Phù Dao Hoàng Hậu

Quyển 2 - Chương 23: Một đêm “Cảnh xuân”



Khi Chiến Bắc Dã khiêng Mạnh Phù Dao xuống núi, dân chúng trong thành hay tin đã ùa ra hân hoan chào đón.

Cửa thành sớm đã được mở toang, người trong thành xếp hàng dài từ tận bên trong ra phía ngoài đến vài dặm. Lúc Chiến Bắc Dã cùng đoàn thiết kị tới Diêu thành, dân chúng Diêu thành lập tức rì rầm bàn tán to nhỏ --- dù sao nơi này cũng là lãnh thổ của nước Vô Cực vậy mà lại xuất hiện quân đội của nước khác, tâm lý bất an cũng là lẽ đương nhiên. Tuy nhiên khi mọi người nhìn thấy Chiến Bắc Dã ôm Mạnh Phù Dao trong lòng lập tức liền bình thản trở lại.

Đó là Mạnh Thành chủ của bọn họ, một nữ tử mảnh mai mười tám tuổi. Vào lúc Diêu thành gặp phải hiểm nguy mưa gió, dù là trang nam tử cũng không có được đủ sự thông minh gan dạ như nàng, một mình nhẫn nhục, xông vào doanh trại địch quân, gần như là giết chết tất cả tướng Nhung, lại bị khóa chặt trước cổng thành của mình, suýt chút nữa bị con dân của mình bức tử.

Khí phách này, nam nhi không bì kịp. Nỗi oan ức này, không phải ai cũng gánh vác được.

Chiến Bắc Dã cho ngựa đi chậm lại, thong thả đi qua hàng người chào đón. Dân chúng Diêu thành lặng lẽ nhìn chăm chú Mạnh Phù Dao nhỏ nhoi trong lòng nam tử vạm vỡ to lớn, nhìn đôi gò má đỏ hồng bất thường của nàng, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà xương gò má đã nhô cao, nơi ống tay áo lộ ra cổ tay gầy guộc đầy vết thương chồng chất. Nhiều người bắt đầu đỏ hốc mắt, thấp giọng nức nở.

Một thanh niên bỗng nhiên quỳ sụp xuống, thanh niên này ngày đó đã lấy đá chọi vào đầu Thiết Thành, cũng chính là người đã ném bùn vào Mạnh Phù Dao ngày nàng ra đi.

Hắn trầm mặc cúi đầu giữa đường, mặc cho gió xuân tháng Giêng mang theo khí lạnh tạt vào mặt, trong gió còn thoản mùi máu tanh nồng, đó là vết tích của trận đại chiến mấy ngày trước còn để lại.

Biết bao sinh mệnh đã bị cuộc chiến này cướp mất, nhưng dấu ấn trong lòng mãi mãi không thể nào biến mất được

Nhiều người cũng lần lượt quỳ xuống theo, cúi thấp đầu trước thiếu nữ Thành chủ Diêu thành, sự áy náy hối hận trào dâng trong lòng họ. Họ chẳng biết nên nói gì và giải thích gì, mọi lời nói đều nghẹn nơi cổ họng, chẳng thể nào thốt ra được, chỉ đành dẹp bỏ tôn nghiêm của mình, quỳ gối xuống.

Sự tự tôn không thể che lấp được ánh sáng của chính nghĩa và lương tri.

Chiến Bắc Dã cực kỳ kiêu ngạo ôm Mạnh Phù Dao nghênh ngang đi trước, hắn cảm thấy ánh mắt mình vô cùng chuẩn xác vì nhìn chúng một nữ nhi như vậy.

Phía trước, những binh sĩ trông giữ cửa Diêu thành, quanh năm đầu đội mũ sắt người mặc khải giáp, dù có hy sinh cũng chẳng cúi đầu, chỉ vì ngày ấy nhắm mắt làm ngơ nên hôm nay lẳng lặng quỳ gối trên mặt đất.

Chiến Bắc Dã chẳng buồn nhòm ngó xung quanh, nhưng khi nhìn thấy những binh sĩ quỳ phía trước thì cúi đầu xuống nhìn mặt nàng, hắn nhìn thấy đôi bờ mi nàng khe khẽ lay động. Rành rành là nàng đã thức tỉnh rồi, chỉ là không muốn mở mắt ra thôi. Cảm giác được Chiến Bắc Dã đang nhìn mình, Mạnh Phù Dao liền ngước mắt, lắc lắc đầu.

Bốn mắt giao nhau, Chiến Bắc Dã phì cười, suy nghĩ trong bụng cô gái này và hắn giống nhau thật mà.

“Các ngươi đứng dậy đi.” Chiến Bắc Dã chăm chú nhìn những thanh niên đang cúi mặt xấu hổ, “Mạnh thành chủ không trách các người đâu, các người cũng không làm sai. Là binh sĩ canh giữ Diêu thành, không đi theo Thành chủ để đầu hàng địch, ở lại giữ thành để bảo vệ dân chúng đến cùng, cho thấy các ngươi là người biết gánh vác trách nhiệm. Có những binh sĩ như các người vậy, đây là phúc khí của Thành chủ.”

Mạnh Phù Dao trợn to mắt, ngẫm lại, quả thật nàng là người có phúc khí thật. Chiến vương gia hống hách này cũng biết lấy lòng dân chúng quá nhỉ.

Quả nhiêm những thanh niên và bĩnh sĩ thà đổ máu chứ không rơi lệ này bắt đầu khóc nức nở, dập đầu bình bịch trên mặt đất, không ngừng cất lên lời thề chân thành vang trong tiếng gió vi vu: “Nguyện quên mình phục vụ vì Thành chủ.”

“Nguyện quên mình phục vụ vì Thành chủ.” Lời thề từ nhỏ đến to, từ trong ra ngoài, dần dần vang rền như thủy triều cuồn cuộn, hòa lấn trong gió vương mùi máu tanh, như muốn cuốn trôi vùng đất biên cương phía Nam này.

Chiến Bắc Dã hả hê nhìn khắp xung quanh, gật đầu lia lịa. Mạnh Phù Dao không thể nhịn được nữa, mạnh bạo bóp vai hắn một phát --- Huynh không được xúi giục họ làm bậy đó, nhìn một đám nam tử hán thân dài vai rộng khóc lóc vui lắm hả?

Chiến Bắc Dã tiến vào Diêu thành, mọi người đứng trước cửa huyện nha, dẫn đầu là Thiết Thành vô cùng mừng rỡ,. Cuối cùng người dân Diêu Thành cũng hiểu rõ tường tận, hoan nghênh chào đón Mạnh Phù Dao, thế nên mặt mày Thiết Thành vui vẻ hớn hở như mở cờ trong bụng.

