(*) Ám Cảnh: có nghĩa là bóng tối, cảnh thứ hai trong tứ đại cảnh Thương Khung.
Ám Cảnh, tối tăm u ám.
Dường như trời đất bỗng hóa thành một tảng đá, các phân tử trong tảng đá ngày càng di chuyển gần nhau hơn, muốn bọc người bên trong thành tiêu bản.
Âm thanh nặng nề như bước chân người khổng lồ ngày càng đến gần, mà từ đầu đến cuối vẫn không thấy đến trưóc mặt, khiến người ta nín thở tập trung chú ý, lại không hề ý thức rằng nguy hiểm đã gần kề.
Mọi người nín thở rất lâu, khi phục hồi tinh thần lại cảm thấy trái tim như bị đè nặng, không biết từ lúc nào trái tim như có sợi dây quấn chặt lấy, đập chậm dần, cảm giác nghẹt thở xâm lấn.
Hóa ra âm thanh kia chỉ khiến người ta căng thẳng, thu hút sự ý của mọi người, sau đó để không khí nặng nề nhân cơ hội tràn vào?
Nhưng Mạnh Phù Dao chẳng mấy chốc đã biết mình đoán sai rồi.
Âm thanh kia quanh quẩn rồi ngừng lại một chút, rồi lại đột nhiên tới nữa, lần này tiến gần hơn.
Tiếng gió xung quanh dừng lại, im lặng đến mức có thể nghe tiếng một sợi tóc rơi. Trong bóng tối và sự tĩnh lặng như ngưng tụ đến cực độ, mọi người nghe thấy tiếng bước chân như chuông rung, cảm giác sự chấn động trên mặt đất đang đến gần, lại không nhìn ra là người hay vật gì. Cảm giác đó áp bức người ta muốn phát điên, có thể khơi gợi lên nỗi sợ hãi từ sâu trong tim.
Bởi vì không nhìn thấy, nên càng đáng sợ.
Nàng tập trung lắng nghe, bụng lại nghĩ, Trường Thanh Thần điện được gọi là Thần Minh Quang Chiếu, hai cảnh đầu trong tứ cảnh lại u ám tịch mịch như bước vào vực quỷ, so với vu thuật ở Phù Phong chỉ có hơn chứ không hề kém, đâu có giống thần?
Hoặc là, thần hay phù thủy cũng như nhau, chẳng qua chỉ là cách gọi khác?
Nay nàng đã khai thông Phá Cửu Tiêu - tầng cảnh giới "Thiên Thông" cuối cùng, giác quan nàng nhạy bén hơn nhiều so với người bên cạnh. Nhưng kể cả như vậy, nàng cũng không thể nghe ra tất cả âm thanh trong bóng tối, trừ tiếng bước chân kia. Vừa nãy đám người Chiến Bắc Dã còn gần ngay trong gang tấc, trong nháy mắt đã như bị không u, nuốt chửng, hoàn toàn lặng im. Song Mạnh Phù Dao không tin họ sẽ im lặng, cho dù Vân Ngấn không nói, Chiến Bắc Dã cũng không thể không nói được.
Âm thanh tới gần, quanh quẩn ngay bên cạnh, dường như lúc nào cũng có thể đưa tay ra. Mạnh Phù Dao đang đoán đối thương sẽ ra tay từ góc độ nào, lòng bàn tay chợt lạnh. Tông Việt liền nắm lấy tay nàng nói: "Hình như đối phương muốn tiêu diệt từng người chúng ta. Nàng đừng tách ra."
Mạnh Phù Dao ậm ừ, bắt mạch hắn hỏi: "Sao tay huynh lại lạnh như vậy?"
Tông Việt thản nhiên nói: "Đeo cái bao tay thôi mà."
Mạnh Phù Dao hoài nghi lắng nghe hoi thở không ổn định lắm của hắn, phỏng đoán tình trạng của hắn. Nàng nhớ hình như Tông Việt có bệnh mãn tính, hiện giờ thế nào rồi?
Nhung trong bóng tối không thể nhìn thấy gì, cũng không thể sờ thử xem, Mạnh Phù Dao chỉ đành nói: "Huynh nghỉ ngơi chút đi..."
Lời còn chưa dứt, bỗng nàng nghe thấy tiếng nứt trên đỉnh đầu. Rõ ràng trên đó là khoảng không, nhưng lại nghe như có một đôi tay khổng lồ đập nứt trần nhà, không khí xung quanh căng thẳng hơn, tiếng nứt đó cho thấy có một lực khổng lồ đang từ đỉnh đầu đè xuống.
Tông Việt lập tức kéo nàng bay lên.
Một bàn tay khổng lồ kia khua đảo ngang dọc trong không gian chật hẹp tăm tối, ra sức muốn bắt hai người.
