Mạnh Phù Dao đưa tay lau, Tông Việt lại phất tay áo lau chỗ ướt đó, thản nhiên nói: "Xin lỗi, chảy mồ hôi, nàng chẳng hợp tác gì cả."
Phù Dao dở khóc dở cười, lại đưa tay ra lau nhưng không còn lau được cái gì nữa, nàng mơ hồ thấy chút bất an, bỗng cảm thấy mùi tanh trong không khí, mà mùi tanh đó dường như đến từ cái phất tay áo của Tông Việt?
Tông Việt, hắn đột nhiên né ra nói: "Đừng lộn xộn!”
Giọng nói của hắn dường như hơi run run, Mạnh Phù Dao nhảy dựng lên nói: "Đại phu Mông Cổ, huynh thành thật một chút đừng có giở trò, nếu không ta sẽ mặc kệ cái gì mà cứ thế động...."
Tông Việt buông tay ra, vui vẻ nói: "Xong rồi."
Hắn vừa buông tay, Mạnh Phù Dao bỗng cảm thấy có một luồng khí nóng chuyển đến cổ tay mình, cơ thể Tông Việt trong phút chốc cũng mềm nhũn, nàng đưa tay ra đỡ, miệng đột nhiên bị nhét vật gì đó đắng đắng, trôi xuống cổ họng liền tan ra, trong bóng tối nghe hắn thì thầm bên tai: "Có tác dụng thúc đẩy lưu thông máu…”
Nàng ậm ừ, giơ tay lên muốn sờ xem hắn bị thương ở đâu, bàn tay đút thuốc của Tông Việt lại chưa buông ra, ngón tay hắn dịu dàng mơn trớn trên mặt nàng, nhẹ nhàng mà cẩn thận, giống như đang vuốt ve một món đồ trân quý.
Trong bóng tối, văng vẳng tiếng hơi thở dồn dập bên tai. Hơi thở nóng rực lướt qua gáy nàng, nàng né tránh, chợt nghe Tông Việt thì thầm: "Phù Dao—"
Âm thanh hơi khàn khàn, sự khàn khàn ấy như sinh ra sức hút, từng từ lặp đi lặp lại, cực kì lay động lòng người, hết sức yêu mị.
Giữa bốn bề tịch mịch tối tăm, đột nhiên nghe thấy thanh âm quen thuộc đặc biệt, Phù Dao có chút thất thần, nhớ lại lần gặp gõ nam tử diễm lệ này trên nóc Hoàng cung Hiên Viên, hắn đã dùng thân đỡ hộ nàng một mũi Kinh Thần tiễn, trên lưng nàng chợt như có một ngọn lửa nóng rực bỏng rát.
Khác với Tông Việt sáng ngời thánh khiết trong lòng nàng.
Cũng như ban ngày, Tông Việt không bao giờ nói với nàng bằng giọng điệu như vậy, loại yêu mị kia thuộc về bóng đêm, là vẻ quyến rũ của tia sáng dập dờn trong đêm tối.
"Phù Dao....", giọng Tông Việt nhè nhẹ, như cơn gió mát thoảng qua, hoặc như hồ nước trong vắt dưới ánh nắng thu, lóng lánh ánh sáng vàng, từng gợn sóng biếc đang bồng bềnh phiêu đãng.
"Chỉ trong bóng tối... ta mới có thể đến gần nàng được..."
Ngón tay hắn nhè nhẹ vuốt ve mặt nàng, dường như muốn dùng ngón tay mình khắc ghi từng đường nét khuôn mặt của nàng. Nàng nghiêng đầu, hắn lại khẽ khàng hỏi: "Chỉ khi gần nàng, ta mới dám nói ra một số điều... Phù Dao, nàng vẫn còn oán giận ta sao?"
Nàng thở dài đáp: "Không... Chuyện quá khứ cũng qua rồi, ta chưa từng trách huynh, chúng ta là... bạn, vĩnh viễn là bạn."
"Bạn..." Tông Việt cười khổ rồi lại thì thầm, "Cả đời dài là bao? Có thể gặp nhau đã là may mắn..."
Mạnh Phù Dao ngẩng đầu lên, ngăn giọt nước mắt sắp sửa trào ra nơi khóe mắt... Một đời ngắn là bao? Cả đời dài là bao? Ngắn tựa con mưa sao băng, như thể lần đầu gặp nhau vào năm đó, chỉ vừa chớp mắt thôi mà mỗi người đã ở một nơi. Dài tựa chân trời góc bể hay ba đời ba kiếp, con đường gian nan vẫn còn phía trước mà ai đó lại ở nơi xa tít chẳng thể nào tới được.
"Ta biết cuối cùng nàng cũng rời đi.” Tông Việt nắm lấy bàn tay định đẩy hắn ra của nàng, đôi môi như cánh hoa khe khẽ hôn lên đầu ngón tay nàng, "…Để ta nhớ nàng rõ hơn…”
Cảm giác nhẵn mịn cùng triền miên bao vây lấy nàng dày đặc như mắc cửi, khí lạnh như muốn tan thành nước, muốn hòa với thân nữ tử. Phù Dao chỉ ngồi đó, thật yên lặng, nhìn về phương Bắc, nói một câu rành mạch: "Quên ta đi, quên Mạnh Phù Dao ương ngạnh kiêu ngạo này đi. Trời đất của huynh là ở Hiên Viên, con đường của ta ở phía trước."