Khi Chiến Bắc Dã ôm Mạnh Phù Dao bước vào cửa, liếc xéo Thiết Thành: “Tiểu tử gân cốt cũng chắc lắm, chỉ tiếc là trình độ hơi kém chút, như vậy làm sao có thể làm hộ vệ được chứ? Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày ta sẽ luyện võ với ngươi một canh giờ.”

Thiết Thành giật nảy mình, hắn đã nhìn thấy Chiến Bắc Dã chỉ bắn một mũi tên xuyên không đã giết chết Lão Cáp tướng quân của tộc Nhung, đánh nhau với Sát thần này không phải muốn chết sao? Vẻ mặt Thiết Thành đầy đau khổ, nghĩ lại mấy người đắc tội với Mạnh Phù Dao đâu có bị trừng phạt, vậy mà chỉ có một mình hắn xui xẻo bị thôi, ông trời không có mắt mà.

Mạnh Phù Dao liếc nhìn hắn, tiểu tử ngốc này thật có phúc mà, vừa hay lại được Trưởng Tôn Vô Cực cùng Chiến Bắc Dã ưu ái, tương lai ắt sẽ trở thành cao thủ số một, người người hâm mộ.

Nhưng mà nàng quên rằng, hai người nào đó đào tạo cao thủ này đều là vì nàng.

Mạnh Phù Dao trở về căn phòng cũ trước đây, được Nguyên Bảo đại nhân “Nhiệt liệt chào đón.”

Nguyên Bảo đại nhân ra sức bổ tấm thân ục ịch của mình vào người Mạnh Phù dao, hết véo má trái rồi lại sờ má phải của nàng, không ngừng lắc đầu, cất tiếng “Chít chít”

Mạnh Phù Dao tức giận, “Bỏ tay mi ra! Tay mi dính thứ dơ bẩn gì vậy hả!”

Nguyên Bảo đại nhân thu móng vuốt của mình lại, liếm hết cục đường trong tay mình, lại nghiêng đầu nhìn Mạnh Phù Dao. Càng nhìn thì mặt mày nó càng hớn hở, lập tức giơ chân khều lấy cái gương đưa cho nàng, ý bảo nàng hãy nhìn vào gương, còn mình thì ở bên cạnh nhìn nàng.

Mạnh Phù Dao nhìn gương mặt xấu xí của mình trong gương, lòng buồn rười rượi, nhìn chằm chằm nó nói: “Ta nhắc mi một câu … Ta dù xấu, cũng là người đó.”

…..

Chuột mập lại đi đến góc tường vẽ nguệch ngoạc, Mạnh Phù Dao thoải mái nằm xuống giường, nằm trên giường của mình thật đã mà.

Chiến Bắc Dã khoanh tay trước ngực nhìn nàng đăm đăm, cất tiếng hỏi: “Thoải mái chứ? Êm lắm phải không? Nha đầu bướng bỉnh nàng, có phòng đẹp giường êm không chịu ngủ, lại bắt bọn ta hầu nàng ăn gió chướng nằm gai, không đánh nàng một trận thì nàng không thông minh ra mà.”

Mạnh Phù Dao liếc mắt nhìn Chiến vương gia kiêu ngạo sĩ diện kia, phất tay như đuổi muỗi, “Ngoại trừ gian phòng này, các hạ có thể tùy ý kiếm chỗ ngủ trong huyện nha, ta còn việc muốn giải quyết cho xong.”

Chiến Bắc Dã cũng vội vàng ra ngoài như bị lửa đốt mông, Mạnh Phù Dao lấy làm tò mò, người này sao tự dưng lại nóng vội vậy, nàng uống bát canh sâm Diêu Tấn đưa đến rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Khi Mạnh Phù Dao tỉnh dậy thì ánh trời chiều đã loang lổ khắp nơi, nàng đã ngủ một giấc dài. Mạnh Phù Dao chợt giật mình không biết mình đang ở nơi nào, tựa như chỉ mới ban nãy nàng còn đang ở trong doanh trại quân Nhung đại khai sát giới, lại cảm thấy như mình đang ở trong sơn động, bèn đưa tay lên sờ vách đá, không ngờ lại đụng trúng chân của người nào đấy.

Nàng lấy khăn tay trên đầu giường lau mồ hôi ướt đẫm trên trán, ôm gối nhìn cảnh trời chiều ảm đạm, trầm mặc nhớ lại giấc mộng ngắn ngủi ban nãy.

Trong mộng là Nguyên Chiêu Hủ … Không phải, là Trưởng Tôn Vô Cực, hắn không đồng ý nhìn nàng nói, “Ta đã để lại tín vật bảo nàng rời khỏi đây, vậy mà nàng lại không nghe lời.”

Trong mộng nàng biện bạch hung hồn đầy lý lẽ, “Nếu huynh bảo ta rời khỏi Diêu thành, nhất định Diêu thành sẽ xảy ra chuyện, Diêu thành gặp hiểm nguy sao ta có thể bỏ trốn được chứ?”

Trong mộng Trưởng Tôn Vô Cực thở dài, sau đó nhẹ nhàng kề sát vào nàng ….

Dừng lại! Gương mặt Mạnh Phù Dao bất giác ửng hồng, nàng vùi đầu trong chăn, nghĩ bậy bạ gì thế nhỉ, may mà giấc mộng kia bị gián đoạn …

Nàng kéo chăn trùm hết cả người, tạo nên một không gian tối om tĩnh lặng, mùi hương của chăn nhàn nhạt xộc vào mũi, tâm tư dần dần bình tĩnh trở lại.

Vì sao Trưởng Tôn Vô Cực lại muốn nàng rời khỏi nơi này? Với trí thông minh và bản lĩnh của hắn, chắc chắn sẽ nhìn ra được sự khó hiểu trong cuộc chiến giữa Đức vương và quân Nhung. Như vậy, hắn định bỏ mặc Diêu thành sao?

Không, Mạnh Phù Dao lập tức phủ quyết suy luận này. Nếu thật sự hắn muốn bỏ Diêu thành, nhất định Trưởng Tôn Vô Cực sẽ dẫn nàng đi theo hắn. Phải nói là, Trưởng Tôn Vô Cực cũng không chắc chắn Diêu thành có gặp phải nguy hiểm hay không.

Bởi vì, nếu như thực sự quân Nhung và Đức Vương cấu kết với nhau, hai bên sẽ phân chia lợi ích. Kế hoạch của quân Nhung là tấn công vào đô thành Trung Châu, nếu vậy ắt phải chiếm lấy Diêu thành, cửa ngõ của nước Vô Cực. Nếu Đức vương là người thông minh sẽ không giao Diêu thành cho quân Nhung, tuyệt đối sẽ không làm như vậy.