Không gian bé nhỏ, bàn tay to lớn, chỉ cần chạm nhẹ là có thể bao vây xung quanh, để lại chút khe hở nhỏ đến đáng thương. May mà Tông Việt là đệ nhất sát thủ, thân hình linh hoạt như nước sau bao năm huấn luyện, có thể lợi dụng mọi không gian và kẽ hở, kéo theo Mạnh Phù Dao khéo léo vượt qua tiếng gió nguy hiểm từ bàn tay người khổng lồ. Thân hình hắn nhẹ nhàng như lông vũ, hành động dứt khoát mà tinh tế, mỗi khi suýt gặp nguy hiểm lại kịp thời kéo Mạnh Phù Dao đi, dường như đã biết Phù Dao tiêu hao không ít sức lực ở ải thứ nhất nên cố ý giúp nàng tiết kiệm sức lực.
"Không phải Chiến Bắc Dã nói sư phụ huynh ấy đã qua hai ải sao?" Mạnh Phù Dao sau khi né tránh thuận lợi đã hỏi Tông Việt, "Ải này vượt qua thế nào?"
"Ánh sáng." Tông Việt nói, "Muốn phá Ám Cảnh chỉ có ánh sáng."
Mạnh Phù Dao rút bao diêm ra, Tông Việt nói: "Vô dụng, nếu như có thể quẹt ra lửa thì trận này đơn giản quá."
Nàng lại rút đao ra, dồn chân khí vào thân đao, nhưng ánh sáng chân khí trên đao lại phụ thuộc vào thân đao, căn bản không thể chiếu sáng bóng tối hỗn độn này.
Nàng thử mấy cách không thành, suy tư: "Vậy trước đây Lôi Động đại nhân lấy ánh sáng ở đâu ra?"
"Lúc đó Lôi Động mang theo đom đóm." Tông Việt đáp, "Thứ này chỉ có ở đầm lầy Ma La Tây Vực, cực kì hiếm, cơ thể rất lớn, quanh năm không tắt lửa. Lôi Động đại nhân đã đặc biệt đến Ma La một chuyến, khó khăn lắm mới bắt được một con, vốn định chuẩn bị tìm sư phụ ta để nghiên cứu, xem có thể dùng để tăng công lực không. Kết quả ở Ám Cánh, trong tình thế bất đắc dĩ phải thả đom đóm này ra mới phá được trận, sau đó có đi tìm lại nhưng không tìm được nữa, vì vậy chúng ta phải tìm cách khác."
"Bây giờ biết đi đâu tìm đom đóm?" Mạnh Phù Dao thở dài. Hắn đáp: "Không cần tìm, không tìm được đâu. Lúc Chiến huynh qua đây đã lệnh cho cả nước tìm thứ này, nhưng không có kết quả gì." Lúc này hai người đang trốn trong một góc chết, bàn tay khổng lồ nhất thời không tìm kiếm nữa, nên họ có thời gian nói với nhau vài câu. Mạnh Phù Dao hỏi: "Lệnh sư là vị nào? Quan hệ với Lôi Động đại nhân có vẻ không tồi?"
"Người được gọi là Y Tiên, tên úy là Cốc Nhất Điệt." Tông Việt nói, "Đâu chỉ là không tồi, nghe nói nếu như không phải phu nhân của Lôi Động đại nhân quá mức dữ dằn, có lẽ người lúc đầu gả cho Lôi Động đại nhân là sư phụ ta."
Mạnh Phù Dao phì cười.
"Giữa lão bối này có chút ân oán dây dưa. Sư phụ ta quê quán vốn ở Thương Khung, bao nhiêu năm nay lưu lạc thiên hạ, cũng lâu rồi ta chưa gặp người."
Nàng thẫn thờ tự hỏi không biết một nữ tử thế nào mới có thể dạy dỗ nên một nhân vật như hắn. Bỗng người bên cạnh nàng căng thẳng, dường như có thứ gì đó bị sức mạnh to lớn xốc lên, sau đó là tiếng gió va chạm vào nhau như chày giã gạo.
Mạnh Phù Dao xoay người tung một quyền, tấn công vào sức mạnh to lớn kia. Ải này kẻ địch vô hình, dùng vũ khí gì cũng vô ích, phải dựa vào thực lực của mình để so đấu. Nàng ra quyền hung mãnh, chân khí màu trắng nhạt lóe lên, đánh vào tiếng gió đen tối kia, xung quanh tựa hồ đều chấn động mạnh. Mà chiêu thức quyền bên này vừa xong, mấy tiếng gió lớn hung mãnh lại nườm nượp kéo đến. Bàn tay khổng lồ trong tưởng tượng dường như bắt đầu tách các ngón tay ra, cùng lúc tấn công nàng từ mọi phương hướng. Chân khí tuôn từ khắp các nơi, thậm chí còn điên cuồng kiêu ngạo hơn cả sức mạnh của Yên Sát. Nói một cách khác, Mạnh Phù Dao phải đồng thời chiến đấu với năm Yên Sát!