"Quên... sao có thể." Nam tử môi đỏ thắm sắc đào cười khổ, cả đời dài là bao? Có rồi thì cảm thấy ngắn ngủi, mất đi lại cảm thấy dài lâu. Cho dù cuộc đời của hắn không đủ dài song nỗi dày vò vì tương tư này cũng đủ khiến thời gian đằng đẵng của hắn từ nay về sau, ngày nào cũng là đau khổ.
Còn nàng thì luôn ở trên đường, vĩnh viễn ở trên đường, con đường mà hắn không thể nào đuổi kịp.
Khe khẽ thở dài rồi không nói gì nữa, Tông Việt lặng lẽ nhét một viên thuốc vào miệng, sau đó kéo lấy tay Mạnh Phù Dao, tay vừa đưa ra, bỗng cảm thấy chấn động mạnh mẽ, hắn lặng lẽ ngã xuống.
Cùng lúc này, Mạnh Phù Dao cũng thấy chấn động.
Không khí xung quanh bỗng dày đặc hẳn lên, giống như bỗng dưng thêm sức nặng. Mà trong bóng tối, ở một nơi xa xôi, mơ hồ có một chấn động cực lớn, như một người khổng lồ đến từ hồng hoang đang chậm rãi lê từng bước chân nặng nề trên mặt đất, từng bước một tới gần.
Trên đỉnh Cửu Thiên, mảnh đất Thần Hống, băng động trong suốt phản chiếu khuôn mặt tái nhợt của một người đang hôn mê.
Băng động không che không chắn, gió luồn trước sau, gào rít lạnh thấu xương, đánh thức người đang chìm trong bóng tối và lạnh lẽo.
Khi trời còn chưa sáng, Trưởng Tôn Vô Cực cuối cùng cũng chậm rãi mở to mắt.
Chuyện đầu tiên hắn làm khi khôi phục ý thức là lập tức nắm lấy lòng bàn tay trái, sau đó vui mừng thoải mái thở phào một hơi.
Tấm lụa đó vẫn còn.
Cơn đau cực độ đã qua, chân tay đã tê liệt hết. Hắn xòe mở từng ngón tay, mân mê tấm lụa; chữ trên lụa được bảo quản thật tốt, vẫn dày đặc chi chít.
Hắn liếc mắt qua, bờ môi khẽ hiện ý cười.
Quả nhiên không sai.
Ghi chép từ một đoạn chuyện xưa không ai để ý, chính là chìa khóa giải đáp câu đố Sư tổ quy tiên ba trăm năm trước.
Ba trăm năm trước, Sư tổ sáng lập ra Trường Thanh Thần điện lúc phi thăng đã chọn địa điểm là đỉnh Tiếp Thiên ở Cửu Thiên.
Những ngày cuối cùng của cuộc đời mình, Sư tổ đã sống ở đỉnh Cửu Thiên này.
Theo lý mà nói, nơi mà Sư tổ phi thăng nên được coi là thánh địa để bảo tồn, nhưng không biết vì sao, cuối cùng đỉnh Tiếp Thiên ở Cửu Thiên lại trở thành cấm địa giam cầm trọng phạm.
Cũng giống như cuộc đời Sư tổ, nửa đời trước huy hoàng xán lạn ai ai cũng biết, nhưng những chuyện cuối cùng trước lúc phi thăng, các đời Điện chủ lại giữ kín như bưng, rõ ràng lẽ ra phải là ca ngợi tán thưởng khắp nơi rằng người đã phi thăng huy hoàng thế nào, song lại chỉ khô khốc một câu: Sư tổ công thành, thuận lợi phi thăng.
Bao nhiêu năm nay, không có mệnh lệnh của Điện chủ, không ai được phép lên đỉnh Tiếp Thiên, và bởi vì môi trường khắc nghiệt ở đỉnh Tiếp Thiên gây tổn hại cực lớn đến cơ thế, nên cũng không ai muốn mạo hiểm trèo lên đây hóng gió.
Thế là ba trăm năm nay, chỉ có những kẻ phạm trọng tội mới bị nhốt ở đây.
Một trăm năm mươi năm trước, đại vương bộ Dạ Xoa bị đóng trên giá hình, đã dùng toàn bộ sức lực để gào rống, đau đớn gầm thét, oán hận số phận bất hạnh; một trăm năm mươi năm sau, Trưởng Tôn Vô Cực đến đây với thái độ đã chuẩn bị sẵn sàng.
Cách đây rất lâu rồi, vào một hôm, hắn đã vô tình tìm được một tập giấy cũ bẩn dùng để kê chân giá sách ở Tàng Thư Lầu.