Vì thế cho nên, Trưởng Tôn Vô Cực không mang nàng đi theo, nhưng vì hắn suy nghĩ như vậy nên đã để Mạnh Phù Dao ở lại, cũng để lại ám vệ để bảo vệ nàng. Thuận tiện đưa tin cho Chiến Bắc Dã là “Mạnh Phù Dao đang ở tại địa điểm này.” Chiến vương gia vô cùng tự giác cho hắn mượn Hắc Phượng kị, đoán là Hắc Phượng kỵ sẽ đến đây với tốc độ nhanh nhất.

Kết quả người tính không bằng trời tính, Đức vương vậy mà lại bỏ mặc Diêu thành, trên đường đi Chiến Bắc Dã lại gặp phải cường giả, chẳng ngờ vị cường giả đệ nhất Năm châu đại lục “Sương Ẩn” kia ngày thường thì hành tung bất định lại đúng lúc này đột nhiên xuất hiện ở nước Vô Cực. Cuối cùng những trùng hợp ngẫu nhiên này tạo nên trận chiến đẫm máu ở Diêu thành. Chỉ có thể nói rằng, mọi việc đều do ý trời, ông trời muốn nàng phải gánh chịu kiếp nạn này.

Nhưng mà …. Mạnh Phù Dao trầm tư, như vậy thì Trưởng Tôn Vô Cực đã sớm biết được lòng dạ Đức vương? Hắn dùng Đức vương làm mồi nhử sao, bởi vì hắn đã tính toán hết thảy, không muốn đả thảo kinh xà, để mặc Đức vương ngấm ngầm chuẩn bị lực lượng vũ trang, ý muốn Đức vương … tạo phản!

Nghĩ tới đây toàn thân nàng lập tức nổi da gà, không ngờ nam nhân này lại có gan dùng quốc thổ của mình để đánh cược!

Nhưng tại sao hắn lại không tiêu diệt Đức vương ở trong kinh thành, hơn nữa lại cấp cho con hổ này hai mươi vạn đại quân. Thâm ý này của hắn Mạnh Phù Dao không thể hiểu được, nàng cảm thấy đại não mình không to bằng hắn nên có nghĩ cũng chả hiểu được thêm, bèn kéo chăn ra --- Haiz, phải đi tìm Chiến Bắc Dã để hỏi, những kẻ một bụng đầy ắp những mưu đồ chính trị chắc sẽ hiểu bụng nhau.

Nàng vừa kéo chăn xuống, chợt nghe tiếng khóc.

Tiếng khóc yếu ớt mắc nghẹn vẳng tới từ trong sân huyện nha, hoàng hôn sắp lụi tàn, bóng tối bao phủ, trời không trăng lại chẳng thấy sao, tiếng khóc ảm đạm khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Mạnh Phù Dao cau mày, xốc chăn lên ngồi chồm hổm trên giường mắng to, “Ma quỷ ở đâu ra vậy? Cô nương ta không sợ nhất chính là ma! Vào đây! Có gan thì đến trước mặt ta mà khóc!”

Tiếng khóc lập tức ngừng lại, tiếng bước chân người vội vã truyền tới, Diêu Tấn gương mặt trắng bệch dài ngoằng loáng cái đã từ sân huyện nha chạy vào, vẻ mặt hả hê khi nhìn thấy người khác gặp họa, cười nói, “Là Hồ Tang khóc đó.”

“Hả?” Mạnh Phù Dao biết chuyện Hồ Tang, còn chưa nghĩ ra cách để xử lý nàng ta, vậy mà nàng ta còn đến đây khóc trước à?

“Chiến vương gia thật tuấn tú đó nha …” Vẻ mặt Diêu Tấn say mê đắm đuồi nói, “Mạnh cô nương có biết không, Hồ Tang đã khóc ba ngày nay rồi….”

Diêu Tấn hớn ha hớn hở nói, Mạnh Phù Dao nghe được thì trợn mắt há mồm kinh ngạc.

Ba ngày trước Chiến Bắc Dã đã biết tường tận sự việc nàng bị bỏ mặc trước cổng thành, Chiến vương gia lòng dạ hẹp hòi tức giận vô cùng nên đã bắt Hồ Tang, vốn chẳng thèm so đo với đám dân chúng ngu dốt làm gì, nhưng mà Hồ Tang lòng dạ độc địa lại mưu mô xảo trá, nên hắn đã hạ lệnh cho Hắc Phương kị bao vây khắp nơi, không cho Hồ Tang bỏ trốn ra ngoài. Bất luận thế nào cũng phải bắt được nàng ta --- Trốn chẳng thoát nên nàng ta phải quay về nhà, suốt ba ngày ba đêm, nàng ta và cha mình khóc lóc cầu xin Hắc Phượng kị thả họ đi, tuy nhiên chỉ chuốc lấy nhục nhã, “Cô không xứng đối địch với Mạnh thành chủ, cô chẳng đáng để xách giày cho Mạnh thành chủ!”

Bọn họ chìa ra một đống giấy nợ, tính toán Tang gia đã gây ra những tổn thất gì, sau khi nhìn thấy con số trên đống giấy nợ ấy nàng liền ngất đi, sau khi tỉnh lại thì nghe có người lạnh lùng nói, “Trương lão gia ở thành Tây đồng ý trả nợ thay cô, nhưng cô phải làm nha hoàn để gán nợ.”

Hồ Tang lại hôn mê --- Ai nấy đều biết ông Trương này là một người “nghiện nha hoàn”, ông ta không cưới vợ hay nạp thiếp mà chỉ ăn ngủ với các nha hoàn, ăn xong chán thì bỏ, đơn giản thuận tiện, chỉ dùng một lần.

Nhưng như vậy cũng chưa hết, người này lại nói tiếp, “Trương lão gia chỉ giúp cô trả nợ một nửa, một nửa còn lại sẽ do Lưu lão gia ở thành Bắc trả dùm, nhưng cô phải giặt tất cả quần áo của những người phụ nữ trong nhà của ông ấy để gán nợ.”

Hồ Tang lại hôn mê bất tỉnh --- Lưu lão gia nổi tiếng là thê thiếp bầy đàn …

Hắc Phượng kị ném đống giấy nợ cho nàng ta, nghêng ngang bỏ đi, tuyên bố ngày nào cũng sẽ đến đòi nợ nàng đến khi nào hai ông lão kia trả nợ thay nàng mới thôi. Hồ Tang ôm đống giấy nợ ngày đêm khóc ròng, hàng xóm xung quanh không ai giúp đỡ --- gieo nhân nào gặp quả ấy.

Hồ Tang khóc sưng mắt, nửa đêm cầm sợi dây thừng đi treo cổ tự tử, đi đến ba bận cuối cùng vẫn quay trở về, trên đường về gặp được Thiết Thành. Sau khi im lặng một lúc thật lâu, Thiết Thành chỉ điểm cho Hồ Tang --- bảo nàng đi gặp Mạnh Phù Dao, ngoại trừ Thành chủ ra không ai có thể tha thứ cho nàng ta cả.