Năm luồng sức mạnh hung mãnh, đồng thời chỉ tấn công về phía nàng. Tiếng gió khiến hơi thở người ta tắc nghẽn, như thể dù thế nào cũng phải nghiền nát đối thủ. Trong phút chốc Mạnh Phù Dao không kịp suy nghĩ để né tránh, xoay eo, tung ra hai quyền, chân trái bay lên, bất chấp tất cả ngang nhiên đón nhận.
Muốn bóp ta chết sao, ta đâm ngươi chết trước!
Thế là nàng điều động toàn thân làm vũ khí, còn có chân phải chưa sử dụng. Nàng dồn hết chân khí vào chân phải, chuẩn bị đón chiêu lần này, cho dù có liều mạng gãy một chân, cũng không tuyệt đối không để thịt nát xương tan!
Bên cạnh bỗng có tiếng gió theo tay áo bay đến.
"Ầm!"
Tiếng vật cứng va nhau như đánh trống, đầu Mạnh Phù Dao bị đập kêu ong ong, cổ như muốn gãy ra. Sau khi cơn đau chấn động kia đi qua, nàng chưa đợi được cơn đau vì gãy chân phải đến đã lập tức nghiêng đầu sốt ruột hỏi:
"Tông Việt?"
Một lúc sau mới nghe tiếng Tống Việt ở bên cạnh nàng đáp: "Ừ."
Sau tiếng "Ừ" kia hắn không nói gì nữa, nàng vội nói:
"Huynh bị nội thương, không tiện dùng nội lực, tránh ra!"
Nàng rút quyền lại, chợt phát hiện hên nắm tay hình như có bùn, dính chặt không gạt đi được. Sức mạnh to lớn kia mơ hồ vẫn đang kéo nàng đi rồi đánh tới từ một phương hướng nào đó. Phương hướng kia có lẽ không có gì, nhưng Mạnh Phù Dao biết, một khi bản thân bị kéo đi, nhất định sẽ xuất hiện sát thủ dồn mình vào chỗ chết. Lúc này hoảng sợ cũng vô ích, Phù Dao hít sâu một hơi, "Thiên Cân Trụy" hạ xuống, vững vàng đứng trên mặt đất.
Sức mạnh kia dường như có người đang khống chế, ngày càng nặng nề hơn, dần dần tăng sức, dồn lực đánh ra song quyền từ hai phương hướng khác nhau, không chỉ muốn kéo Mạnh Phù Dao đi mà còn muốn xé nát nàng. Mạnh Phù Dao không ngừng huy động chân khí để chống cự. Nàng vừa phải giữ vững bản thân, vừa phải chú ý đến hai cánh tay, trên trán nàng cũng bắt đầu lấm tấm mồ hôi.
Đầu vai bỗng bị ai đó chạm nhẹ, chân khi bên quyền phải bị tản mát. Luồng sức mạnh vốn đè nặng lên nàng bị kéo đi, Mạnh Phù Dao thấy nhẹ nhõm hẳn. Tuy áp lực vẫn nặng nề, nhưng chỉ phải chịu lực một bên, không cần lo sẽ bị xé tan nữa.
Nàng giật mình, lập tức quay đầu kêu to: "Tông Việt, buông tay ra!"
Hình như hắn bị bệnh, đã giúp nàng chống một luồng sức mạnh, tránh không để nàng bị gãy chân, giờ lại thu hút luồng sức mạnh kia, sao có thể chịu nổi?
Người bên cạnh không đáp lại, hơi thở lành lạnh, hương thuốc càng nồng hơn. Dường như có thứ gì đó đang tí tách rơi, tiếng vang rất nhỏ mà khiến người ta kinh hãi. Mạnh Phù Dao nghe được lòng nóng như lửa đốt, dùng đầu đẩy hắn ra: "Tránh ra! Tự ta có thể ứng phó được!"
Tông Việt rung rung, giọng điệu có chút phẫn nộ: "Kêu gào cái gì? Giữ chút sức lực còn có thể qua một trận nữa!"
"Ta không muốn giẫm lên thi thể của huynh để qua được trận nữa!" Mạnh Phù Dao nửa bước cũng không nhường, dùng tay dẫn độ luồng chân khí kia về.
Tiếng gió sau lưng lại nổi lên!
Không còn là sức mạnh to lớn hung mãnh nữa mà là tiếng gió lúc mới vào trận, như vô số con dao sắc nhọn mà trong suốt bắn ra từ bốn phương tám hướng, tốc độ càng nhanh tiếng gió càng gấp, chỉ trong giây phút đó, trời đất dường như chỉ còn tiếng vù vù không dứt!
Đầu nàng như nổ ầm, phút chốc đã thấy tuyệt vọng...