu, đến mở kho lương…”
Mấy chữ sau cùng được kéo dài ra, Mạnh Phù Dao hơi tỉnh lại, nàng ngước mắt lên nhìn, chạm phải ánh mắt của Tông Việt.
Nhìn vào ánh mắt an bình tĩnh lặng, trong khiết sáng ngời, nội tâm rối bời của Mạnh Phù Dao đột nhiên tĩnh lặng lại, tựa như lò thuốc súng sắp nổ bị nước giội ướt, tích tắc đã lạnh nguội.
Người ở phía sau vịn vai nàng, cất tiếng hồn hậu mỉa mai cười nói: “Đại nhân, ngài mệt rồi, nghỉ một lát đi.” Rồi dìu nàng vào phía trong, bước chân vững vàng bình tĩnh, hiển nhiên là Chiến Bắc Dã.
Mạnh Phù Dao cảm kích nhéo lòng bàn tay hắn, hít một hơi thật sâu, lắc lắc đầu rồi xoay người lại, bày vẻ mặt tươi cười, lau mồ hôi trên trán, “Tiểu ca ngươi xem, trời hôm nay thật oi bức, khó chịu, ta đã sai người mở kho lương. Đúng rồi, không phải nghe nói Thái tử đang ở bờ Đông tác chiến sao, sao lại… gặp nạn?”
“Việc này ta nghe không hiểu lắm.” Tên lính trẻ tuổi này cũng không biết sự tình bên trong của Đức vương, lòng tràn đây kính yêu đối với Thái tử, “Ta nghe nói là Quang vương Vạn Châu báo cáo láo quân tình, lừa Thái tử giá lâm Vạn Châu. Sau đó khi Thái tử vừa vượt tiền tuyến trở về đến núi Hổ Sơn ở Vạn Châu, hắn dùng ngàn cân thuốc nổ đặt ngày dưới chân núi, Thái tử một mình một ngựa trở về đến đó thì vách núi liền bị nổ tung. Thái tử… hoăng” (1)
--- ------ --------
(1) Hoăng: mất
--- ------ ---------
Hắn nhắm mắt nói xong lập tức vội vàng xoay người rời khỏi, Mạnh Phù Dao dõi theo bóng dáng người đưa tin từ từ biết mất nơi đường chân trời, những hy vọng trong đáy lòng nàng, cũng như bóng dáng nho nhỏ kia, từ từ biến mất nơi cuối đường chân trời.
Khi con người hay con vật đang đi trên một đoạn đường, bỗng nhiên gặp chướng ngại, buộc phải thay đổi đường đi, nói như vậy thì rành rành khẳng định rằng --- Lúc nãy kia lòng Mạnh Phù Dao kiên quyết không chịu tin, giờ phút này đây lại đột nhiên bị bức bách đến phải thay đổi, buộc nàng không thể không sợ hãi. Mạnh Phù Dao xiết chặt nắm tay, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, ẩm ướt rét lạnh.
Không phải như vậy đâu... Trưởng Tôn Vô Cực là hạng người nào chứ, cho dù cả thế giới này bức hắn chết, hắn cũng sẽ không chết, hắn làm sao có thể khinh địch đến như vậy, bị hại chết chứ?
Vì sao lại không thể như vậy? Một tiếng nói khác kêu gào nơi đáy lòng nàng --- hắn vì lòng nóng như lửa đốt nên ngàn dặm chạy băng băng, hộ vệ mang theo bên người lại rất ít. Chỉ ngần ấy thời gian mà hắn đã đến Vạn CHâu, chứng minh rằng hắn đã đi suốt ngày đêm chẳng hề nghỉ ngơi, cộng thêm sốt ruột, lo âu, thiếu người bảo vệ, nên hắn không có phòng bị và sai người dò đường đề phòng bất trắc, ngăn chặn tin tức, không thể biết được có ngàn cân thuốc nổ đã được chôn dưới chân núi để giết hắn. Cuối cùng hắn vẫn là một người phàm, chẳng phải thần thánh.
Mạnh Phù Dao đứng bất động một chỗ, để mặc cho mâu thuẫn trong lòng giày xéo nhau, như phá nát từng chút từng chút cơ thể nàng, cả người nàng bắt đầu mềm nẫu, tuyệt vọng.
Nơi phía chân trời đột nhiên lóe lên ánh chớp, lập tức vang lên một tiếng nổ ầm ầm, một cơn sấm kinh thiên động địa thình lình giáng xuống, cát bụi đầy trời bị chia cắt làm hai nửa, một trận cuồng phong lại dấy lên khiến mọi thứ đều hỗn loạn, mưa lạnh trên trời trút xuống ào ào.