Hồ Tang cảm kích qùy gối dập đầu bình bịch dưới chân Thiết Thành --- trả lại gấp đôi cho Thiết Thành chuyện ngày hôm đó.

Vì vậy mà bây giờ Hồ Tang đang khóc ở ngoài sân vườn, nàng ta cũng là người cực kỳ thông minh lanh lợi. Biết trước là nếu khóc ở cửa lớn sẽ truyền đến tai Mạnh Phù Dao, nàng ta cũng đã hỏi thăm Mạnh Phù Dao nghỉ ở đâu. Thế là chạy đến bên ngoài tường khóc lóc, cho dù Mạnh Phù Dao không muốn nghe thấy cũng không được.

Mạnh Phù Dao cau mày suy nghĩ thật lâu, nhớ đến là mình chỉ lấy cái khăn của Hồ Tang, sao nàng ta lại gây chuyện với nàng? Rõ ràng là chẳng thể nào đắc tội với Trưởng Tôn Vô Cực được. Truyền thuyết nói rằng, nếu đắc tội với bậc Thiên tử ắt sẽ bị ông trời trách phạt. Coi nè, lần này thì hay rồi, lần này không phải nàng trừng phạt Hồ Tang mà là Hồ Tang đến đây trừng phạt nàng, sao nàng ta có thể khóc lóc bù lu bù loa lên như vậy chứ? Xem ra thì nếu ngày nào mà nàng không cho nàng ta vào cửa thì ngày đó nàng không thể ngủ ngon để dưỡng thương được.

“M* nó, ai thiếu nợ ai chứ.” Mạnh Phù Dao vẫy tay nói, “Ta không muốn gặp nàng ta, ta sẽ không vờ vịt mà nói tha thứ cho nàng ta. Kêu nàng ta cút đi, hy vọng nàng ta cút đi thật xa, đi đâu cũng được, không cần tới gặp ta để từ giã. Cẩn thận, nếu làm ta bực tức, ta sẽ rút đao đậm bụng nàng ta đấy.”

Diêu Tấn trợn trừng mắt nhìn nàng, “Sao Mạnh cô nương không tính toán nợ nần? Cô bỏ qua như vậy à, nàng ta suýt chút nữa hại chết cô đó.”

Mạnh Phù Dao nhìn hắn rồi liếc, “Không phải đã nói qua rồi à, có người phản bội ta hai lần ta cũng chưa tính sổ.”

Diêu Tấn đành câm miệng, tức tối đi ra ngoài truyền lời, một lúc sau trở về nói, “Hồ Tang muốn gặp cô, nói là nhất định phải gặp được cô để xin lỗi.”

“M* nó, được một tấc lại đòi một thước.” Mạnh Phù Dao bực tức đạp đổ ghế, “Tốt thôi, nếu muốn trả nợ, bản cô nương chắc chắn sẽ toại nguyện.”

Hồ Tang run sợ bước vào, Mạnh Phù Dao cho rằng mình nhìn nhầm người.

Chỉ mới vài ngày thôi mà một cô gái xinh đẹp bỗng nhiên biến thành ma nữ? Gương mặt trắng như hoá trang đóng phim ma vậy.

Hồ Tang sợ hãi ngước mắt nhìn nàng, thấy nàng vừa liếc nhìn mình thì liền sợ hãi, chân nhũn khuỵu xuống.

“Mạnh Thành chủ … là ta không tốt …ta không nên ghen tị với cô … cầu xin cô tha thứ cho ta …”

Hồ Tang khóc như mưa rơi, dập đầu bình bịch dưới chân nàng. Mạnh Phù Dao nhìn chằm chằm nàng ta, không cảm giác được thương hại tí nào, chỉ cảm thấy đáng ghét mà thôi.

Trên đời này sao có nhiều cô gái như vậy chứ, cứ cho mình là người thông minh xinh đẹp, nghĩ rằng tất cả mọi người sẽ khom lưng cúi đầu, hầu hạ dưới váy mình. Hễ có chút không vừa lòng liền nổi cơn tam bành, trả thù rửa hận, không nghĩ rằng mình có tư cách gì, lý do gì để “trả thù”...

Nàng còn chưa nghĩ ra cách nào để một cước đá văng người đáng ghét này, vất vả một lần mà suốt đời nhàn nhã, đột nhiên Chiếc Bắc Dã mở cửa bước ra.

Hắn đi một mạch đến, đăm đăm một đường mà bước, dường như chẳng hề thấy Hồ Tang đang quỳ dưới đất, bước như rồng bước, sau đó … giẫm lên tay Hồ Tang.

Hồ Tang hét lên một tiếng thê thảm, cả người run lẩy bẩy, bàn tay nàng đã bị phế trong chớp mắt, Chiến vương gia vẫn như không nghe không thấy, dáng vẻ hống hách chẳng coi ai ra gì, bước chân mạnh mẽ như gió lốc cuồn cuộn nổi lên, đá Hồ Tang một cước bay sang một bên.

Bên đó chẳng biết Nguyên Bảo đại nhân đột nhiên từ đâu chui ra, vuốt mấy sợi râu ngắn củn mắt sáng long lanh đứng chờ trên cao, Hồ Tang vừa bị đá bay đến thì nó liền mở cái túi to ra ụp xuống.

Một đống phân thối dính đầy khắp người nàng ta.

Nguyên Bảo đại nhân hả hê cười chít chít, Mạnh Phù Dao dở khóc dở cười mắng to, “Nguyên bảo, mi tránh xa ta ra, thối chết đi được.” Tiếp theo trừng mắt nhìn Chiếc Bắc Dã, “Không có tiền đồ, cấu kết với con chuột mập chơi xấu người khác.”

“Không liên quan đến ta.” Chiến Bắc Dã bước đến ngồi cạnh nàng, “Bổn vương và chuột mập cách nhau một trời một vực.”

Hắn làm như lúc này mới nhìn thấy Hồ Tang, đột nhiên giận tái mặt, liếc mắt nhìn nàng ta.

Hắn đột nhiên trầm mặc, không khí bên trong như đột ngột giảm xuống, cảm giác lành lạnh khiến người bất giác run run, Hồ Tang vừa mới khóc thét lên rùng mình, co rút vào trong góc tường.

Mạnh Phù Dao cũng chẳng biết nói Chiến Bắc Dã đang định làm gì, không ngờ được người này lúc trầm mặc vẫn bộc lộ nét uy nghiêm, chỉ là ánh mắt kia chẳng biết đang ngó gì nữa.

Chiếc Bắc Dã không để ý tới nàng, bất chợt nhìn chằm chằm Hồ Tang, chẳng nói gì nhưng áp lực bủa vây khắp xung quanh, như những mũi băng nhọn chực chờ sắp lao đến mục tiêu đã định. Trên mặt Hồ Tang dính đầy phân cũng không dám lau, vừa khóc vừa co rút vào góc tường.