Tập giấy đó không phải sách, chỉ là một quyển ghi chép linh tinh, xen lẫn trong đống sách cũ nát, bị người ta tùy tiện vứt đi. Nội dung trong tập giấy rất hỗn tạp, đề cập đủ chuyện từ thiên văn địa lý đến phong cảnh nhân tình, giống như cuốn nhật kí của một người hành tẩu thiên hạ.
Nội dung trong tập giấy rất nhiều, văn tự lại tinh thâm uyên bác, ẩn chứa tài hoa. Duy chỉ có một điểm rất lạ, tất cả chỗ trống trong đó đều vẽ đầy những bông sen có to có nhỏ.
Hoa sen càng vẽ càng có hồn, càng vẽ càng đẹp, sau đó nhìn lại có chút yêu dị, rực rỡ đan xen giữa những dòng chữ mê hoặc.
Nội dung trên tập giấy ở đoạn sau bắt đầu hỗn loạn.
Giống như những lời nói mê của một người, hoặc như cuộc đối thoại của hai ngưòi, hoặc như lời tâm sự rì rầm trong đêm, chứa đầy sự mê ly mộng ảo cùng sự mềm mại lan tỏa.
Những câu chữ tản mạn trên trang giấy, muôn màu muôn vẻ lại hỗn độn khó hiểu.
Cuối cùng, đến hắn cũng không hiểu nổi ý tứ trong đó.
Hắn cảm thấy kinh ngạc, mê hoặc rồi dần dần khiếp sợ vì những câu hỏi như những suy tư trong đêm khuya kia, cho dù không hiểu ý nghĩa những câu chữ đó, hắn vẫn có thể nhạy bén nắm bắt được sự quỷ dị hàm ẩn trong những câu nói hỗn loạn ấy, giống như những nhịp đập dồn dập lặng lẽ vang từ sâu trong tim.
"Lúc nào nó mới lại đến?... Nghĩ đến nàng ấy..."
"... Nụ cười của nàng xinh đẹp như phù dung, rực rỡ trong sáng..."
"Nó ở trong bàn tay ta, mềm mại tinh tế, để mặc ta nắm lấy... Nàng bằng chiều dài ngón tay ta... quả thực rất tuyệt..."
"Đời này e là không hoàn thành được rồi... chỉ mong... chỉ mong cuối cùng có một ngày..."
Lúc thì là "nàng", lúc thì là "nó", lời nói cũng thật kì lạ, một người, lại bằng độ dài một ngón tay?
Hắn không tài nào lý giải nổi, cảm thấy kì lạ, vội vàng giở tiếp, trang cuối cùng, chỉ có một câu.
"Vào đêm trăng tròn, trên đỉnh Cửu Thiên, ánh sáng chiếu rọi, cách nằm trong đó."
Câu này được viết ngoáy, xen lẫn trong một đống đường nét cổ quái viết bừa hỗn loạn, nếu không chú ý sẽ bị bỏ qua.
Hắn là người tinh tế, biết phàm là những thứ không có dấu vết gì lại luôn luôn rất quan trọng, âm thầm ghi nhớ lại, muốn lên đỉnh Cửu Thiên xem thử, nhưng đỉnh Cửu Thiên bảo vệ nghiêm ngặt, thân phận hắn lại cao quý, cho dù đi đâu cũng có một đống người theo sau, Sư phụ chốc lát lại triệu đến thực sự quá bất tiện. Sau đó, hắn học nghệ thành tài, xuống núi trước, đảm nhận một đống trách nhiệm trên mình, rất ít khi về núi, thỉnh thoảng quay lại cũng không đúng thời cơ, chuyện này bèn được gác lại, nhưng rất nhiều năm qua, hắn chưa từng quên câu nói đó.
Qua bao năm, cuối cùng hắn dùng phương thức này, kết hợp ý trời, vạch trần câu đố trăm năm phủ bụi này.
Hắn nắm tấm lụa trong bàn tay, tấm lụa trơn và lạnh, mềm mại quấn quanh. Cũng như vận mệnh xoay vần, nhìn như ngõ cụt nhưng thực ra ngã rẽ ở ngay phía trước.
Chỉ cần có lòng, qua được sự thử thách của thời gian và khó khăn, cuối cùng cũng có thể phá vỡ hàng rào phía trước.
Mặc kệ ý trời ra sao, đã là kẻ mạnh, vận mệnh phải nằm trong tay mình.
Ánh trăng và ánh băng đan vào nhau, một màu trắng chói lọi rực rỡ, phản chiếu bầu trời như nước. Trong thế giới trong sáng như ngọc lưu ly kia, nam tử người đẫm máu, mở tấm lụa trong tay, nét cười nhàn nhạt, ung dung như lúc đầu.
Nhưng nét cười vừa hiện lên, sắc mặt hắn liền có chút thay đổi.
Trong tiếng gió, mơ hồ ở một nơi không xa, có tiếng nói thì thầm, tiếng tay áo phần phật, tiếng vũ khí và tường băng khẽ chạm vào nhau, như có như không theo gió bay đến đây.
Cùng lúc này, cũng như đống sương tuyết lặng lẽ bay đến, còn có...
Sát khí!