Hạt mưa to như những viên cờ liên tục giội xuống, như xóa nhòa nỗi thống khổ của nhân sinh. Mưa rơi như trút nước, nhưng Mạnh Phù Dao chỉ đứng cứng đờ. Trong truyền thuyết, vận mệnh Thiên tử gắn liền với Thiên tượng, khi sinh ra hay mất di thì ắt ông trời sẽ có biểu hiện dị thường, bây giờ chỉ mới tháng hai mà đã có sét đánh mưa rơi, có phải hay không, có phải hay không...
Chỉ trong nháy mắt cả người nàng đã đẫm nước, Mạnh Phù Dao ngẩng đầu lên, những hạt mưa to tí tách rơi xuống trên mi mắt nàng đau rát, nhưng nàng mặc kệ, mà dường như cũng không đau, đúng hơn là nàng không cảm giác đau, vì hình như đã trở nên vô cảm...
Toàn thân nàng ướt sũng đứng ngửa đầu trong mưa, những sợi tóc đẫm ướt nước vương trên trán, nước mưa chảy xuống từ trên mặt nàng như những dòng suối nhỏ róc rách.
Dưới mái nhà cong, nam tử mặc y phục đen toan tính bước đến lại bị nam tử mặc áo trắng cản lại, hai người liếc mắt, hiếm khi cả hai hiểu được ý nhau như lúc này, không đến quấy rầy Mạnh Phù Dao đang đứng dưới mưa với tâm tư rối bời.
Thật lâu sau đó, Mạnh Phù Dao đột nhiên chỉ tay lên trời, hung dữ mắng to:
"Ông không đáng tin!"
Nàng hét to khiến tất cả binh lính vận chuyển quân lương đều giật nẩy mình, ngạc nhiên ngoái đầu lại nhìn, Mạnh Phù Dao cũng quay đầu lại, đưa tay quệt nước mưa trên mặt, nhìn bọn họ nhe răng trợn mắt cười:
"Mới tháng Hai mà ông trời sai Thiên Lôi xuống đánh rồi!"
Cả đám binh lính đều cười rộ lên, tiếp theo lại làm việc. Mạnh Phù Dao mù mờ thả lỏng tay, không biết bây giờ mình nên làm gì nữa, phía sau chợt có người nhẹ nhàng đặt tay lên vai nàng, "Mưa lớn... coi chừng cảm lạnh..."
Mạnh Phù Dao cụp mắt xuống, chậm rãi đi vào bên trong, Nhã Lan Châu cũng bước vào theo, chẳng nói chẳng rằng kéo nàng đi thay quần áo. Mạnh Phù Dao ngây ngốc đứng trong phòng tắm, để mặc cho tiểu công chúa kia đích thân hầu hạ mình, dùng khăn lau người nàng đến đỏ cả lên. Sau đó thay quần áo khô, rồi nàng lại ngồi xổm xuống chẳng biết làm gì.
Đầu óc nàng mờ mịt, cố gắng suy nghĩ, nghĩ đến những việc có thể và không thể, nghĩ đến đầu óc tê cứng, đến mắt hoa lên. Nhã Lan CHâu nhìn nàng chăm chăm một lúc thật lâu thì hốc mắt cũng đỏ, bèn vén rèm đi ra ngoài, nhìn hai nam nhân đang đứng chờ ở ngoài dậm chân nói: “Ta mặc kệ, không để ý đến huynh nữa.”
Chiếc Bắc Dã im lặng, qua một lúc lâu thì thở dài, cất tiếng trầm thấp mắng.
Tông Việt lại nói, “Chúc mừng vương gia, các hạ có thể thừa dịp này mà vào đó.”
“Thúi quá!” Chiến Bắc Dã tức tối đáp trả, “Ngươi có thể nói tiếng người một câu hay không.”
Tông Việt lạnh lùng cười, đột nhiên lại cất cao giọng, “Ta nghĩ các ngươi nên đứng dưới mưa để tẩy não một lần, tin tức của Đức vương truyền ra có thể tin hay sao? Người này mới nghe vài câu đã mê sảng, người kia thì khóc sướt mướt đòi chết đòi sống.”