Mạnh Phù Dao im lặng quan sát, nàng nhìn đã nửa canh giờ mà không biết người này định làm gì nữa, cái tên này có phải sắp bị điên hay không nhỉ?

Khi Hồ Tang sắp sửa không chịu nổi nữa, nắm chắc mười phần là mình sẽ bị giết chết, chợt nghe tiếng Chiến vương gia bình thản cất tiếng:

“Hại Mạnh Phù Dao, ta phải giết.”

Hồ Tang không thể khóc được nữa.

“Đừng tưởng ngươi là nữ nhi yếu đuối không có võ công thì ta sẽ tha cho ngươi, vì nàng ta có thể từ bỏ nguyên tắc của mình.”

Hắn trầm mặc nhìn Hồ Tang, sắc mặt thản nhiên nhưng áp lực bao phủ bốn phía.

Hồ Tang run lẩy bẩy, nàng co rút vào góc tường, vừa không thể thở nổi vừa sợ hãi. Rõ ràng giọng nói của nam tử trước mặt vô cùng bình thản, nhưng nàng lại cảm thấy cả người mình đều như bị đao cắt từng mảng thịt, tim nhảy lụp bụp.

Sắc mặt nàng ta hết trắng lại xanh, răng đánh cầm cập, ba hồn bảy vía đã bay hết một nửa. Chiến Bắc Dã thỏa mãn, đột nhiên nhe răng cười, vui vẻ thẳng thắn nói: “Nhưng ta sẽ không giết ngươi, không phải không đành lòng, mà là ngươi không xứng để nàng để tâm, không chấp nhất đến chuyện ghen tuông của nam nữ. Nhưng mà ngươi sẽ sống thấp hèn suốt đời.”

“Ta tôn trọng ý kiến của nàng, tuy nhiên ta có chút không cam lòng.” Chiến Bắc Dã nhìn Mạnh Phù Dao ánh mắt sáng quắc.

Lúc này Hồ Tang mới thả lỏng người, hai mắt đẫm lệ ngước mặt nhìn Chiến Bắc Dã bên cạnh Mạnh Phù Dao, hào khí sáng ngời, khí thế bức người, là một nam tử phong thái bất phàm. Vì sao những nam tử này đều xuất hiện bên cạnh Mạnh Phù Dao kia chứ?

Vì sao dù cho Mạnh Phù Dao có rơi vào cảnh khốn cùng, cũng rạng rỡ sáng ngời, tựa như sao quanh trăng sáng. Còn nàng luôn ở dưới chân người này, luôn thấp kém hơn, luôn phải ngước mặt lên nhìn?

Nàng không biết ai là người cao nhất, nhưng nàng biết cả đời này nàng đã bại thảm hại rồi.

Nàng đưa ống tay áo lên lau khuôn mặt dơ bẩn của mình, nàng biết, sẽ không thể nào lau sạch được.

Chiến Bắc Dã chẳng muốn nhìn thêm chút nào nữa, “Cút đi.”

Hồ Tang cắn môi, thi lễ cáo lui, khi vừa mới bước đến cửa, Chiến Bắc Dã lại thình lình nhớ đến chuyện gì đó, lạnh lùng cất tiếng, “À … Quên nói với ngươi, tội chết có thể miễn tội sống khó tha, đống giấy nợ này không thể bỏ qua.”

Hồ Tang bỗng nhiên quay người, chân nhũn khuỵu xuống.

“Từ từ cũng sẽ trả xong thôi, một năm không được thì mười năm, năm, mười năm không đủ thì cả đời.” Chiến vương gia xấu xa từ tốn nói, “Cho ngươi chút việc để làm, để ngươi không phải rảnh rỗi mà trở nên hư hỏng, làm hại người khác”.



Nhìn Hồ Tang loạng choạng bước đi, Mạnh Phù Dao lắc đầu, “Haiz, độc ác, thật độc ác.”

Đống giấy nợ đó … Hồ Tang sẽ không đi bán thân chứ?

“Nàng nói ai độc ác hả?” Chiến Bắc Dã giơ tay nhấc Nguyên Bảo đại nhân lên đuổi ra khỏi cửa, lập tức nguy hiểm lại ùa đến, ai đó nhe hàm răng trắng phau như nanh mãnh thú, “Nàng có vẻ không biết tốt xấu là gì?”

Mạnh Phù Dao đưa tay đẩy hắn ra, hét lớn, “Vị khách này, xin dừng lại! Ta sẽ phục vụ bấm huyệt cho ngài!”

“Móng tay ta là móng rồng đó!” Chiến Bắc Dã đưa tay lên gạt phăng năm ngón tay đang chìa ra của nàng, “Nàng định làm gì vậy, Vương phi của ta?”

“Phi phi phi cái đầu huynh đấy!” Mạnh Phù Dao tức giận nói, “Huynh cưới ai thì bắt người đó hầu hạ đi, lão nương không rảnh.”

“Dĩ nhiên là ta sẽ không bắt nàng hầu hạ ta rồi.” Chiến Bắc Dã mỉm cười lẩm bẩm, “Ta sẽ bắt một trăm tỳ nữ đến hầu hạ nàng, mỗi ngày nàng có thể đổi một người….”

Mạnh Phù Dao rùng mình, làu bàu, “Người trong vương phủ huynh thô tục giống huynh …” Vừa đúng lúc thấy Chiến Bắc Dã bắt đầu cởi giày.

“Huynh làm gì vậy!” Mạnh Phù Dao rống to một tiếng kinh thiên động địa, “Đây là giường của ta!”

“Giường của nàng sớm muộn gì cũng phải chia cho ta một nửa, hãy tập làm quen trước vậy.” Chiến Bắc Dã đưa chân đẩy đôi giày ra, thoải mái nằm phịch xuống, “Haiz, so với nằm trong sơn động đúng là thoải mái hơn nhiều.”

Mạnh Phù Dao túm chăn ôm vào ngực, chỉ mũi mình oang oanh nói, “Huynh muốn ta chết ngạt à? Chân thối!”

“Nàng nói ta chân thối à? Đúng không đấy?” Chiến Bắc Dã xách giày lên, “Nàng ngửi một chút thử xem?”

Mạnh Phù Dao mạnh bạo đẩy hắn ra ngoài, nhưng Chiến Bắc Dã chẳng nhúc nhích, nằm ì một chỗ, đưa hai tay lên gối đầu, “Sớm hay muộn gì nàng cũng ngủ bên cạnh ta, bây giờ nên tập trước để sau này sẽ quen.”

Mạnh Phù Dao quấn chăn, nhìn hắn đáp, “Chiến vương gia muốn ép buộc ta sao?”

“Ta ép buộc nàng?” Chiến Bắc Dã nhíu mày, “Phù Dao, chẳng lẽ nàng chỉ nhìn vừa lòng Trưởng Tôn Vô Cực thôi?”

“Lão nương nhìn người nào cũng chướng mắt cả!” Mạnh Phù Dao nghiến răng nghiến lợi, “Lão nương cực kỳ minh mẫn nói cho các ngài biết, mục tiêu của ta là chu du bảy nước, một mình làm việc của mình. Xung quanh các người có thiếu gì oanh oanh yến yến, hoa hoa cỏ cỏ, lão nương không muốn hoa cỏ dính người mình.”

“À, ta thích nàng điểm này đấy.” Chiến Bắc Dã chẳng tức giận, vô cùng hài lòng nhìn nàng cười, “Này, đường đường là Thân vương Thiên Sát cùng Vô Cực Thái tử, vậy mà vào miệng nàng lại thành oanh oanh yến yến, rất phách lối đó, xứng với ta!”

Mạnh Phù Dao quan sát hắn, phát hiện ra được Chiến vương gia và Trưởng Tôn Vô Cực thật ra là cùng một loại người --- Bất luận là nói gì, hắn đều có cách để bẻ cong nó đi, đấu võ mồm, đấu trí hay đấu võ với hai người này đúng là chẳng khôn ngoan chút nào. Cách thông minh nhất là xem họ như tàng hình.

Vì thế nàng coi như chẳng nhìn thấy hắn, Mạnh Phù Dao trùm chăn quay lưng lại.

Chiến Bắc Dã cũng nằm yên, khoanh hai tay trước ngực, cảm thán, “Không ngờ nằm bên cạnh nàng lại thoải mái như vậy …. Nhiều năm qua, hình như ta chưa bao giờ có được một giấc ngủ thật ngon.”

Mạnh Phù Dao nằm sát vách tường, quyết tâm chặt đứt sự tò mò trong lòng mình, để không khỏi quay người sang hỏi.

“Khi còn nhỏ, ta ở trong cung của mẹ ta ngủ, thỉnh thoảng nửa đêm bà để mặc chân trần chạy đi lung tung, khiến ta giật mình hoảng sợ chạy đi tìm kiếm. Vì vậy ta liền ngủ ở ngoài cửa, mỗi khi bà ra ngoài liền giẫm trúng ta, sau đó trượt chân ngã lên người ta. Như vậy là ta có thể bế bà vào, bà sẽ không bị thương nữa.”

Mạnh Phù Dao tròn mắt nhìn bóng Chiến Bắc Dã được ánh đèn chiếu rọi soi lên góc tường, bóng dáng cao lớn vững chãi của hắn không biết từ lúc nào đã biến thành bóng dáng một tiểu hài tử nhỏ bé, ngủ nơi cổng cung lạnh lẽo, hằng đêm không dám ngủ sâu, chỉ đợi mẫu thân mình mộng du … đạp lên người mình….

Tình cảnh thê lương này, biết an ủi thế nào đây?

Mũi Mạnh Phù Dao bắt đầu cay cay, nàng nhớ Diêu Tấn có nói qua. Thân thế của Chiến Bắc Dã rất đặc biệt, mẫu thân hắn là Hoàng hậu tiền triều, là điên phi đương triều. Nhiều năm qua Chiến Bắc Dã bị các anh em mình xa lánh, phải cố gắng biết bao mới có được vị trí ngày hôm nay. Hắc Phượng kị của hắn danh chấn thiên hạ, nhưng trước sau cũng chỉ có ba ngàn quân, đó là những hộ vệ để bảo vệ vương gia, hẳn đây là giới hạn tối đa của đại ca hắn. Mạnh Phu Dao chắc chắn rằng, chỉ cần hắn có cơ hội, vị hoàng đế đại ca kia của Chiến Bắc Dã sẽ làm thịt hắn ngay lập tức.

Để vượt qua được những mưu mô đen tối, chìm nổi trong hoàng tộc, vượt qua lằn ranh sống chết để tồn tại đến ngày nay, vậy mà Chiến Bắc Dã vẫn giữ được tính cách hào sảng, thật sự có chút không thể tưởng tượng nối.

“Sau đó ta được phong đất … tuy nhiên lại là sa mạc Cát Nhã ma chê quỷ hờn, nơi đó không những nghèo nàn khốn cùng, mà lại bị chia cắt làm ba. Bọn trộm ở sa mạc một phần, Ma La một phần, phần còn lại ít nhất là của ta, đại ca ta cũng thật rộng lượng … Ngày thụ phong ta có hỏi y, sa mạc Cát Nhã có phải là của ta hết thảy hay không? Y cười ha ha. Ta nói được làm được, đánh đám đạo tặc kia tan tành, làm thịt du kị binh của tộc La Ma. Mọi chuyện đều được giải quyết trên sa mạc, rồi từ từ ổn thỏa … Sau đó bọn họ thuần phục ta, toàn bộ sa mạc Cát Nhã đều là của ta … Đúng là đã vài năm rồi, ta chưa được ngủ ngon giấc.”

Mạnh Phù Dao khịt khịt mũi … M* kiếp, tối nay tên này bị gì vậy hả? Biểu tình tố khổ à?

Hắn muốn nàng cảm động khóc lóc sướt mướt, còn mình ngủ ngon đến sáng sao? Muốn dụ dỗ lương tâm độc ác của Mạnh Thành chủ nàng à?

Mạnh Phù Dao nàng quyết không mềm lòng … Hai lỗ tai nàng dựng thẳng, nghiêm túc đề phòng Chiến Bắc Dã lại kể khổ, nhưng phía sau không còn tiếng nói nữa, chỉ có tiếng hít thở đều đặn.

Nàng không nhịn được quay đầu lại nhìn, ánh trăng vằng vặc xuyên qua tấm màn che cửa sổ, rắc ánh vàng óng ánh lên người Chiến Bắc Dã. Khuôn mặt tuấn lãng và dáng vẻ kiên cường của hắn bị ánh trăng nhuộm vàng trở nên thật hiền hậu. Dù vậy, nơi giữa mi tâm hắn và lớp da ngăm đen vẫn toát ra khí phách sáng lòa, hút ánh nhìn của người khác.

Mạnh Phù Dao nghiêng người nhìn hắn, hiếm khi thấy khuôn mặt như tiểu hài tử này của hắn khi ngủ. Ánh trăng cũng chiếu lên gương mặt nàng, trên gương mặt vẫn còn vẻ ốm yếu xanh xao, giờ phút này đây thấm đượm sự dịu dàng và thương xót.

Thôi … Không đá hắn xuống giường vậy.

Mạnh Phù Dao ngáp dài, lười biếng trở người, đưa lưng về phía Chiến Bắc Dã, nhắm đôi mắt nặng trĩu lại.

Nàng cũng ngủ thiếp đi.