Chiến Bắc Dã hậm hực, “Mắt ngươi bị gì mà chỉ thấy nàng khóc lóc đòi chết đòi sống?” Nói xong thì liền bước vào phòng tắm, mặc kệ hết thảy bế xốc Mạnh Phù Dao đang ngồi xổm ra ngoài, mắng nàng, “Này, nàng ngốc thì ngốc vừa thôi, tỉnh lại đi, sao cứ nhão nhoẹt vậy. Trưởng Tôn Vô Cực chìu nàng đến hư rồi, hắn làm sao mà chết được chứ, ta rủa hắn đã hai mươi lăm năm nay, mà hắn vẫn sống vui vẻ…”
“Ta không tin, huynh ở trong bụng mẹ đã biết nói tiếng người sao?” Mạnh Phù Dao đánh hắn bôm bốp rồi đẩy ra, “Tránh ra đi, đừng quấy nhiễu ta đi cầu.”
Nàng hết mắng người này đến chửi người nọ, ánh mắt Chiết Bắc Dã không giấu nổi nét vui mừng, trong sự vui mừng còn thấp thoáng nỗi chua xót, quyết tâm và đau đớn đan xen nhau. Tông Việt thì thần sắc bất động, nơi đáy mắt hiển hiện sự nhẹ nhõm, Mạnh Phù Dao đi đến trước mặt hắn, “Chỗ của huynh có rất nhiều tin tức, họ nói thế nào?”
Tông Việt trầm ngâm một hồi, Mạnh Phù Dao nhìn thẳng vào ánh mắt hắn, bình thản, “Ta muốn nghe sự thật.”
“Hành tung của Trưởng Tôn Vô Cực vẫn còn là một ẩn số.” Tông Việt thẳng thắn đáp, “Trước đó ta cũng không có nhiều tin tức lắm, chỉ mới vừa nhận được một tin tức như tin ban nãy. Núi Hổ Sơn quả thật có bị nổ, cũng phát hiện được một thi thể có kí hiệu hoàng tộc. Nhưng bởi vì núi lở nên thi thể chỉ là một đống huyết nhục bầy nhầy… Cho nên nói là, không có người nào dám khẳng định đó là thi thể của hắn ta.”
Mạnh Phù Dao nhắm chặt mắt, một lúc lâu sau mới mở mắt ra, “Cứ như vậy đi.”
Nàng nhìn về phía Vạn Châu, cất giọng trầm thấp, “Ta nghĩ rằng, huynh ấy không dễ dàng chết như vậy, chắc chắn không! Cho nên ta sẽ ở đây để làm việc mình làm, sau đó chờ huynh ấy.”
Chờ!
Sống chết theo ý trời, nàng muốn biết rõ vận mệnh của họ sẽ như thế nào, hai người sẽ tiếp tục cùng nhau đi trên con đường này, hay kết thúc tại đây.
Chờ huynh trở về.
Ngày mười bốn thàng Hai năm Vô Cực Chính Ninh thứ mười sau, Thái tử Vô Cực đang chỉ huy chiến sự ở bờ Đông với nước Cao La, đột nhiên tử nạn ở núi Hổ Sơn tại Vạn Châu trên đường quay trở về. Đây là vùng đất tiếp cận Nam Cương, cách đại doanh Đức vương tại Nam Cương hai trăm dặm, cách Diêu thành một trăm bảy mươi dặm.
Tin tức truyền xa, Năm châu đại lục chấn kinh, phỏng đoán, kinh nghi, trông ngóng, chờ đợi, khắp Năm chau đại lục đều xì xầm bàn tán, biến hóa này khiến Tứ hải năm châu như sắp trào dân sóng cả cuồn cuộn, dâng đến tận trời xanh.
Ngày mười lăm tháng Hai, đại doanh Đức vương đóng ở Nam Cương vội vàng kí hiệp định nghị hòa cùng Nam Bắc Nhung tộc. Sau đó liền chiêu mộ binh Nhung, mở rộng binh lực lên đến ba mươi vạn, rồi lập tức giương cao “Cờ đại nghĩa”. Phái đại tướng quân tâm phúc Dương Mật làm tiên phong, xuất binh đến Vạn Châu. Đức vương lại thông cáo với dân chung, nói Thái tử bị gian thần hãm hại, mưu đồ tạo phản, thề sẽ chém đầu kẻ này để trấn an thiên hạ, nếu không làm được sẽ không trở về!
Thế nhân đều khen Đức vương cao thượng, những sĩ tử văn nhân có đầu óc sáng suốt thì mỉa mai, viết rằng, “Lân này đi là để đem ngôi vị Hoàng đế nước Vô Cực đặt dưới mông, nếu không ngồi được thì sẽ không quay trở về.”
Nhưng mặc kệ thế nhân nói gì, Đức vương vẫn quyết định oanh liệt khởi binh. Đại tướng quân tiên phong Dương Mật rất nhanh đã công phá Vạn Châu, cũng không dừng lại ở Vạn Châu, mà lấy thêm lý do, “Trấn an lòng dân đang hoảng loạn” tiếp tục hướng về Kinh thành.
Lúc này dã tâm Đức vương đã lộ rõ rành rành, đúng y như suy đoán của Mạnh Phù Dao, dựa vào lá cờ chính nghĩa oai hùng kia, dân chúng một lòng hướng về hắn ta, coi như kế hoạch của hắn ta đã sắp sửa thành công.
Nhưng mà, chỉ là sắp sửa thành công mà thôi.
Đức vương hăm hở tiến về kinh thành để hoàn tất mộng đẹp của mình, không hề hay biết rằng, có một nữ tử đang ở phía sau lưng, chăm chú dõi theo từng bước đi của hắn ta, chờ đợi thời cơ tốt sẽ nhảy bổ đến cắn hắn ta một phát trí mạng.
Ngày hai mươi tu tháng Hai, trước khi đại tướng tiên phong Dương Mật sắp vào kinh thành, Chiến Bắc Dã hạ một mật lệnh, Hắc Phượng kị đang ẩn mình ở Nam Cương hành động. Hóa tranh thành dân tị nạn chạy từ kinh thành chạy đến đây, xuất hiện trước mặt đại binh của Đức vương, khóc lóc, kể lể, khiến Đức vương hoảng sợ trong lòng --- Dương Mật giết người cướp của đốt phá kinh thành, đánh chiếm Hoàng cung, tìm kiếm ngọc tỷ, mưu đồ đoạt vị!
Lòng Đức vương nóng như lửa đốt, liên tục phái người đưa thư hỏi Dương Mật về chuyện này, nhưng tất cả quân lệnh của hắn ban ra đều chìm dưới biển sâu --- do bị nhóm người của Tông Việt phục kích chặn giết nửa đường. Không nhận được hồi âm của Dương Mật càng khiến Đức vương thêm nóng lòng, hạ lệnh toàn quân nhanh chóng ngày đêm di chuyển. Lúc này, tiết trời đang giữa tháng Hai cực kì bất lợi, khắp nơi đâu đâu cũng bị tuyết bao phủ, thời tiết lạnh lẽo ẩm ướt, đường xá lầy lội. Phần lớn binh sĩ là người Nam Cương không quen với khí hậu trong đất liền nên rất nhiều người bị bệnh chết. Oán hận trong lòng họ sục sôi, Đức vương lại hạ lệnh nhanh chóng tăng cường vận chuyển lương thảo, trên đường hành quân gian khổ nếu bị thiếu lương thực ắt sẽ sinh biến loạn.
Dĩ nhiên là lương thảo chẳng thể nào đến kịp.
“Quan vận chuyển lương thực” dâng tấu lên Đức vương, bởi vì đường dài nguy hiểm, sơn tặc rất nhiều, nên không thể nào vận chuyển lương thảo đến kịp, xin thư thả thêm mấy ngày nữa vậy. Đức vương lại thúc giục các châu huyện trên đường đi đóng góp lương thực, các huyện lệnh ở Nam Cương lại trắng trợn cướp đoạt lương thảo của dân, khiến dân chúng oán than dậy trời dậy đất.
Ngày hai mươi bảy tháng Hai.
Tại huyện Bình Châu.
Mạnh Phù Dao đang ngồi chồm hổm xỉa răng trên đống lương thực, vừa xỉa răng vừa vẫy tay hô to, “Đức vương khởi giá cần vương, trưng thu lương thực, mau tới đây nộp đi…”---
Lời còn chưa dứt thì đã bị mọi người nhổ nước miếng sỉ vả, “Lại thu! Một tháng trưng thu đến ba lần, có để cho người ta sống không hả!”
Có người tức giận ném một đống bao trống rỗng, đinh ba, cuốc cày… ánh mắt tràn ngập lửa giận về phía Mạnh Phù Dao chửi mắng. Đây là lần thứ ba Mạnh Phù Dao đến trưng thu lương thực, cho dù là người hiền lành nhất cũng không thể nhẫn nhịn thêm nữa…
Vì vậy, “Quan vận chuyển quân lương” sợ hãi kêu to, “Đừng đánh ta, đừng đánh ta. Đây là lệnh của Đức vương! Trong nghĩa quân có rất nhiều huynh đệ người Nhung, bọn họ to con nên ăn nhiều, phải cần thêm nhiều lương thảo, hãy vì đại cục suy xét…”
Lời còn chưa dứt, một đám người gào thét xông lên.
“Chúng ta còn không đủ lương thực để ăn, sao lại phải cũng cấp lương thực cho người Nhung ăn chứ!”
“Bọn họ ăn nhiều như vậy, chúng ta mau đến nhà người Nhung lấy lại lương thực đi.”
“Đi!”
Đám người kia gào thét hung thăng chạy về hướng doanh trại quân Nhung ở thôn trang phía ngoài thành.
Tại những nơi khác, những người phụ trách trưng thu lương thực như, “Quan phụ tá”, “Trợ lý” cũng nói y chang như vậy, làm y chang như vậy, khiến càng ngày càng có thêm nhiều người cầm cuốc cày gậy gộc bủa ra đường, từ đường nhỏ lan ra đến đường lớn, hội họp cùng nhau tiến về phía doanh trại người Nhung.
Mạnh Phù Dao thong thả từ tốn đi theo phía sau bọn họ.
Gương mặt nàng vừa sáng ngời vừa lạnh lùng kiên định, nơi đáy mắt như có đốm lửa đang cháy bùng, ngọn lửa ấy đến từ địa ngục mang theo cừu hận và quyết tâm có thể khiến sắt thép tan chảy, giết chết hổ báo chắn đường, sau đó cắn chúng từng phát từng phát một.
Binh sĩ trong đại quân Đức vương đang bị suy yếu, dân chúng khắp các châu huyện lại bị Mạnh Phù Dao khơi mào bừng bừng xông vào doanh trại người Nhung cướp lại lương thực. Binh Nhung vốn đang bị đói khát, mệt mỏi lại nghe tin nhà mình bị tấn công, vợ con bị khi dễ, lương thực bị cướp đoạt, làm sao có thể yên tâm đánh giặc vì Đức vương!
Chỉ một quan vận chuyển lương thực nho nhỏ lại gây ra nháo loạn lớn, khiến binh lực tản mác như nước chảy, binh bại như núi đổ.
Mạnh Phù Dao trầm mặc, ngẩng đầu lên, nhếch môi.
Ánh mắt của nàng dõi về hướng Vạn Châu xa xôi.
Đã nhiều ngày trôi qua như vậy, nàng vẫn y như cũ, mõi một thời mỗi một khắc lòng đều ngóng trông chờ đợi, một ngày mười hai canh giờ đều như thế. Nỗi nhớ mong, lo lắng như hóa thành những mảnh đao nhỏ xíu, cứa vào lòng nàng, cơ thể như đang bị lăng trì. Ngày qua ngày lòng nàng càng thêm trầm xuống, những hy vọng đều bị thời gian nhẫn tâm mài mòn, nhưng mỗi đêm nàng lại ôm những hy vọng ấy đi vào giấc ngủ. Cầu nguyện cho sáng mai khi thức dậy có thể nhìn thấy người nào đó mặc áo bào phất phơ, ung dung cúi đầu nhìn nàng mỉm cười nói, “Phù Dao, nàng lại không nghe lời ta.” Nàng đã nghĩ ra sẵn câu trả lời thật hay, “Huynh đáng ghét, hù chết ta.” Sau đó đánh hắn một cái thật mạnh, sao lại tự nhiên quay trở về chứ? Bị đánh là đáng mà.
Nhưng mà ý định đánh hắn không thực hiện được, vì mỗi sớm mai khi thức dậy, mọi thứ vẫn giống như ngày hôm qua, không có gì thay đổi. Nàng không dám mở mắt, mò mẫm tìm kiếm xung quanh mình, bàn tay sờ soạng tấm chăn lạnh lẽo… hy vọng tìm kiếm hơi ấm xung quanh…
Nhiều ngày đều trôi qua như vậy, Đức vương cũng bắt đầu tạo phản, cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra… Sao huynh còn chưa chịu trở về, đáng lẽ ra phải trở về rồi, nhưng sự thật là, huynh không trở về được nữa sao…
Mạnh Phù Dao đứng tựa vào một gốc cây, gốc cây trơ trọi này ở đầu thôn nhỏ, thân cây gầy yếu, treo trên đầu cành vần dương khuyết, so với thân cây gầy guộc kia, nàng còn gầy hơn mấy phần…
Mắt nàng vẫn nhìn về hướng núi Hổ Sơn, trước mắt hiện ra cảnh núi lở đá đổ, một thi thể máu thịt bầy nhầy. Tay nàng nắm chặt một ống tay áo, đó là vật là Chiến Bắc Dã đã tìm được sau đó, mảnh vải mỏng manh tựa như hy vọng của nàng.
Vô Cực, ta sẽ vì huynh làm mọi chuyện, ta nhất định sẽ chờ huynh, chờ tin bình an của huynh.
Vì sao, vì sao huynh vẫn chưa trở về?