“Các người là gian phu dâm phụ!”

Tiếng thét to của nữ tử truyền vào tai Mạnh Phù Dao, nàng càu nhàu dụi dụi mắt, kéo chăn trùm kín người, trở mình tiếp tục ngủ, lầm bầm, “Hồ Tang, m* nó, dám nói một câu nữa lão nương lập tức làm thịt ngươi …”

“Ta giết các ngươi, ta giết các ngươi …” Hình như lại có người hét chói tai, tựa hồ còn giơ chân đấm đá vào cửa, chẳng biết cửa sổ bị mở ra từ lúc nào, gió lạnh sáng sớm ùa vào từng cơn, vừa sảng khoái vừa giục người khác mau mau thức dậy.

Mạnh Phù Dao há miệng ngáp, lười biếng duỗi lưng, ánh mắt ngái ngủ mơ màng nhìn quanh quất, đang suy nghĩ dùng khổ nhục hình gì để trừng trị mấy kẻ độc ác quấy rối giấc ngủ nười khác. Chợt nghe có tiếng người trầm ấm truyền vào, “Ta tới để xem thương tích Mạnh cô nương sau trận đại chiến đã đỡ hơn chưa, xem ra không cần thiết rồi.”

Giọng nói này nghe quen lắm, người Mạnh Phù Dao cứng đờ, cẩn thận nhắm một con mắt mở một con mắt nhìn … Quả nhiên, nam nhân mồm miệng độc ác quay về rồi.

Tông Việt một thân áo trắng tinh khôi đứng ở cửa sổ, trái lại người bên cạnh toàn thân lại sặc sỡ màu mè … Nhã Lan Châu.

Mạnh Phù Dao líu lưỡi nhìn hai người, suy nghĩ vòng vèo, hai người này sao lại có thể đứng bên cạnh nhau chứ, sao lại cùng lúc xuất hiện ở đây?

Nàng vẫn còn đang ngái ngủ nên đầu óc mơ màng, ngu dốt đột xuất. Nhìn một hồi mới thấy được ánh mắt Nhã Lan Châu và Tông Việt bất bình thường. Người đứng trước giận dữ như một con mèo hoang, người đứng sau lạnh lẽo chẳng kém núi băng, giọng nói lại có chút mỉa mai châm chọc.

Mỉa mai châm chọc?

Mạnh Phù Dao liền nhìn trên giường mình, sau đó …

Á …

“Chiến Bắc Dã, m* nó, ngủ thì ngủ thôi, sao lại cởi quần áo làm gì chứ!”

Mạnh Phù Dao tức giận đùng đùng đánh hắn, kéo chăn trùm lại Chiến Bắc Dã, “Cái tên khùng điên này!”

Chiếc chăn mềm mại không đủ che kín người Chiến Bắc Dã --- nên thân thể cường tráng của Chiến vương gia bị lộ ra ngoài, bắp thịt rắn chắc, màu da ngăm đen, đôi chân dài miên man chẳng chút ngượng ngùng gác lên người Mạnh Phù Dao, vừa rồi nàng cảm thấy người mình bị đè nặng, thì ra đó là cái chân của tên vương gia này.

Nói khác đi là, “cảnh xuân” lúc ban nãy hết sức lãng mạn, Chiến Bắc Dã đóng vai nữ chính, quấn chặt người nam chính là Mạnh Phù Dao --- Cả hai người cùng nằm trên một giường, một quần áo xộc xệch, một lõa thể.

Haiz, thanh danh nàng bị sứt mẻ rồi, nhất định sau này không thể mềm lòng nữa. Lòng ngập tràn bi phẫn, Mạnh Phù Dao túm chặt chăn, muốn đánh nâu mắt hai kẻ đang nhìn kia một trận.

Chiếc chăn bị kéo xuống, Chiến Bắc Dã ngủ no nê xong mới lười biếng mở mắt ra, đôi mắt vừa tỉnh ngủ của hắn sáng như ngọc lưu ly, đẹp đến chết người. Hắn liếc mắt nhìn hai người kia, bắt gặp ánh mắt như đập chết người của Mạnh Phù Dao, không chút ngoài ý muốn, chào hoi: “Hai vị, tới sớm vậy.”

“….” Nhã Lan Châu giương nanh múa vuốt hét chói tai. “Huynh huynh huynh huynh …”

“Ta đang ngủ, sao vậy hả?” Hắn liền nói tiếp, “Tiểu công chúa à, sao cô thất lễ vậy, mới sáng sớm đã xông vào phòng ngủ người khác, không xứng với thân phận công chúa của cô chút nào cả.”

Hắn lại đưa mắt sang nhìn Tông Việt, Tông Việt hờ hững cất tiếng, “Ta là đại phu, đảm nhiệm chức trách chữa bệnh cứu người, nên đến thăm người bệnh là chuyện bình thường, mà ngài --- hình như đây đâu phải phòng ngủ của ngài?”

Mạnh Phù Dao chen miệng vào nói, “Đúng vậy, ta không biết sao hắn lại ngủ ở đây, cũng không biết sao hắn lại cởi quần áo nữa …”

“Tại hạ không có hỏi cô nương.” Tông Việt nhìn Mạnh Phù Dao bằng ánh mắt, “Cô ngủ cũng đã ngủ rồi, hỏi cô thật dư thừa.”

Mạnh Phù Dao buồn bực ngậm miệng lại, sờ mũi mình, chả hiểu sao hôm nay mình lại xui xẻo quá trời. Vì sao bát tự của nàng không phải là người giàu sù sụ, còn nữa, sao Tông Việt lại tức giận như vậy chứ? Nhưng nhìn bộ dáng của hắn giống như mệt muốn chết đi được, mà hắn vất vả chết đi thì có liên quan gì đến nàng đâu? Sao tự nhiên lại nhắm vào nàng xả giận?

Chiến Bắc Dã lại cười sằng sặc, phô hàm răng trắng đều thẳng tắp, “Ở đây không phải phòng ngủ của ta, nhưng mà …” Hắn “dịu dàng” nhìn Tông Việt, “Rất nhanh thôi, phòng ngủ của Mạnh Phù Dao sẽ trở thành phòng ngủ của ta.”

“Aaaa … Các ngươi là đôi gian phu dâm phụ …” Nhã Lan Châu cả đời chỉ biết mắng một câu này thôi, trong đầu óc nàng ta chỉ có thể móc ra câu duy nhất này.

“Người trên thế gian nói rằng, Thiên Sát Liệt Vương văn võ song toàn, song, theo đầu óc nông cạn của tại hạ thì còn thiếu một câu.” Tông Việt thong thả bước tới, chẳng chút chần chừ nắm tay Mạnh Phù Dao bắt mạch.

Chiến Bắc Dã mím chặt môi, im lặng, Mạnh Phù Dao tò mò liếc nhìn sắc mặt đằng đằng sát khí của hai nam nhân này, cực kỳ hợp tác, hỏi: “Còn câu gì vậy?”

Lời nàng vừa mới thốt ra đã bị ánh mắt giết người của Chiến Bắc Dã bắn tới, cùng lúc đó Tông Việt vô cùng hài lòng, hắng giọng đáp: “À … cúi đầu vì tình …”

Mạnh Phù Dao bật cười ha hả, Chiến Bắc Dã đen mặt, lạnh lùng nói: “Tông tiên sinh tới thật đúng lúc, cũng không biết nếu Phù Dao tự vận, với y thuật thần thông của tiên sinh, có thể hay không nối lại cổ cho nàng?”

“Chiến vương gia cũng thật sự tới rất đúng lúc.” Tông Việt nhàn nhã đáp trả, “Không biết là phải phong cảnh núi non rừng rậm Vô Cực quốc quá đẹp hay không, mà vương gia lưu luyến ở trong núi nửa tháng chẳng nỡ rời?”

Chiến Bắc Dã nghẹn lời, hung dữ trừng mắt nhìn Tông Việt. Tông Việt bình thản bắt mạch cho Mạnh Phù Dao, cũng không thèm nhìn Chiến Bắc Dã lấy cái nào.

Kẻ tám lạng, người nửa cân.

Vất vả lắm bốn người mới ngồi xuống nói chuyện, mèo hoang màu mè Nhã Lan Châu mắng đến mệt đừ, Tông Việt xem mạch xong xuôi, Chiến Bắc Dã mặc quần áo tử tế vào, cãi nhau chửi nhau giương thương múa kiếm cũng hạ màn. Mạnh Phù Dao sai người đem đến cho mỗi người một ly trà nguội --- ngụ ý nguôi giận.

Trà nguội uống xong thì sự tình cũng rõ ràng. Nhã Lan Châu đuổi theo Chiến Bắc Dã, mục tiêu cuộc đời này cảu nàng ta là theo đuổi Chiến vương gia. Hơn nữa, khi nàng ta mới đến Diêu thành thì được nghe sự tích Mạnh Phù Dao trá hàng, chiến đấu đẫm máu lừng lẫy trước cửa thành. Nàng ta vô cùng hứng thú muốn tới gặp mặt Mạnh Phù Dao, kết quả là đúng lúc gặp được “đôi gian phu dâm phụ.” Cô gái nhỏ này bây giờ đang ngồi yên trên ghế, trừng đôi mắt to lúng liếng nhìn Mạnh Phù Dao, thấy Mạnh Phù Dao sắc mặt xanh xao, chạy tới chạy lui vào nhà xí.

Về phần Tông Việt, hắn kể chuyện hết sức nhẹ nhàng. Hắn đi đến núi Trương Khung hái thuốc, trên đường về thì nghe được tin tức Diêu thành, thì vội vã trở về.

Mạnh Phù Dao nhìn hắn, bỗng nhiên hỏi, “Tông Việt, không phải huynh đi chữa bệnh cho Đức Vương à? Huynh giúp ta một việc có được hay không?”

“Ta biết nàng muốn hạ độc hắn, thật không nên kêu một thầy thuốc đi hạ độc bệnh nhân.” Tông Việt cúi đầu nhập một ngụm trà, Mạnh Phù Dao ngượng ngùng cười, Tông Việt lại nhàn nhã nói tiếp, “Thật ra nàng không nói ra ta cũng tính làm như vậy.”

Mạnh Phù Dao: “…”

“Nhưng mà tiếc là, không làm được. Đại phu ác độc lại thong thả buông ra một câu.

“Sao vậy?”

“Đức vương căn bản là không có bệnh.” Tông Việt tuyên bố một câu long trời lở đất, “Gì mà tẩu hỏa nhập ma, kinh mạch không thông, đều là những lời nói dối lừa gạt người trên thế gian này mà thôi. Từ đầu đến cuối, người ta chữa bệnh không phải là Đức vương.”

“Hả?”

“Người này vốn là cái sọt nói dối.” Chiến Bắc Dã bỗng nhiên cười lạnh, “Tỷ như Vương phi của hắn, rành rành là bị Trưởng Tôn Vô Cực bức điên, vậy mà hắn ôm hết chuyện này, nói với người ngoài rằng là do mình quở trách Vương phi, mắng nàng ta đến điên luôn --- gặp phải loại người “Gánh vác vinh nhục hoàng gia”, “Trung thần luôn tận tâm tận lực, gánh chịu tiếng xấu cho Thái tử”, danh tiếng trung nghĩa này thiên hạ vô song, muốn xuất binh thảo phạt hắn ta còn khó hơn lên trời, Trưởng Tôn Vô Cực quả là người may mắn.

Mạnh Phù Dao giật mình, nhớ tới các chuyện trước đây --- Đức vương điên phi, thì ra là do Trưởng Tôn Vô Cực bức điên.

Đột nhiên nàng lại nhớ đến đêm tối trước đây, và dáng vẻ của người phụ nữ thần bí kia, không biết nàng ta là ai, có quan hệ gì đến Đức vương phi điên hay không?

Mạnh Phù Dao cảm thấy, việc này và gian tình của Đức vương không chỉ đơn giản như vậy.

“Người này lòng dạ độc ác, bản thân ta đã lĩnh giáo qua rồi.” Mạnh Phu Dao nghiến răng, cười lạnh nói, “Giả nhân giả nghĩa, chờ xem.”

“Thật à.” Chiến Bắc Dã lập tức phản đối, “Có ta ở đây, sao có thể để nàng mạo hiểm thêm lần nứ chứ, để ta.”

“Để cho huynh à, cái rắm thì có.” Mạnh Phù Dao vừa nhì hắn liền bực bội, “Huynh tưởng huynh là Liệt Vương Vô Cực à? Đem theo Hắc Phượng kị đến chặt đầu Đức vương? Huynh không sợ chiến tranh thế giới bùng nổ sao, ta rất sợ trở thành người gieo rắc chiến tranh khiến dân chúng khổ sở đấy.”

Nàng đập bàn hứng trí bừng bừng thảo luận kế hoạch, hai nam nhân bên cạnh nhìn ánh mắt chém giết lẫn nhau để ra sáng kiến. Mạnh Phù Dao vừa nghe xong chợt thấy có người gõ cửa sổ, nàng bèn bước qua đó, ám vệ của Trưởng Tôn Vô Cực để lại chỉ còn có một người này, sắc mặt tái mét đứng chờ bên cửa sổ.

“Mạnh cô nương.” Hắn cùng Mạnh Phù Dao lánh sang một góc tối, đầu đầy mồ hôi, chưa kịp chào hỏi gì đã vội vã nói, “Chủ tử bỏ mặc chiến sự ở bờ biển Đông, đang chạy về đây!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv